Mãi mới theo đuổi được vị học thần lạnh lùng, vậy mà đến khi lên giường, tôi mới phát hiện anh ta chỉ được cái mã.

Tôi nghĩ có lẽ do anh ấy thiếu kinh nghiệm, cho đến khi nhìn thấy loạt bình luận trên màn hình:
【Cười xỉu, đó là vật sở hữu độc quyền của nữ chính, nữ phụ đừng có mơ tưởng.】
【Nam chính đừng tự ti, với nữ chính thì bảy ngày bảy đêm anh vẫn làm được mà.】

Nhìn học thần hoảng loạn, hối hận muốn thử lại lần nữa, tôi lặng lẽ giả vờ ngủ.

Hôm sau, tôi nhắn tin cho anh ta:
【Mẹ tôi không cho tôi yêu người ở xa, mình chia tay đi.】

Tưởng rằng từ đây cả hai sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Vậy mà khi thấy tôi cùng người đàn ông khác vào khách sạn, anh ta mất kiểm soát, kéo tôi đi.

Tối hôm đó, anh đỏ hoe mắt, giọng nói đầy tuyệt vọng và hạ mình cầu xin:
“Bảo bối, anh đã uống thuốc rồi, anh có thể làm tốt hơn hắn.”
“Em thử lại được không?”

1

Khi xóa từng bức ảnh chụp chung với Tạ Thanh Dã, bạn cùng phòng vừa trở về bảo tôi rằng anh ấy đang đợi dưới ký túc xá.

Tôi dụi mắt, giọng lơ đễnh:
“Bảo anh ấy đừng đợi nữa, tôi sẽ không xuống đâu.”

Chia tay rồi, còn dây dưa có ý nghĩa gì chứ?

Bạn cùng phòng nhận ra điều gì đó không ổn, nắm lấy vai tôi quan sát kỹ:
“Ôn Nhan, cậu và học thần Tạ cãi nhau à?”

Tôi tắt điện thoại, ngẩng đầu đáp:
“Không phải cãi nhau, mà là chia tay.”

Cô ấy giật mình:
“Bảo sao anh ấy nói không liên lạc được với cậu… Hóa ra là cậu đã chặn anh ấy?”
“Sao lại chia tay? Anh ấy phản bội cậu à?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, điện thoại cô ấy reo lên. Là cuộc gọi từ Tạ Thanh Dã.

Tôi định bảo cô ấy tắt máy, nhưng vừa nhấc máy lên, anh ấy đã dồn dập chất vấn.

Tôi vội vàng ngăn cản:
“Không liên quan gì đến anh ấy, đừng hỏi nữa…”

“Nhan Nhan, là em sao? Nghe điện thoại đi, được không?”
Từ trong loa vọng ra giọng nói gấp gáp của anh ấy.

Tôi lập tức im lặng, lắc đầu ra hiệu cho bạn cùng phòng cúp máy.

Cô ấy nghe thấy giọng cầu xin của Tạ Thanh Dã, cuối cùng không nỡ, đưa điện thoại cho tôi:
“Có hiểu lầm gì thì mau nói rõ đi.”

Hiểu lầm? Không có hiểu lầm gì cả. Anh ấy vốn không thuộc về tôi.

Từ đầu dây bên kia, Tạ Thanh Dã không ngừng van nài:
“Bảo bối, xin em, xuống đây gặp anh một lần thôi.”

Tôi siết chặt điện thoại, hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp:
“Học trưởng, những gì cần nói tôi đã nói rồi.”
“Chia tay rồi thì đừng dây dưa nữa, chúng ta nên kết thúc êm đẹp.”

“Anh chưa đồng ý, thì không tính là chia tay!”
Giọng anh ấy bỗng cao lên, mang theo chút mất kiểm soát.

Tôi không muốn phí lời thêm, dứt khoát cúp máy.

Bạn cùng phòng cầm lấy điện thoại, mặt đầy nghi hoặc:
“Rốt cuộc tại sao cậu lại chia tay?”
“Đó là Tạ Thanh Dã đấy! Người mà cậu phải vất vả lắm mới theo đuổi được.”

Đúng vậy, đó là Tạ Thanh Dã.

Học thần và hot boy của Bắc Thanh, thái tử gia của tập đoàn Lam Tinh.
Bất kể ngoại hình, học thức hay gia thế, anh ấy đều là đỉnh cao trong giới thượng lưu.

Người thích anh ấy nhiều vô số kể, vậy mà anh chưa từng dính vào bất kỳ tin đồn nào với ai.
So với những cậu ấm ăn chơi sa đọa khác, anh ấy như một hình mẫu hoàn mỹ.

Tôi đã mất cả một học kỳ mới có thể theo đuổi được anh.
Đáng tiếc, mối tình ngọt ngào này chỉ kéo dài được một năm rồi kết thúc.

Yêu anh rất dễ, nhưng mất đi cảm giác cũng chỉ trong một khoảnh khắc.

2

Một ngày trước, là kỷ niệm một năm yêu nhau của tôi và Tạ Thanh Dã.

Từ lâu tôi đã muốn ngủ với anh ấy.
Nếu không phải vì anh ấy quá bảo thủ, thì ngay ngày đầu tiên yêu nhau tôi đã muốn “ra tay” rồi.

Không phải tôi háo sắc, mà là do anh ấy quá hoàn hảo.
Đẹp trai đến mức lúc nào cũng toát ra sức hút chết người.

Chỉ hôn hít, ôm ấp hay sờ cơ bụng đã không thể thỏa mãn tôi nữa.

Mang theo suy nghĩ “đen tối”, trong bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, tôi cố tình mở rượu vang.

Hai ly rượu trôi xuống bụng, tôi đã ngà ngà say, gan to hơn gấp mười lần.

Tôi cười như một con hồ ly, ngồi lên đùi Tạ Thanh Dã, vòng tay qua cổ anh, khẽ hôn lên yết hầu:
“Anh yêu, em nói cho anh một bí mật.”

Anh cong môi, yết hầu khẽ lăn:
“Bí mật gì?”

Tôi ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói:
“Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã muốn hôn anh đến phát khóc.”

Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”

Tay anh siết chặt eo tôi, bật cười khe khẽ:
“Vậy nếu không tính đến khuôn mặt này, em vẫn sẽ thích anh chứ?”

Tôi nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng vuốt nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt, nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu:
“Không tính không được.”

Giây tiếp theo, anh nhấc bổng tôi lên bàn ăn, giữ lấy gáy tôi mà hôn như trừng phạt.

Đến khi tôi thở không nổi, anh mới buông ra, cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh.

“Anh yêu, đau…” Tôi nũng nịu kêu lên.

Lập tức, vết cắn trở thành nụ hôn, cuối cùng còn dịu dàng liếm lên dấu răng để an ủi tôi.

Anh ngước lên, đôi mắt mang theo chút ấm ức:
“Quả nhiên em chỉ vì gương mặt này mới thích anh.”
“Gặp người đẹp trai hơn, có phải em sẽ thích người ta không?”

Ý thức sinh tồn trỗi dậy, tôi lập tức phủ nhận:
“Không đời nào! Em thích anh nhất, chỉ thích mình anh thôi!”

Trong khi miệng nói lời ngon ngọt, tay tôi đã lén lút luồn vào trong áo anh.

Tôi nhẹ giọng nỉ non:
“Anh yêu, em muốn xem…”

Anh giữ lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Xem cái gì?”

Tôi không nói, chỉ ấn anh ngồi xuống ghế, chân trần nghịch ngợm lướt qua bụng anh, rồi đi xuống dưới.

“Anh yêu, anh nóng quá…”

Hơi thở anh trở nên gấp gáp, bàn tay nóng bỏng siết lấy mắt cá chân tôi, giọng trầm khàn:
“Bảo bối, đừng trêu anh.”

Tôi kéo váy lên:
“Vậy anh có muốn trêu em không?”

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy xâm lược, nhưng vẫn không động đậy.

Cảm giác xấu hổ dâng lên, tôi vội vàng hạ váy, định xoay người chạy trốn.

Nhưng ngay lập tức bị anh đè xuống bàn:
“Bảo bối, bây giờ muốn chạy, muộn rồi.”

3

Tạ Thanh Dã như một thợ săn kiên nhẫn, thong thả trêu chọc, đùa giỡn con mồi.

Mãi đến khi tôi siết chặt tóc anh, khóc lóc cầu xin trong tuyệt vọng, anh mới liếm đi vệt nước nơi môi tôi, bế tôi lên giường.

Toàn thân tôi như bị ném vào lò lửa, khát khao một cơn mưa mát lành.

Anh cũng vội vàng không kém, nhưng vẫn cố kiềm chế, dịu dàng dỗ dành:
“Bảo bối, nếu đau thì cứ cắn anh.”

Tôi siết chặt ngón tay, nhưng ngay giây tiếp theo, một cảm giác nóng rực ập đến.

Tôi chớp mắt, nhìn anh đầy nghi hoặc.

Ánh mắt chạm nhau, anh bối rối, xấu hổ đến mức vội đưa tay che mắt tôi.

“Thiếu kinh nghiệm thôi, chuyện bình thường.”

Nói xong, anh cúi xuống hôn tôi thật sâu, khiến mọi suy nghĩ trong đầu tôi rối loạn.

Rất nhanh sau đó, khi trận chiến tưởng chừng sắp bắt đầu, thì lại… lặng ngắt như tờ.

Như một ngọn núi lửa hừng hực bị ném vào Bắc Băng Dương, khoảnh khắc bùng cháy lập tức bị dập tắt.

Không khí ngượng ngập lan rộng.

Tôi không dám nhúc nhích. Trong đầu chỉ vang vọng bốn chữ to đùng: “Tạ Thanh Dã không được?!”

Tôi cố tìm một cái cớ giúp anh giữ lại chút tự tôn, nhưng đúng lúc này, trước mắt tôi bỗng xuất hiện vài dòng bình luận:

【Cười xỉu mất, nam chính sắp hoài nghi nhân sinh rồi.】
【Nữ phụ mới đáng thương kìa, trêu chọc cả buổi, cuối cùng lại ăn không được.】
【Thứ đó là của riêng nữ chính, đã nhận chủ rồi, nữ phụ đừng có mơ!】
【Nam chính đừng nghi ngờ bản thân, với nữ chính thì bảy ngày bảy đêm anh vẫn cân được!】

Tôi chết lặng.

Lúc này tôi mới hiểu ra, thế giới này vốn là một câu chuyện tình yêu học đường đầy trắc trở.

Tạ Thanh Dã là nam chính, là thiên chi kiêu tử* được cả thế giới xoay quanh.
(*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)

Còn Thẩm Nam Tịch là nữ chính – con gái của người giúp việc nhà anh, một cô gái kiên cường nhưng tự ti.

Cô ta luôn âm thầm yêu thầm anh, lặng lẽ chạy theo bước chân anh, nhưng không dám thổ lộ.
Cho đến khi cả hai vô tình phát sinh quan hệ, Tạ Thanh Dã nếm được vị ngọt của nhục dục, bắt đầu dây dưa không dứt, cuối cùng cả hai thành đôi.

Còn tôi – nhân vật nữ phụ pháo hôi – chỉ là công cụ thúc đẩy tình cảm của hai người họ.

Tôi sẽ hết lần này đến lần khác bắt nạt nữ chính, để nam chính thương tiếc cô ta, giúp anh nhận ra tình cảm chân thật của mình.

Thân thể và trái tim của anh, từ đầu đến cuối chỉ thuộc về nữ chính.
Còn tôi chẳng qua là một vết nhơ trong tình yêu của họ, cuối cùng cũng bị anh hoàn toàn gạt bỏ.

Nghe thì thật nực cười, nhưng biểu hiện của Tạ Thanh Dã tối nay đã chứng minh tất cả.
Thứ gọi là “chung thủy về thể xác”, quả nhiên là có thật.

Nhìn anh luống cuống, xấu hổ và muốn thử lại lần nữa, tôi lặng lẽ giả vờ ngủ.

Công cụ hỗ trợ tình yêu này, ai thích thì cứ nhận, đàn ông không thuộc về tôi, tôi cũng chẳng thèm.