Tôi không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trong lòng điên cuồng gọi tên Phong Dương.
Cuối cùng, bầu trời trở nên u ám.
Ngôi nhà hoang bắt đầu rung lên bất thường.
Lúc đầu, mấy tên lưu manh còn khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Nhưng rất nhanh, bọn chúng nhận ra, không phải căn nhà đang rung.
Là mặt đất đang rung.
Lấy ngôi nhà hoang làm trung tâm, những vết nứt kinh hoàng bắt đầu lan ra.
“Động đất à? Chạy mau, chạy mau…”
Nhưng chúng không chạy thoát.
Phong Dương từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này.
Sắc mặt anh trầm uất, trong mắt như phủ lên lớp băng tuyết nghìn năm không tan.
Sát khí đen ngòm bao trùm quanh anh.
Đây mới là bản chất thật của Phong Dương sao?
Một võ tướng vô tình, đôi tay nhuốm đầy máu.
Bàn tay trái của anh nắm chặt thành nắm đấm.
Sáu người, bao gồm cả Lật Tuấn Minh, đều bị gãy xương chân ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc, những tiếng than khóc và gào thét tuyệt vọng vang lên không dứt.
Ngôi nhà sụp đổ hoàn toàn, chôn vùi tất cả bọn chúng.
Nhưng trước đó, Phong Dương đã nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
20
Cuối cùng, Lật Tuấn Minh và những người khác không chết.
Họ chịu các mức độ tổn thương khác nhau.
Trong đó, Lật Tuấn Minh bị thương nặng nhất, mất khả năng tự lo liệu, phải nằm trên giường suốt đời.
Thà chết còn hơn.
Tai nạn này cuối cùng được xác định là do nhà hoang sụp đổ.
Các cơ quan liên quan từ lâu đã dựng nhiều biển cảnh báo xung quanh, nhiều lần nhắc nhở mọi người không đến gần.
Vì thế, họ chỉ có thể tự chịu trách nhiệm về hậu quả.
Ông Lật hoàn toàn sụp đổ.
Vốn đã đối mặt với khoản nợ khổng lồ, nay đứa con trai quý báu cũng bị phế.
Nghe nói, chẳng bao lâu sau, ông ta mắc bệnh tâm thần.
Tôi không còn tâm trạng bận tâm chuyện nhà họ Lật.
Hiện tại, điều duy nhất tôi quan tâm là Phong Dương.
Vì can thiệp quá mức vào sinh tử của người phàm, quá trình sa ngã của Phong Dương đã tăng tốc.
Cơ thể anh trở nên rất yếu.
Còn đau đớn nữa.
Phong Dương nhắm mắt mím môi, mồ hôi rịn ra từng giọt trên trán.
Tôi muốn lau người cho anh.
Khi cởi áo ngoài của anh, tôi mới thấy, trên làn da là chằng chịt những vết sẹo cũ.
Là một võ tướng, sinh thời anh đã chịu quá nhiều thương tích.
Sau khi trở thành thần, những vết thương biến mất.
Nhưng giờ đây, khi đang hóa thành thần sa ngã, những vết thương cũ đều hiện trở lại.
Tôi nhìn cơ thể đầy thương tích ấy, rất lâu mà không thốt lên lời.
Nhiều vết thương đến vậy… mà có một số lại ở những vị trí hiểm.
Không trách được anh ấy lại chết trận năm 25 tuổi.
“Rất đáng sợ, phải không?” Phong Dương lên tiếng, giọng nói khàn đặc.
“Đó đều là những vết thương cũ khi anh còn ra trận. Ngoan, đừng sợ anh.”
“… Có đau không?” tôi hỏi.
“Có chút.” Anh gắng gượng mỉm cười, “Thần sa ngã chính là vậy, mỗi ngày đều phải trải qua hết những đau đớn ngày xưa thêm một lần.”
Mỗi ngày!!!
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
“Nhưng, anh không sợ, mấy đau đớn này chỉ là chuyện nhỏ.”
Phong Dương còn cố an ủi tôi.
Thấy tôi im lặng, anh mới gắng gượng mở mắt, nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng lau đi.
“Chi Chi đừng khóc. Anh thà mỗi ngày đau một lần, cũng không muốn quay về bệ thờ. Một cuộc đời bất tử không có em còn đau khổ hơn việc trở thành thần sa ngã.”
“Anh cảm ơn em, Chi Chi.”
“Cảm ơn em đã yêu anh.”
21
Mất đi sự bảo hộ của Phong Dương, vận thế nhà họ Giang bắt đầu suy tàn.
Nói chính xác hơn, nhà họ Giang chỉ đang trở lại đúng với vận mệnh vốn có của họ.
Qua bao thế hệ huy hoàng, họ đã sớm bị sự thịnh vượng làm cho tê liệt.
Họ tin rằng, không cần cố gắng, họ vẫn có thể đứng trên đỉnh cao cuộc đời.
Cha của Giang Dụ nuôi nhân tình, có hàng loạt con riêng.
Bản thân Giang Dụ cũng là cao thủ tán tỉnh, chưa bao giờ dành tâm trí cho việc học hành.
Giờ đây, khi Phong Dương không thể bảo vệ nữa, những thiếu sót của nhà họ Giang lộ ra rõ ràng.
Đầu tiên là các khoản đầu tư thất bại, từng dự án đều lỗ nặng.
Sau đó là việc chú của Giang Dụ bị tố trốn thuế, kéo theo cả gia đình.
Chỉ trong vài tháng, nhà họ Giang từ một gia tộc vững vàng đã trở nên lao đao.
Những quả bom nổ chậm đã được đặt từ lâu.
Trước đây, chỉ là Phong Dương âm thầm bảo vệ họ.
Phong Dương đang trải qua một giai đoạn sa ngã kéo dài.
Vào tháng ba đầu xuân, Giang Dụ đột nhiên tìm đến nhà tôi.
Anh ta không đến gặp tôi, mà đến để gặp Phong Dương.
Gia tộc rơi vào khủng hoảng đã khiến Giang Dụ thay đổi hoàn toàn.
Anh ta tiều tụy chưa từng thấy, ánh hào quang của một công tử quyền quý ngày xưa đã hoàn toàn tan biến.
Giang Dụ quỳ gối trước mặt Phong Dương.
“Xin lão tổ tọa trấn, cứu chúng con!”
Trong ba thế hệ nhà họ Giang, người duy nhất còn chút khả năng là ông nội Giang Dụ.
Thật đáng thương, cụ ông đã hơn bảy tám mươi tuổi, vẫn phải gánh vác hậu quả do con cháu gây ra.
Cuối cùng, cụ cũng không chịu nổi, ngã bệnh.
Hiện tại, nhà họ Giang đã hoàn toàn rối loạn.
Giang Dụ quỳ trên sàn, dập đầu mấy lần thật mạnh.
“Xin lão tổ giúp chúng con thêm một lần nữa!”
Phong Dương hạ mắt, ánh nhìn lại hiện lên nét bi thương quen thuộc.
Nhà họ Giang là gia tộc anh từng nhìn thấy lớn lên.
Dù không phải con cháu ruột thịt, nhưng vẫn có mối liên hệ huyết thống.
Sau một hồi trầm tư, Phong Dương gật đầu.
“Chỉ lần này nữa thôi.”
22
Phong Dương đi cùng Giang Dụ trở về.
Nhưng tôi cứ cảm thấy bất an, cả ngày tâm trí không yên.
Liệu có thể tin tưởng Giang Dụ không?
Đang làm việc, bầu trời bỗng nhiên đổi sắc.
Đồng nghiệp đứng cạnh cửa sổ, tặc lưỡi: “Dự báo thời tiết đâu có nói hôm nay có giông bão nhỉ.”
Tim tôi thót một cái, đập dồn dập không lý do.
Không ổn.
Không ổn chút nào.
Linh cảm mạnh mẽ thúc giục tôi.
Tôi vội vã bỏ lại bản thiết kế, điên cuồng lao đến nhà họ Giang.
Còn chưa tới gần, đã nhìn thấy khói đen cuồn cuộn.
Khi rõ ràng cảnh tượng trước mắt, tôi gần như phát điên!
Người nhà họ Giang đang thiêu rụi bệ thờ!!!
Tượng thần ngã trong lửa, vỡ nát tan tành.
Đó không phải tượng thế thân, mà chính là bản thể của Phong Dương.
Giang Dụ mời anh ấy trở về, chỉ để thiêu chết anh ấy!
Ngọn lửa bình thường không thể làm hại được Phong Dương.
Nhưng giờ đây, anh ấy đang trong giai đoạn sa ngã.
Thân thể cực kỳ yếu ớt, không đủ sức chống lại biển lửa.
Tôi ôm nước tới, vừa khóc vừa dội lên ngọn lửa.
Giang Dụ đứng bên, trông có chút áy náy: “Thôi đi, Chi Chi…”
Tôi quay lại, tát anh ta một cái thật mạnh.
“Các người rốt cuộc đang làm cái gì vậy?!”
Giang Dụ không giận, chỉ thở dài: “Lệnh của bố tôi, tôi cũng không có cách nào.”
Kể từ khi biết thân thể thực sự của Phong Dương rời khỏi, người nhà họ Giang bắt đầu oán hận anh.
Họ đổ mọi bất hạnh hiện tại lên đầu vị thần.
Thần đã phản bội họ, vậy thì, thiêu chết đi là xong.
Thiêu chết anh, vận mệnh sẽ trở lại như trước.
Đến lúc đó, lại thờ một vị thần mới…
Không xa, ánh mắt cha của Giang Dụ ánh lên sự điên cuồng.
“Đáng đời! Đáng đời!”
Phong Dương nói không sai, họ quá ích kỷ.
Cái gọi là thần thánh, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi mà họ nuôi dưỡng.
Bệ thờ và tượng thần tan chảy quá nhanh.
Những tia lửa bắn lên không trung, mãi không chịu rơi xuống.
Tựa như đang nhìn tôi lần cuối.
Tựa như muốn… ghi nhớ tôi mãi mãi.
23
Sau đám cháy lớn,
trên bãi cỏ đen nhẻm chỉ còn sót lại một trái tim đầy vết thương.
Khi cầm nó trên tay, tôi mới nhận ra, trái tim của Phong Dương chính là mũi nhọn của cây thương mà anh từng dùng.
Cả đời làm võ tướng, cả đời làm thần của anh,
đều không có cái kết tốt đẹp.
Tôi đặt trái tim của Phong Dương vào túi.
“Phong Dương, em đưa anh về nhà.”
Không lâu sau đó, báo ứng đã ập đến nhà họ Giang.
Việc thiêu cháy thần linh không hề mang lại điều gì tốt đẹp.
Ngược lại, họ tuột dốc không phanh.
Cha của Giang Dụ bị điều tra vì liên quan đến vụ trốn thuế của người anh em.
Trong quá trình đó, các hành vi phạm pháp khác của ông ta cũng bị phát giác.
Tài sản nhà họ Giang bị đóng băng, Giang Dụ không còn đường lui, liều lĩnh dựa vào các mối quan hệ để buôn lậu ma túy.
Anh ta bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ.
Nhà họ Giang huy hoàng suốt trăm năm,
đã hoàn toàn sụp đổ trong năm đó.
Còn tôi, cuộc sống vẫn như cũ.
Đi làm, tan làm, xem phim.
Thỉnh thoảng tụ tập với đồng nghiệp, bạn bè.
Chớp mắt, đã năm năm trôi qua.
24
Tôi sắp bước sang tuổi 29.
Đã được thăng lên chức Giám đốc thiết kế.
Vẫn sống độc thân.
Bạn bè luôn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.
Họ nói: “Cậu có điều kiện tốt như vậy, cứ độc thân mãi thật phí.”
Tôi luôn mỉm cười từ chối: “Những người các cậu giới thiệu, chẳng ai xứng với mình cả.”
“Vậy cậu muốn một người như thế nào?”
“Thần.”
Họ liền cười ồ lên.
Những lúc như vậy, lại có người nói:
“Nhưng mà, Lật Chi không yêu đương cũng không sao, cô ấy rất giỏi yêu bản thân mình.”
“Đúng thế, yêu bản thân là quan trọng nhất, mình cũng muốn học được điều đó.”
Tôi mỉm cười, không đáp.
— Tất nhiên rồi.
Tôi đã từng được một vị thần dành cho toàn bộ sự ưu ái.
Anh ấy nói với tôi rằng, tôi rất tốt, tôi xứng đáng được yêu thương.
Kể từ đó, tôi đối xử với bản thân tốt gấp đôi.
Tôi biến trái tim của Phong Dương thành một chiếc dây chuyền, luôn đeo trên cổ.
Tôi mang nó đi thưởng thức sơn hào hải vị.
Đi uống thử những loại trà sữa mới ra.
Dù vị có kỳ lạ thế nào, tôi cũng đều mua về nếm thử.
Tôi không còn sợ những trở ngại trong cuộc sống nữa.
Tôi đã trưởng thành thành một người độc lập, có thể tự mình gánh vác mọi thứ.
Nếu anh ấy còn ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy rất vui vì tôi.
Tôi nắm chặt mảnh dây chuyền kim loại đó.
Đặt nó ở vị trí gần trái tim nhất.
Hy vọng rằng anh có thể nghe thấy nhịp đập của tôi.
Hôm sinh nhật 29 tuổi, tôi nhận được một giải thưởng quốc tế.
Tôi diện lễ phục lộng lẫy, bước lên sân khấu để nhận vinh quang của mình.
Khi xuống sân khấu, các phóng viên từ nhiều quốc gia bao quanh, đặt cho tôi đủ câu hỏi.
Khung cảnh rất ồn ào.
Nhưng bất chợt, tôi nghe thấy một người bên lề nói:
“Cậu đã ra hậu trường chưa? Có một anh siêu đẹp trai! Trước đây tập dượt đâu thấy ai đẹp đến thế!”
“Tôi nghe rồi, nhưng hỏi gì anh ta cũng không trả lời, đúng là một người kỳ quặc.”
Người kỳ quặc…?
Tôi đưa tay sờ ngực, chiếc dây chuyền đã biến mất!
Tôi lập tức đẩy đám phóng viên sang một bên, điên cuồng chạy về hậu trường.
Đã có rất nhiều người hiếu kỳ tập trung ở đó.
Cảnh tượng giống hệt như lần đầu tôi gặp anh.
Phong Dương dường như không nhìn thấy những ánh mắt kia.
Anh khẽ hạ mắt, với ánh nhìn vừa bi thương vừa lạnh lùng nhìn đám đông.
Cuối cùng, anh nhận ra sự hiện diện của tôi.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt tôi từ xa.
Tình yêu quả thực có thể nuôi dưỡng sự sống.
Trái tim lạnh lẽo, đầy thương tích ấy, cuối cùng cũng vì tôi mà tái sinh.
“Chi Chi, anh trở về rồi.”
Dưới ánh mặt trời, Phong Dương mỉm cười bước tới.
Tôi cũng chẳng bận tâm điều gì nữa, chạy thẳng đến anh.
(Toàn văn hoàn.)