4
Vài ngày sau, tôi dần thích nghi được với cuộc sống của họ.
Sáng nay, Tống Quân Trạch nhìn ly sữa trên tay, mặt mày lại khó chịu.
“Ngày nào cũng uống sữa, tôi sắp nôn đến nơi rồi.”
Nói rồi, anh làm động tác như muốn ói.
Đúng lúc tôi bước chầm chậm tới gần, Tống Quân Trạch liếc qua, bất chợt nói:
“Tống Lạc, có muốn uống sữa không?”
Anh cười: “Ly này cho em uống đấy.”
Tôi sững lại, không dám tin mà hỏi lại: “Thật sao, cảm ơn anh trai!”
Tôi vui vẻ mỉm cười: “Anh thật tốt.”
Tống Quân Trạch ngẩn ra một chút, hừ lạnh: “Không biết là ngoan thật hay bị thần kinh.”
Tôi cười mím môi với anh, không tự nhiên gãi gãi tay.
Sau đó, ly sữa được đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cầm ly lên, tu một hơi ừng ực.
Ngọt ngọt, lại có mùi thơm của kẹo sữa.
Thì ra sữa chưa hết hạn là có vị như vậy.
Tôi vỗ vỗ ngực, muốn ợ một cái.
Lúc này Tống Tinh Vãn cũng đi tới, cô đụng vào người tôi, vừa hay khiến tôi ợ thoải mái.
Tôi cảm kích nhìn Tống Tinh Vãn.
Anh trai thật tốt.
Em gái cũng thật tốt.
Tống Quân Trạch học lớp chín, tôi và Tống Tinh Vãn học lớp bảy, nên không chung lớp.
Cô giáo bảo tôi đứng trên bục giảng, tự giới thiệu với cả lớp.
Tôi không ngờ lại phải làm việc này, lập tức căng thẳng nuốt nước bọt liên tục.
Cô giáo gõ bàn, giục: “Nhanh lên, đừng làm mất thời gian học của cả lớp.”
Tôi giật mình, càng nói không nên lời.
Các bạn bên dưới nhanh chóng hùa theo:
“Nói đi chứ, run như vậy không sợ tè luôn à.”
“Mày là con gái hả? Cười chết mất, trông phẳng thế.”
“Quê mùa, nói còn không biết nói.”
Nghe những lời nhục mạ ấy, tôi cắn chặt môi đến mức bật máu.
Ở nhà họ Tống mấy ngày thoải mái, tôi gần như quên rằng đây mới chính là cuộc sống thường ngày của mình.
“Xin lỗ…”
Lời xin lỗi còn chưa nói hết, cô giáo đã không kiên nhẫn vẫy tay đuổi tôi xuống.
“Đừng làm mất thời gian nữa, trong lớp còn hai chỗ trống ở cuối, một là cạnh lớp trưởng Từ Thanh Phong, chỗ còn lại cạnh thằng nhuộm tóc vàng xỏ lá, em cứ tìm chỗ nào ngồi tạm đi, đừng cản trở cô giảng bài.”
Tôi bị đuổi xuống khỏi bục, thở phào nhẹ nhõm.
Lớp trưởng sao, chắc cũng là người tốt đây.
5
Tôi bước nhanh đến, đứng bên cạnh Từ Thanh Phong, định ngồi xuống.
Ánh mắt của cả lớp lập tức quét qua tôi, mang đầy vẻ không thiện cảm. Từ Thanh Phong mỉm cười, nhường chỗ một cách rộng lượng.
Cậu ấy trông rất đẹp trai, gầy gò, thanh tú và cao ráo.
Tôi không tự chủ mà đỏ mặt.
Khi ánh mắt tò mò của mọi người rời đi, tôi lấy ra cuốn sách giáo khoa mới tinh, nâng niu lật qua lật lại vài lần.
Tôi chưa bao giờ được đi học, nhiều nhất cũng chỉ biết vài chữ, nhưng tôi không dám nói ra, tôi sợ làm người nhà thất vọng. Dù phải cắn răng chịu đựng, tôi cũng muốn nghe giảng.
Nhưng mới được khoảng mười phút, thầy giáo đã phát xuống một bài kiểm tra.
“Kiểm tra trên lớp, hai mươi phút nộp bài.”
Tôi sững sờ.
Tờ giấy thi truyền đến tay tôi, ngoại trừ mấy con số, còn lại tôi chẳng hiểu gì.
Hai mươi phút ấy với tôi dài đằng đẵng.
Trước đây, tôi từng cảm thấy xấu hổ vì xuất thân của mình, vì ăn đồ bới từ rác, nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được một cách rõ ràng như bây giờ rằng, điều khiến tôi xấu hổ nhất chính là sự thiếu hụt kiến thức của mình.
Tôi chẳng biết gì cả.
Tôi viết bừa vài con số rồi nộp bài.
Hết giờ, tôi thấy ấm ức, muốn khóc, vô thức muốn tìm Tinh Vãn để nói chuyện.
Tôi nhỏ giọng nói với Từ Thanh Phong: “Tôi có thể ra ngoài một lát không?”
Cậu ấy vẫn ngồi yên, những ngón tay gầy guộc lật một trang sách, chăm chú đọc.
“Chào cậu, tôi muốn ra ngoài một lát.”
Tôi không ngờ Từ Thanh Phong vẫn không đáp.
Cậu ấy hoàn toàn làm ngơ lời tôi, hoặc có lẽ đang cố tình phớt lờ tôi.
Tôi mím môi, lùi lại chỗ.
Buổi học tiếp theo nhanh chóng bắt đầu.
Vì là bài kiểm tra ngắn, không quá nhiều câu, thầy giáo đã chấm xong trong khoảng mười phút.
Khuôn mặt thầy sầm lại, từng người một được đọc điểm từ cao xuống thấp. Tôi cúi đầu thấp dần, tim đập thình thịch, sợ hãi vô cùng.
Chắc không nói đến tôi đâu…
Dù sao tôi mới đến lớp này, lại chưa biết gì cả.
Đang nghĩ ngợi, giọng thầy giáo đột nhiên cao hẳn lên:
“Tống Lạc, đứng lên.”
Tôi run rẩy đứng dậy.
Thầy gõ mạnh vào bảng đen.
“9 điểm! Các em, bạn học mới Tống Lạc của chúng ta đã lập kỷ lục thấp nhất trong lịch sử lớp, kéo tụt luôn điểm trung bình của cả lớp.”
“Cho bạn ấy một tràng pháo tay nào.”
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, xen lẫn tiếng cười. Tôi cúi gằm mặt, nước mắt cứ rơi lã chã.
Lòng tôi vừa đau vừa xót xa.
“Xin lỗi…
Xin lỗi.”
6
Không ai lắng nghe lời xin lỗi của tôi.
Trong suốt cả buổi học sau đó, thầy giáo không cho tôi ngồi xuống.
Tôi đứng trước ghế, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Có không ít bạn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ác ý, khiến tôi phải cúi đầu thật thấp, tay bấu chặt vào nhau.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ, tôi nóng lòng muốn đi ra ngoài.
Tôi không thể học, tôi không thích hợp để đi học.
Bầu không khí nơi đây khiến tôi kinh hãi, tôi không muốn ở đây nữa.
“Xin chào, cậu cho mình ra ngoài được không?”
Từ Thanh Phong vẫn chẳng thèm đếm xỉa, thậm chí còn tươi cười trò chuyện với bạn bên cạnh.
Tôi lau nước mắt, định leo qua bàn cậu ấy, nhưng bị Từ Thanh Phong chặn lại.
Cậu ta lạnh mặt, ánh mắt mang theo ác ý mà tôi từng rất quen thuộc.
“Cậu sẽ làm bẩn sách của tôi.”
Tôi chầm chậm quỳ xuống, dưới ánh mắt ngạo mạn của Từ Thanh Phong, tôi bò qua dưới chân cậu ta.
“Trời ơi, đến xem này, có người đang bò qua dưới chân lớp trưởng!”
Cả lớp cười ồ lên, có vài bạn còn cố tình ghé sát vào tai tôi cười thật lớn.
Không sao đâu, tôi tự nhủ.
Trải nghiệm này không phải lần đầu.
Trước đây, khi lang thang khắp nơi, tôi thường bị những bạn đồng trang lứa ném đá. Nếu tôi không chạy thoát được, họ sẽ bắt tôi bò dưới chân họ.
Nếu tâm trạng tốt, họ còn cho tôi một hai đồng lẻ.
Khi tôi vừa bò ra, ngẩng đầu lên đã thấy Tống Tinh Vãn đang đi ngang qua cửa lớp.
Ánh mắt tôi và cô ấy gặp nhau, tôi theo phản xạ mỉm cười với cô ấy.
Đó là em gái mình mà.
Chỉ thấy Tống Tinh Vãn mở to mắt nhìn, sau đó vội vàng quay ngoắt mặt đi, bước nhanh khỏi đó.
7
Tôi trốn trong nhà vệ sinh cho đến khi tan học.
Về nhà, tôi khóa mình trong phòng, lôi sách vở ra, cẩn thận tập nhận từng chữ một.
Nhưng tôi thực sự quá ngốc, học mãi chẳng vào.
Tâm trạng rối bời khiến tôi ăn tối cũng chẳng được mấy.
Nước mắt rơi không ngừng, từng giọt lách tách rơi xuống bát cơm.
Tống Tinh Vãn liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.
Tống phu nhân thấy tôi cứ khóc mãi, tỏ vẻ không hài lòng:
“Ở trường không vui sao? Con rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện thì nói ra, khóc lóc thì được gì.”
Tôi run rẩy vai, cảm thấy bất lực vô cùng.
“Con sợ.”
Tôi vừa khóc vừa nói:
“Con không biết gì cả. Hôm nay thầy giáo mắng con, nói con kéo tụt cả lớp. Con thực sự tệ quá. Con không biết gì, con không nên đi học.”
“Sao lại nói thế được?”
Tống phu nhân thắc mắc:
“Trường học chính là nơi để dạy dỗ, nếu con biết hết rồi thì còn đến trường làm gì?”
Nhưng tôi vẫn không muốn đi.
Đêm đó, vì nghĩ ngợi quá nhiều, tôi sốt cao.
Sốt đến mức mơ hồ, tôi chỉ biết làm như trước kia: nằm trên sàn nhà để giảm nhiệt tự nhiên.
Cuối cùng, tôi ngất đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang ở bệnh viện.
Chuyện gì đã xảy ra với tôi?
Đúng lúc y tá vào thay thuốc, thấy tôi tỉnh lại, cô ấy lập tức gọi điện cho gia đình Tống.
Không lâu sau, Tống phu nhân chậm rãi bước vào.
Bà ngồi xuống ghế một cách khoan thai, ánh mắt vừa dò xét vừa thoáng hiện sự đau lòng.
“Sốt đến mức đó mà không gọi ai à?”
Tôi nhìn khuôn mặt của Tống phu nhân, bỗng cảm thấy tủi thân và buồn vô hạn.
Đây là mẹ tôi.
Thì ra, khi bị bệnh, sẽ có mẹ ở bên.
Tôi lặng lẽ khóc, khẽ nói:
“Con không dám.”
Tống phu nhân thở dài, kéo chăn lên cho tôi, giọng bà dịu đi:
“Lạc Lạc, con là con gái ruột của mẹ, con có thể mạnh mẽ lên một chút.”
Tôi chớp đôi mắt ướt sũng, không nhịn được mà hỏi:
“Vậy mẹ có thương con không?”
Tống phu nhân mím môi, nhưng nhìn thân hình gầy gò, ốm yếu của tôi, cuối cùng bà cũng khẽ gật đầu.
Mắt tôi sáng lên:
“Thế… mẹ có thích con không?”
Tống phu nhân chần chừ một chút, nhưng thấy tôi gầy yếu và ốm đau như vậy, cuối cùng bà chậm rãi gật đầu.
Tốt quá.
Dường như tôi không còn gì phải nuối tiếc nữa.
8
Cơn bệnh lần này như gộp lại toàn bộ những đau khổ mười mấy năm qua.
Tôi liên tục lên cơn sốt, hết mũi tiêm này đến mũi tiêm khác, uống thuốc liên tục.
Trong những khoảng trống, tôi lật xem những cuốn sách giáo khoa khó hiểu, cố gắng hiểu ý nghĩa bên trong.
Nhưng tôi thật sự không thể hiểu nổi, chỉ đành bắt đầu học từng chữ một.
Trong khoảng thời gian đó, cuối cùng ông Tống cũng từ nước ngoài trở về.
Ông ấy cùng Tống phu nhân đến bệnh viện thăm tôi, và ngay khi gặp ông ấy, mắt tôi đã đỏ hoe.
Tôi không kìm được gọi lên: “Bố, là bố phải không?”
Gương mặt nghiêm nghị của ông Tống bỗng dịu lại.
Ông ấy khẽ gật đầu, tôi liền cười rạng rỡ.
“Bố, mẹ.”
Ông Tống do dự một lát, rồi đặt tay lên đầu tôi.
Bàn tay ấy rộng lớn, ấm áp, mang nhiệt độ của một người cha.
Tôi lén trùm chăn lại, một lần nữa bật khóc không kìm được.
Đây là niềm hạnh phúc mà tôi đã “đánh cắp,” tôi không dám mong cầu thêm gì nữa.
Sau đó, Tống Quân Trạch cũng đến thăm tôi.