14
Cực khổ lết được Từ Quan Lan vào khách sạn, tôi thả anh òa xuống giường. Tôi đứng bên thở hồng hộc, còn anh ngủ say sưa, gương mặt thanh tú vẫn không thay đổi. Cố nhìn thật kỹ, tôi chú ý thấy cằm anh lởm chởm ria, bọng mắt thâm, trông hơi mệt mỏi nhưng lại toát lên vẻ đàn ông chín chắn.

Trong ký ức, Từ Quan Lan lúc nào cũng chỉn chu ngời ngời—dù năm xưa nghèo nhất, áo quần anh mặc còn bạc phết, vẫn sạch bong. Phải chăng anh và Thẩm Vũ cãi nhau nên lười giữ hình tượng? Tôi mải ngắm anh mơ màng đến mức không hay biết đôi mắt nhắm tít đã hé mở.

Đột nhiên anh bật dậy, giọng khàn khàn:
“Xin lỗi, Miên Miên, anh… Anh đã suy nghĩ rồi, nếu em muốn ly hôn, anh đồng ý.”

Tôi giật nảy mình:
“Anh không say à, sao lại tỉnh rồi?”
“Uống có tí rượu này làm gì say được?”
“Em lóc cóc bê anh vào đây, anh cao 1m88, em mới 1m68, anh biết em vất vả cỡ nào không?”

Men rượu làm Gương mặt anh ửng hồng hơn thường lệ:
“Anh chỉ muốn có thêm chút thời gian để chạm vào em thôi.”

Giọng anh nhỏ đến nỗi như thì thầm, nhưng tôi nghe rõ mồn một. Tôi không tin nổi, liền hỏi:
“Nói lại lần nữa đi.”

Anh lại ngậm miệng im như thóc, không nói thêm.

Tôi mỉm cười, bất chợt bước lên, ngồi phệt lên đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ, kéo anh xuống rồi dập một nụ hôn thắm thiết. Đôi môi đỏ mọng ấy tôi đã khao khát bấy lâu—ly hôn thì ly hôn, đã đến lúc “xuống tiền” rồi.

Anh không đẩy tôi ra mà ôm chặt, bắt đầu “công phá” trở lại.
“Ừm ưm…” Tôi nhắc khẽ: “Hít thở chậm thôi, đồ ngốc!”

Kết thúc, tôi không nhịn được buột miệng:
“Từ Quan Lan, anh nào có hôn em dữ thế này đâu, anh làm em nhịn thở mất!”

Anh ấp úng gãi mũi:
“Xin lỗi, lần đầu mà.”

Tim tôi bỗng ấm áp—nhân dịp anh lần đầu, tôi cho anh qua cửa. Nhưng chưa kịp nghỉ, anh lại kéo tôi lại:
“Giúp anh… luyện tiếp được không?”

Tôi lắc đầu khẽ:
“Không muốn…”

15
Vậy là tôi và Từ Quan Lan trong vòng mơ hồ ấy lại làm lành, mối quan hệ còn tiến thêm một bậc. Nhưng dù là chuyện liên quan đến Thẩm Vũ, hay những khúc mắc giữa hai đứa trước đây, đều xứng đáng để chúng tôi ngồi xuống nói thật một lần.

Sau khi đuổi hết người hầu, tôi tự tay vào bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, rồi bày ra một bộ bài để chơi trò “rút thăm”. Tôi giải thích luật: mỗi lượt, ai rút được lá bài có giá trị cao hơn sẽ được quyền đặt một câu hỏi cho người rút thấp hơn; còn người thua, tức rút lá bé hơn, phải cởi một món đồ.

“Dám chơi không?”
“Đương nhiên, chơi tới cùng.”

Ván 1: Anh thắng.
Tôi hỏi: “Anh với Thẩm Vũ là quan hệ thế nào?”
Anh đáp: “Cấp trên – cấp dưới.”
Tôi tiếp: “Anh có thích cô ấy không?”
Anh né: “Chuyển sang câu hỏi thứ hai đi.”

Bởi đã cược thì phải chịu, tôi cởi ngay chiếc áo khoác.

Ván 2: Anh lại thắng.
Tôi hỏi: “Anh có thích cô ấy không?”
Anh đáp gọn: “Không.”

Tôi cởi đôi tất.

Ván 3, 4… Anh vẫn tiếp tục thắng, và tôi cũng đã thu được câu trả lời mình cần.

Trên người tôi chỉ còn lại duy nhất một món đồ. Dù trời đông, nhưng phòng đã bật máy sưởi đủ ấm. Anh nhướng mày:
“Còn chơi không?”
“Tại sao không.”

Ván cuối: Một lần nữa anh thắng. Chẳng rõ ai đang “đặt nhỏ” ai, nhưng đến lượt tôi:
“Câu hỏi cuối cùng, anh thích em không?”

Anh hớp một ngụm rượu thật mạnh, như lấy hết can đảm, rồi nói:
“Không.”

15
Ngưng lại vài giây, anh nói từng chữ một: “Nhưng anh yêu em.”

Nhận được câu trả lời hài lòng, tôi mừng khấp khởi, quyết định thưởng thêm cho anh: “Món đồ cuối cùng, anh muốn tự tay cởi không?”

Dù là ngày đông, nhưng trong phòng vẫn ngập tràn hơi xuân. Trên da thịt tôi còn vương chút rượu vang đỏ dính dính, thật thoải mái. Nghĩ lại tôi đã có được tất cả câu trả lời, còn anh thì vẫn mơ màng, chẳng hiểu gì, trò chơi này kẻ có cả tâm lẫn thân đều thu về đủ cả, người thì tưởng chỉ có thân — sao có thể công bằng?

Tôi ngoắc tay anh rồi cúi sát bên tai thì thầm:
“Cược chỉ là quá trình, rung động mới là kết quả. Hãy nhớ, anh là người được yêu.”

Kết quả của màn tỏ tình trên giường là, sáng hôm sau tôi cả ngày chẳng buồn rời khỏi giường. Còn kẻ chủ mưu thì vẫn cười khểnh hàm răng hô, vô cùng hớn hở.

16


 Từ Quan Lan lâu lắm mới cập nhật Weibo:
Chương 2: Làm lành.

Nhờ anh mà phần bình luận của mình lại rôm rả, mọi người thi nhau hóng chuyện hai đứa. Giờ trong giới không ai còn chê tôi là “phu nhân bị đại gia bỏ rơi” nữa.

Đêm chơi rút bài, tôi đã hỏi anh bao nhiêu câu, quan trọng nhất là vì sao mới tân hôn ngày thứ hai đã vội đi nước ngoài. Anh cúi gằm mặt, giọng nhẹ nhàng:
“Em bảo em ghét anh, không muốn nhìn thấy anh. Anh sợ sau hôn lễ em nhìn anh sẽ khó chịu, nên mới chọn cách rời đi.”

Tôi hỏi tiếp: “Hôm anh bị em ôm trong văn phòng, sao anh lại mặt cứ như không hài lòng?”
—“Hài lòng chứ, lúc đó anh cực kỳ hạnh phúc, chỉ là đang kìm nén cảm xúc, sợ em phát hiện ra rồi càng thêm ghét anh.”

“Vậy tại sao lần này anh lại chọn về nước?”
“Ba năm đủ để anh suy nghĩ thấu đáo, anh muốn cố gắng một lần cuối, cho cả hai chúng ta cơ hội với nhau.”

Rồi anh thềm thêm:
“Mấy ngày sau khi đi bar, nếu em sang tìm anh, dù chẳng giải thích câu nào anh cũng sẽ tha thứ, nhưng em đã không làm vậy.”

Tôi cắn răng xấu hổ, vuốt nhẹ đầu anh:
“Cả đời còn dài, đâu vội chuyện vài giây vài phút.”

Không lâu sau, Weibo của anh lại có bài mới:
【Chương 3: Cầu hôn.】

Quả đúng, anh đã cầu hôn tôi, bảo rằng nghi thức không thể thiếu. Rồi tiếp đó nữa:
【Chương 4: Kết hôn.】

Phần bình luận bùng nổ:
【Tổng Từ ơi, bớt đọc mấy tiểu thuyết “bá tổng” đi, chúng tôi xem mà đau tim quá!】
【Thái tử cũng tự tay viết tiểu thuyết cho hai người rồi, còn chê trách gì nữa? Mau lui về đi!】
【Sau này giới tiểu thuyết cứ làm theo mẫu của Tổng Từ, không như vậy tôi không đọc!】
【Tổng Từ thành công tậu hẳn một căn nhà, tôi “gãy phong” rồi!】
【Chồng người ta sao lúc nào cũng hợp gu tôi thế nhỉ?】
【Mời Tổng Từ viết kỹ cảnh đêm tân hôn, là một hội viên cao cấp, phần nào tôi cũng phải được xem!】
【Cha nội sống trên Weibo lại làm gì tôi lần nữa rồi đây…】

Tôi nhìn phần bình luận cười đến đau cả bụng—mấy bạn mạng này hài hước thật!

Từ Quan Lan giật lại điện thoại, kéo tôi tiến về phía lễ đường.

“Tổng Từ ơi, vợ anh đang trêu soái ca kìa, còn không mau về dạy dỗ cô ấy!”

Có lẽ sau này Weibo của anh còn xuất hiện Chương 5, Chương 6… Câu chuyện nào rồi cũng phải đến hồi kết, nhưng tình yêu thì vẫn sẽ tiếp tục.

[Văn chính hoàn]

Ngoại truyện

1

Thực tế chứng minh, đàn ông đôi khi còn nhỏ nhen hơn cả phụ nữ. Từ Quan Lan đẩy tôi vào góc giường, rồi từ tốn “lật lại” quá khứ:

“Hôn hít này nọ với ai hôn, với ai ôm?”

“Nhớ những lời trò chuyện không ngừng, cùng run rẩy sao?”

“Bốn bộ quần áo trừ ba bộ, đẹp trai có một không hai?”

“Thích cả em trai anh nữa?”

Tôi nức nở:

“Em không có! Em chỉ đang đùa thôi, chồng ơi…”

Anh mỉm cười nửa miệng:

“Không sao, vợ ạ. Còn anh thì nói thật lòng, không đùa đâu. Thử lại xem nào, ngoan.”

2

Đến tiệc đầy tháng con gái, Kỳ Dao và Tạ Thự cùng đến. Tôi tò mò hỏi:

“Ồ, sao hai người lại xuất hiện cùng nhau, kể xem đi?”

Kỳ Dao lườm tôi:

“Anh ấy cứ bám lấy tớ mới đến.”
“Vậy giờ hai đứa thế nào?”
“Đối thủ chí mạng, còn gì khác nữa?”

Tôi giơ ngón cái khen:

“Chị gái ơi, dân thành phố phong cách đỉnh thật, gọi người yêu là ‘đối thủ chí mạng’.”

Kỳ Dao đỏ mặt:

“Giang Miên, chắc cậu đang xúi bậy phải không?”

Tôi lắc đầu:

“Tớ chỉ nói đúng sự thật thôi.”

Và sự thật ấy, không lâu sau đã trở thành… định mệnh.

[Toàn văn hoàn.]