Tôi bực bội ngắt lời anh: “Cùng làng với anh chứ đâu phải với em! Anh giỏi quá thì trả lại em 1.500 đi!”
Nén cơn giận, tôi quay đầu bước thẳng vào đồn cảnh sát. Lý Vũ lập tức chạy theo, “Chỉ có 1.500 thôi mà, có đáng để làm lớn chuyện như vậy không?”

Tôi không thèm để ý đến anh nữa, kể lại toàn bộ câu chuyện với cảnh sát: “Sự việc là như thế này.”
Nhìn sang thấy Lý Vũ đứng im lặng, cơn giận của tôi lại bùng lên: “Anh nói gì đi chứ, lúc ký hợp đồng chẳng phải anh cũng có mặt sao?”

Thường ngày không thấy anh ấy lúng túng như vậy. Nhận được ánh mắt ra hiệu của tôi, Lý Vũ liền gật đầu phụ họa, “Đúng, khi ký hợp đồng tôi cũng ở đó, nhưng sau này chủ nhà có bổ sung đồ đạc hay gia hạn hợp đồng không thì tôi không rõ.”
Nghe nửa câu sau, lòng tôi như bị thụi một cú. Hóa ra anh ấy còn bênh người trong làng mình hơn là đứng về phía tôi.

Tôi định hỏi anh có ý gì, thì đã thấy cảnh sát gọi điện theo số tôi đưa. Đàm phán hồi lâu, chủ nhà vẫn kiên quyết chỉ trả 50 tiền cọc.

Cảnh sát thở dài, áy náy bảo tôi rằng họ đã cố hết sức. Tranh chấp cho thuê nhà không thuộc quyền hạn của họ, họ gợi ý tôi gọi đến đường dây khiếu nại người tiêu dùng. “Xin lỗi cô, chúng tôi đã hiểu rõ yêu cầu của cô, nhưng đây là tranh chấp hợp đồng, không thuộc thẩm quyền của chúng tôi.”

Có lẽ vì tôi thuộc kiểu dễ xúc động, sau một ngày vất vả không có tiến triển gì, tôi chỉ muốn khóc. Lý Vũ vẫn còn xoi mói, trách tôi lẽ ra không nên đến đây. “Em xem, lãng phí cả ngày trời, mất một ngày làm việc, tháng này không được thưởng chuyên cần rồi.”
Anh vừa dẫn tôi ra ngoài vừa lèm bèm: “Thôi bỏ đi, chuyện đến đây là xong. Em cũng vậy, mấy món đồ cũ đấy không cần nữa không được à? Bán ra cũng chẳng lời bao nhiêu, lại gây thêm phiền phức.”
“Giờ việc này mà đồn đến tai mẹ anh, trong một làng với nhau, ngày nào cũng chạm mặt. Về sau bà ấy chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu về em.”
Lý Vũ nói như tụng kinh, khiến tôi đau đầu không chịu nổi. Quay đi quẩn lại, hóa ra anh chỉ trách tôi làm anh mất thưởng chuyên cần.

Tôi không nhịn được mà phản bác: “Tôi đâu có gọi anh đến.”
Lý Vũ cười cợt quay lại nhìn tôi: “Ai chẳng biết em hay giận, tôi không đến thì em lại cáu lên.”
“Tôi làm sao biết được anh lại hèn nhát đến thế, chẳng thà đừng đến!”
Chủ nhà đã đối xử với tôi như vậy, anh ấy không nghĩ cách giúp tôi đòi lại công bằng, mà còn bảo tôi đừng làm lớn chuyện, kêu tôi đừng giận nữa.

Lý Vũ cũng nổi cáu:
“Nếu em không yếu hèn, thì em đi nói rõ với cảnh sát đi, em giám sát họ giải quyết vấn đề đi, đừng làm ra vẻ trước mặt tôi nữa!”
Nói xong, anh ấy quay lưng bỏ đi, để tôi đứng lại một mình trên đường.

3

Không biết đây đã là lần cãi nhau thứ bao nhiêu khiến tôi bị anh bỏ lại ngoài đường. Tôi không kìm được, nước mắt cứ thế rơi xuống. Một mình về lại phòng trọ, vừa khóc vừa lên mạng tìm cách giải quyết.

Tôi không muốn chịu thiệt như thế. Tôi là người cứng đầu, cũng có chút tính nhỏ nhen. Đồ nội thất là do tôi mua, nên nếu tôi dọn đi thì bán lại. Tiền đặt cọc không trả thì tôi nhất định không để yên.

Làm theo lời cảnh sát, tôi gọi điện khiếu nại chủ nhà về việc không trả cọc và thu tiền nước điện không hợp lý. Trên trang thông báo hiển thị tình trạng chờ xử lý, tôi chụp lại màn hình rồi gửi cho chủ nhà:
“Chị à, nếu chị không trả cọc thì tôi đành phải khiếu nại.”
Nếu khiếu nại không được thì tôi sẽ kiện. Dù sao tôi nhất định phải đòi lại tiền đặt cọc.

Chủ nhà đáp lại rất nhanh, nhưng không ngờ cô ấy lại gửi một bức ảnh chụp chung với Lý Vũ.
“Cô gái, tuần này em định ra mắt bố mẹ bạn trai đúng không? Chị khuyên em đừng làm lớn chuyện quá, nếu không thì hôn sự của hai người có thành hay không, chị cũng có thể lên tiếng đấy.
Hơn nữa, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, dù em có khiếu nại chị cũng không sao. Cùng lắm thì chị chỉnh lại tiền điện nước, giảm cho vài trăm thôi.”

Nhìn thấy bức ảnh chụp chung, tôi đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Chủ nhà với Lý Vũ vốn cùng một làng, nghe đâu còn có chút họ hàng. Nhưng bỏ qua quan hệ họ hàng, thái độ không chút e ngại của cô ấy đã khiến tôi tức muốn nghiến răng. Có khi cô ta làm mấy việc thiếu đạo đức này nhiều lần, quen thuộc quá nên mới tự tin như vậy.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Lý Vũ cũng tới. Anh ấy gửi một đoạn ghi âm với giọng điệu cứng nhắc: “Cuối tuần về gặp mẹ anh, nhớ mua quà đấy. Bà thích quà đắt tiền, em đừng tiết kiệm làm gì.”

Tôi liền gửi lại bức ảnh chụp chung của anh và chủ nhà: “Tại sao anh không nói cho em biết là anh với chủ nhà có họ hàng?”
Lý Vũ thản nhiên thừa nhận: “Thì là chị họ xa của anh mà, em cũng không hỏi. Anh đã bảo đừng làm lớn chuyện, cả làng đều biết nhau. Hồi đó kêu em thuê nhà mẹ anh thì em không chịu. Chị họ anh vốn là người thích chắt chiu như thế. Toàn là người nhà, em chịu chút thiệt thòi thì sao nào?
Nếu không phải em là bạn gái anh, chị ấy còn chẳng định trả em 50 đồng nữa.”

Tôi nén giận, giả vờ đồng ý. Nhưng trong lòng tôi thật sự thất vọng về Lý Vũ. Gặp chuyện chẳng những yếu đuối mà còn thiên vị người ngoài. Không so đo là chuyện không thể. Những gì thuộc về tôi, thì tôi nhất định phải lấy lại.

Từ nhỏ đã sợ nghèo. Nếu không phải vì gia đình Lý Vũ thu nhập ổn định từ việc cho thuê nhà, tôi cũng chẳng gắn bó với anh ấy lâu như vậy. Tôi rất thực tế, giữa một anh chàng đẹp trai mà không tiền với một người lớn tuổi giàu có, tôi biết mình nên chọn thế nào.

Tôi chịu đựng Lý Vũ ba năm trời, nhưng cảm giác anh ấy mang lại luôn là keo kiệt, tính toán chi li. Mỗi lần cãi nhau cũng không dỗ dành tôi, cứ để tôi tự mình nguôi ngoai. Trong ba năm, số tiền anh ấy chi cho tôi chưa đến 3000 tệ, gặp vấn đề thì lại rụt cổ, chỉ biết bảo tôi nhẫn nhịn.

Tôi không chia tay, cố gắng nhẫn nhịn đến khi anh chịu dẫn tôi về ra mắt gia đình. Bạn trai có chút keo kiệt nhưng mẹ anh ấy phóng khoáng, tôi có thể chấp nhận. Nhưng nếu cả hai đều không ổn, thì yêu đương chứ có phải kết hôn đâu, không ổn thì đổi người khác.

Không nghe theo lời Lý Vũ, tôi đã mua một bộ sản phẩm chăm sóc da giá bình dân để chuẩn bị cuối tuần tặng mẹ anh ấy.

4

Tôi lại quay trở về khu làng ở nội thành, nơi Lý Vũ dẫn tôi đi vào một con hẻm nhỏ. Càng đi, ánh sáng càng ít. Đến lúc lên cầu thang, cả người tôi như chết lặng.

Căn nhà này có gì khác với căn chung cư chật hẹp, ẩm thấp tôi thuê đầu tiên chứ?
“Nhà anh ở đây thật à?” Tôi cố gắng bước theo sau Lý Vũ, không nhịn được hỏi.
Lý Vũ ừ một tiếng: “Sau này kết hôn, em muốn ở tầng nào thì cứ chọn thoải mái.”

Anh ấy có vẻ tự hào, nhưng tôi lại chẳng muốn nói gì. Phải chen chúc sống trong một căn nhà tối tăm chẳng thấy ánh mặt trời, kiểu “tùy ý chọn” này tôi thật sự không chịu nổi.

Nhìn bộ mỹ phẩm đang cầm trên tay, tôi thậm chí nghĩ hay là đem về luôn. Nhưng rồi lại tự nhủ, đến đây rồi, nếu mẹ Lý Vũ là người tốt thì biết đâu tôi còn đòi lại được tiền cọc. Vậy là tôi cố gắng lấy lại tinh thần.

Leo lên tầng tám, tôi sững sờ.
Trên ban công tụ tập một nhóm người, ở giữa có dựng một cái mái che rất lớn.
Sofa, bàn trà được bày ra, còn trên tường gần cầu thang có gắn một chiếc TV.

Trời nóng hầm hập, vừa bước vào đã cảm thấy một luồng hơi nóng xộc tới. Một người phụ nữ tóc uốn, trung niên, thấy chúng tôi thì niềm nở chào đón: “Đến rồi à, ngồi đi, ngồi đi.”
Có lẽ đó chính là mẹ của Lý Vũ.