1
Tang…
Tiếng chuông chùa từ xa vang lên.
Dường như muốn đánh thức khách trong mộng.
Tim tôi lỡ nhịp và bất giác trông thấy gương mặt quen thuộc đó.
Nhiều khách hành hương xuống núi tạo thành dòng người chen chúc giữa chúng tôi.
Cố Trạch Việt chậm rãi bước tới.
“A Minh, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Tôi ngước mắt lên thì thấy người trước mặt vẫn còn quấn gạc trên đầu, sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy đi rất nhiều.
Từ lần gặp nhau dưới đèn đường sau khi cãi nhau lần ấy, tôi thường nghĩ đến lúc đó.
Khi đó chúng tôi chìm vào dòng chảy của vận mệnh, nói hết những lời nát vụn,đứt gãy, vừa không rõ ràng lại vừa phẫn nộ mà bỏ qua nhau.
Những lời xin lỗi muộn màng sau những tổn thương cũng không thể làm dịu đi khoảng cách giả tạo kia, rồi cuối cùng chỉ còn cách hoà mình vào biển người.
Tóm lại, tôi vẫn hy vọng người trước mặt có thể sống tốt hơn.
Tôi từng nghĩ rằng, không nên gặp lại nữa, nhưng cũng không muốn đứng từ xa mà không liên quan gì.
Nửa đời trước của tôi, đã mất mát quá nhiều, nhìn đủ sự ra đi của những người thân yêu.
Tôi khẽ thở dài một hơi,giọng nói theo gió tan vào không trung: “Sống là tốt rồi.”
Cố Trạch Việt nghe thấy lời tôi nói, dừng lại tại chỗ, ngẩn người vài giây, mới khẽ nhếch môi cười, nụ cười có chút gì đó thích thú:
“Tôi còn nghĩ…em sẽ không để ý.”
Tôi không trả lời,chỉ nhẹ nhàng đáp lại anh ấy bằng một nụ cười, cùng anh ấy bước xuống núi.
2
Về đến nhà, Cố Trạch Việt vẫn đi theo sau tôi, lông mày bị gió lạnh thổi đến mức ửng đỏ.
Tôi đang định đóng cửa thì một bàn tay gầy guộc giữ chặt tay nắm cửa lại.
Còn chưa kịp mở miệng, con mèo hoang mà gia đình tôi nhận nuôi đã chạy ra, nó tỏ ra thân thiết như muốn chào đón, rồi nhảy lên chân Cố Trạch Việt mà cọ cọ.
“…”
Tôi nhìn Trạch Việt vài giây,rồi nhường đường cho anh vào.
A Thành đã bắt đầu ấm áp rồi nè…
HẾT.