Mọi người đều nói bác sĩ Ôn ở khoa ngoại thần kinh là người không gần gũi với phụ nữ.
“Ngoan nào~ Để anh hôn thêm một cái.”
Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm ấm đầy từ tính thốt ra câu nói khiến tim người nghe đập loạn nhịp.
Sao bảo là không gần gũi phụ nữ mà? Tôi khẽ sờ lên đôi môi hơi sưng đỏ của mình mà trầm ngâm suy nghĩ…
1
“An Kiều, cậu biết không, hôm nay sẽ có một nhân vật lớn đến, viện trưởng đã đợi ở cổng bệnh viện từ sớm rồi.”
Vừa bước chân vào phòng trực thì Giang Phi Phi đã kéo tay tôi nói một tràng dài , trên khuôn mặt tràn đầy phấn khích.
“Nhân vật lớn nào?”
“Cậu nghe tin đồn từ đâu thế?”
Người bạn tốt này của tôi, không có sở thích nào khác ngoài việc tọc mạch.
“Đi xem cùng tớ đi mà.”
Giang Phi Phi kéo tay tôi, còn nghiêng đầu dụi vào cổ tôi, bị cô ấy quấn lấy, tôi chẳng còn cách nào khác đành đồng ý.
“Chỉ nhìn một chút thôi nhé.”
“Được thôi.”
Vừa đồng ý, Giang Phi Phi đã kéo tay tôi chạy đến cổng bệnh viện, chúng tôi thấy viện trưởng đang đứng ngóng nhìn phía trước.
“Thấy chưa, tin của tớ chính xác cực kỳ.”
Giang Phi Phi ngẩng cao cằm đầy tự hào.
“Ừ, được rồi…”
Một chiếc Land Rover màu đen dừng trước cổng bệnh viện.
Một người đàn ông dáng người cao ráo, thon gọn bước xuống, mặc chiếc áo khoác trench coat màu kaki, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng.
Khuôn mặt như được điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, trên mặt không có biểu cảm, đôi mắt nâu sẫm không mang chút cảm xúc nào, toát lên khí chất lạnh lùng và đầy kỷ luật.
“Thật sự đẹp trai quá đi!!!!”
Giang Phi Phi, cái cô nàng này, vừa nói vừa lắc lắc tay tôi, đầu tôi cũng muốn quay cuồng theo.
“Đúng là đẹp thật, nhưng sao mình cảm thấy quen mắt quá nhỉ?”
Gương mặt này, dường như tôi đã từng gặp ở đâu đó.
“Tớ cũng thấy quen, giống chồng tương lai của tớ.”
“Chậc!”
Viện trưởng vội vàng bắt tay với người đàn ông đó, nhưng người đàn ông chỉ khẽ nhíu mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
“Được rồi, về thôi.”
Nhìn người đàn ông rời đi, tôi kéo tay Giang Phi Phi bảo cô ấy về phòng ban của mình.
Giang Phi Phi luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của viện trưởng và người đàn ông đó.
“Cậu nói xem anh chàng đẹp trai đó thuộc khoa nào nhỉ?”
“Làm sao tớ biết được, thôi nào, đi ăn đi.”
“Món này ngon lắm, cậu mau thử cái đùi gà này đi.”
Tôi gắp một cái đùi gà đặt vào khay của Giang Phi Phi.
“Cậu nghĩ xem, anh chàng đẹp trai đó có bạn gái chưa nhỉ?”
“Giang Phi Phi, tớ nhận ra cậu không chỉ thích tọc mạch mà còn mê trai nữa, mau ăn cơm đi.”
Để tránh cô ấy tiếp tục mê trai, tôi nhét cái đùi gà vào miệng cô ấy, chuyển hướng sự chú ý.
“An Kiều, mau nhìn kìa.”
Tôi đang cúi đầu uống canh thì Giang Phi Phi đập vào tay tôi làm canh đổ ra áo.
“Giang Phi Phi, cậu muốn bị đánh à?”
“Lau đi này.”
Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt tôi, bàn tay người đàn ông trắng trẻo, dài và gầy, các khớp xương rõ ràng.
“Cảm ơn anh.”
Tôi nhận lấy khăn tay, không ngờ bây giờ vẫn còn người mang theo khăn tay.
“Xin lỗi, An Kiều.”
Giang Phi Phi rụt rè chọc chọc vào tay tôi. Tôi lườm Giang Phi Phi một cái, cúi xuống dùng khăn lau vết canh trên áo.
“Bác sĩ Ôn, anh ăn cơm ở căn-tin hay ra ngoài ăn?”
Viện trưởng hỏi với giọng nhiệt tình.
“Ăn ở đây đi.”
Người đàn ông nghiêng đầu, liếc nhìn tôi một cái.
“Viện trưởng, bác sĩ Ôn, để em giúp mọi người lấy cơm nhé.”
Cái cô Giang Phi Phi này, vừa thấy trai đẹp là quên bạn.
Người đàn ông thuận thế ngồi xuống, vừa vặn đối diện với tôi, viện trưởng ngồi bên cạnh anh ta.
Một lát sau, Giang Phi Phi cuối cùng cũng trở lại, tay cầm hai khay cơm, đầy ắp đồ ăn.
“Cảm ơn Tiểu Giang nhé.”
Viện trưởng cười tít mắt nhìn Giang Phi Phi, còn người đàn ông thì nhíu mày khi nhìn đĩa cơm đầy.
“Cậu nghĩ cậu đang cho heo ăn à?”
Tôi ghé sát vào tai Giang Phi Phi thì thầm.
“Lỡ tay lấy hơi nhiều.”
“Thế cậu ăn xong chưa? Đi thôi.”
Tôi dám chắc đây là bữa ăn ngượng ngùng nhất tôi từng có, còn Giang Phi Phi thì sung sướng ăn cơm và ngắm trai đẹp.
“Viện trưởng, bác sĩ Ôn, mọi người ăn từ từ, chúng em xin phép đi trước.” Tôi kéo Giang Phi Phi chuẩn bị chuồn.
“Thẩm điều dưỡng, nhớ giặt sạch khăn tay rồi trả lại cho tôi, khoa ngoại Thần kinh, Ôn Cảnh Vân.”
Giọng anh ta lạnh lùng, chậm rãi dùng khăn giấy lau miệng.
“Vâng, bác sĩ Ôn.”
…
“Chiếc khăn tay này toàn vết canh dầu mỡ, không biết có giặt sạch được không đây? Biết vậy đã chẳng nhận.”
Tôi nhìn chiếc khăn tay đầy vết canh, thấy đau đầu.
“An Kiều, cậu biết anh ấy là ai không?”
“Ôn Cảnh Vân chứ ai.”
“Không phải.”
“Ôn Cảnh Vân, tốt nghiệp Học viện Y khoa Harvard, hai mươi lăm tuổi đã là tiến sĩ y học, còn là giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh thạc sĩ, trong hồ sơ còn có thành tích phẫu thuật thành công và nhiều công trình nghiên cứu khoa học.”
Giang Phi Phi phấn khích đọc to những thông tin vừa thu thập được cho tôi nghe.
“Hèn gì viện trưởng lại niềm nở như vậy.”
“Thôi nào, cậu mau giúp tớ tìm xem chiếc khăn tay này có chỗ nào bán không, tớ định mua một cái mới trả cho anh ta.” Tôi chụp ảnh chiếc khăn và bắt đầu tìm kiếm trên Taobao.
“Bảo bối à, hay là cậu tự giặt đi.”
“Trời ạ! Chỉ là một chiếc khăn ttay thôi mà sao lại đắt như thế!!!”
Tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn giá trên điện thoại của Giang Phi Phi.
Chiếc khăn tay của Ôn Cảnh Vân thuộc một thương hiệu nước ngoài, giá là 18.000 tệ, chiếc khăn này chắc là thêu bằng chỉ vàng mất.
“Sao giặt mãi mà không sạch được vậy?”
Tôi nhìn chiếc khăn đã giặt mấy lần mà vẫn còn vết mờ, rơi vào đau khổ, tiếc thương cho cái ví trống trơn của mình.
“Anh trai yêu dấu, cho em mượn 10.000 được không?”
Không còn cách nào khác, tôi đành tìm đến Thẩm Lạc.
“Không cho.”
Thẩm Lạc lười biếng nằm trên sofa, hờ hững nhìn tôi một cái.
“Nếu không cho, em sẽ mách bố mẹ rằng anh lăng nhăng với phụ nữ bên ngoài, xem bố có lấy dép đánh anh không.”
Tôi giơ điện thoại có ảnh chụp lén anh đang nhắn tin với mấy cô gái.
“Xem như em giỏi!”
“Alipay vừa nhận được 10.000 tệ.”
Thẩm Lạc liếc xéo tôi.
Quan hệ giữa tôi và Thẩm Lạc chẳng khác gì kẻ thù, chẳng giống anh em chút nào. Chúng tôi đánh nhau từ nhỏ đến lớn, yêu thương thì ít mà thù hằn thì nhiều.
Tôi còn phải bù thêm 8.000 tệ nữa, lúc nhấn nút đặt hàng, lòng tôi đau như bị dao cùn cắt chảy máu.
Phải công nhận đồ đắt tiền thì nhanh thật. Ngay sáng hôm sau hàng đã được giao đến.
Tôi cầm chiếc khăn tay giống hệt, đã được giặt sạch và sấy khô, chuẩn bị đem đi trả cho anh ta trong giờ làm hôm nay.
2
“An Kiều, tối nay cậu làm ca đêm hay ca tối vậy?”
“Ca tối.”
“Nhớ cẩn thận khi về nhà buổi tối nhé.”
Giang Phi Phi làm ca sáng, giờ cô ấy đã thay đồ chuẩn bị tan ca rồi.
Bệnh viện về đêm yên tĩnh hơn hẳn so với ban ngày, trong hành lang tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
“Nước tràn rồi.”
Một giọng nói trầm ấm đầy từ tính vang lên sau lưng. Tôi vội vàng khóa vòi nước lại, nhưng nước trong bình giữ nhiệt quá đầy nên sóng sánh tràn ra ngoài. Ngón tay tôi bị nước nóng làm bỏng, phản xạ tự nhiên là tôi liền chạm vào tai.
“Bị bỏng à?”
Tôi quay đầu lại, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Ôn Cảnh Vân. Anh đút tay vào túi, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đang đỏ ửng của tôi.
“Không sao, tôi chỉ cần rửa bằng nước lạnh là được.”
“Đợi chút.”
Ôn Cảnh Vân nói xong, anh đi vào văn phòng lấy ra một tuýp thuốc.
“Đưa tay ra.”
Tôi ngoan ngoãn đưa tay ra thì thấy trên ngón tay đã có chút đỏ nhẹ.
Ôn Cảnh Vân mở hộp thuốc ra, lấy một cây tăm bông nhúng thuốc mỡ rồi cúi người, khéo léo bôi thuốc lên ngón tay bị bỏng của tôi.
Nhìn gương mặt của anh ở góc độ nghiêng như thế này, chỉ thấy đường nét gương mặt rõ ràng, sống mũi cao và đôi môi mỏng, hàng lông mi dài rủ xuống che đôi mắt sâu thẳm. Bỗng nhiên tim tôi đập nhanh hơn, tôi bất giác nhìn anh đến ngẩn ngơ.
“Cảm ơn bác sĩ Ôn. À, khăn tay của anh tôi đã giặt sạch rồi.”
Tôi tỉnh táo lại, lấy chiếc khăn tay từ trong túi đưa cho anh. Ôn Cảnh Vân cầm khăn tay, nhướn mày nhìn tôi, tôi thì ngại ngùng nhìn xung quanh.
“Thuốc mỡ đây, mỗi ngày bôi 4 đến 6 lần.”
Anh cất khăn tay vào túi rồi đặt tuýp thuốc mỡ vào tay tôi.
“Vậy tôi đi trước nhé, cảm ơn anh vì thuốc mỡ.”
Tôi cất thuốc vào túi, tay kia cầm bình giữ nhiệt.
Lúc này đã gần 1 giờ sáng, đường phố vắng người, xe buýt cũng ngừng chạy.
“Alo, bố ạ.”
“Con gái, khuya rồi, để anh con đến đón con.”
“Không cần đâu ạ, con tự đi bộ về là được.”
Tôi lập tức từ chối lời đề nghị của bố, mới vừa mượn anh trai 10.000 tệ, anh ấy mà đến đón tôi thì lạ đấy.
“Thẩm điều dưỡng.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau tôi, là Ôn Cảnh Vân hạ cửa sổ xe gọi tôi.
“Bác sĩ Ôn, khuya rồi mà anh vẫn chưa tan làm sao?”
Tôi có chút bất ngờ khi thấy Ôn Cảnh Vân, bác sĩ mà cũng làm việc muộn thế sao?
“Có chút việc nên về muộn. Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Ánh mắt anh lóe lên, tránh đi ánh nhìn của tôi.
“Được thôi, làm phiền anh rồi.”
Gặp may mà không hưởng thì chính là đồ ngốc. Tôi kéo cửa sau xe ra nhưng cửa lại bị khóa, tôi tiến lên phía trước nói với anh:
“Bác sĩ Ôn, làm ơn mở cửa xe giúp tôi.”
“Ngồi ghế trước đi, tôi không có thói quen làm tài xế cho người khác.”
Ôn Cảnh Vân thản nhiên nhìn tôi.
“À.”
Tôi vòng qua bên kia mở cửa, ngồi vào ghế phụ, trên đó có một cái gối ôm hình thú bông. Sao cái gối ôm này trông quen quá vậy?