Tôi dán mắt vào màn hình, nhìn hình ảnh chiếc xe bị biến dạng sau vụ tai nạn, cùng với Cố Trạch Việt đầy máu được đưa lên xe cứu thương.
Lồng ngực tôi như có một lỗ hổng lớn, gió lạnh ùa vào không ngừng.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt, tiếng sấm vang lên như tiếng than khóc đau thương.
Tay áo tôi bị nước mưa thấm ướt, lạnh buốt.
Cơn lạnh ấy như ngấm sâu vào tận xương tủy, khiến tôi bất giác nhớ lại ngày bố rời đi.
Tôi như nghe thấy tiếng chuông tang thương vang lên lần nữa.
Tay tôi không tự chủ được mà run rẩy.
Theo phản xạ, tôi muốn gọi cho Cố Trạch Việt, nhưng nhận ra tôi không còn số của anh nữa.
Tôi chẳng có cách nào liên lạc với anh.
Dường như anh thật sự định biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi, đúng như những gì tôi đã yêu cầu.
27
Nhà họ Cố phong tỏa mọi thông tin.
Không ai biết tình trạng của Cố Trạch Việt ra sao.
Có người đồn anh đã chết, có người nói anh trở thành người thực vật…
Thời gian trôi qua, những suy đoán ngày càng nhiều và vô lý hơn.
Trong lúc những lời đồn ngày càng khó tin, tôi gặp lại Cố Hạc Húc sau một thời gian dài không thấy anh xuất hiện.
Anh đứng trước cửa viện nghiên cứu trong chiếc áo khoác gió đen.
Khuôn mặt từng ngông nghênh của anh giờ đây đã trở nên trưởng thành hơn dưới dòng chảy thời gian.
“Nói chuyện chút chứ?”
Anh khẽ cười với tôi.
Tôi cùng anh bước vào một quán cà phê gần đó.
Anh nhìn tôi rất lâu, rồi chậm rãi nói:
“Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
Tôi chuyển ánh mắt từ tách cà phê trên bàn lên mặt anh, vừa định mở lời.
Dường như biết tôi muốn hỏi gì, anh nói trước:
“Tình hình không tốt lắm, vẫn đang trong quá trình cấp cứu.”
“Bất cứ lúc nào cũng có thể…”
Những lời sau đó, Cố Hạc Húc không nói hết, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Tay tôi nắm lấy vạt áo, siết chặt hơn theo từng lời của anh.
Cổ họng tôi khô khốc, không thể thốt nên lời.
Cố Hạc Húc nhìn biểu cảm của tôi, ánh mắt anh dường như cũng đau đớn:
“Những năm ở nước ngoài, tôi luôn tự hỏi, nếu lúc đó tôi không bỏ đi vì sợ sự kiểm soát của ông cụ, thì liệu người gặp em trước có phải là tôi không.”
“Liệu khi đó, em cũng sẽ đối xử tốt với tôi như vậy, cũng sẽ buồn bã khi tôi gặp chuyện.”
“Chứ không phải như bầy linh cẩu, chỉ chực chờ xâu xé lợi ích từ anh ấy.”
Tôi nhìn anh, im lặng vài giây, định mở miệng phủ nhận thì bị Cố Hạc Húc nhét cho một chiếc bánh mì:
“Đừng nói, tôi không muốn nghe câu trả lời của em.”
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trên bàn của anh sáng lên.
Tôi nhìn thấy màn hình khóa.
Là bức ảnh chụp sau lưng một cô gái mặc đồng phục học sinh, mái tóc bị xoa rối như tổ chim.
Đó là ngày Tề Húc tìm đến tôi.
Chắc hẳn là lúc anh xử lý xong Tề Húc, xoa rối tóc tôi và đưa tôi ra khỏi trường, rồi lén chụp lại.
Cố Hạc Húc nhận ra ánh mắt của tôi, liền tắt màn hình điện thoại.
Sau khi biết được tình hình của Cố Trạch Việt, tôi không muốn nán lại nữa, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
“Thời gian nghỉ trưa của tôi sắp hết, tôi đi trước.”
“Giang Minh.”
Cố Hạc Húc nghiêng đầu gọi tôi lại.
Thấy tôi quay sang, anh mỉm cười nhẹ dưới ánh sáng ngược:
“Thật ra em không chọn tôi là đúng, tôi không thể làm được như anh tôi.”
“Em có biết tại sao năm đó ông cụ không tìm em không? Vì anh tôi đã lấy mạng mình ra để đe dọa ông ấy. Anh nói rằng nếu ông cụ dám động đến em, anh sẽ lập tức cắt cổ mình.”
“Nhà họ Cố muốn biến anh tôi thành một con chó biết nghe lời, nhưng không ngờ cuối cùng lại nuôi ra một con sói đầy tham vọng.”
“Trong hai năm em ở nước ngoài, đó là thời điểm anh ấy và ông cụ đấu tranh quyền lực gay gắt nhất. Ông cụ ngấm ngầm cử người qua, nhưng đều bị anh ấy chặn đứng.”
“Ngày anh ấy thành công giành quyền, đứng trước ông cụ và các lão già trong công ty, anh ấy đã nói một câu: ‘Nếu ai còn dám cử người đi tìm cô ấy, tôi sẽ tiễn người đó về trời ngay lập tức.'”
“Vì vậy, em không chọn tôi là đúng.”
Trước khi rời đi, câu cuối cùng tôi nghe được là tiếng thở dài pha lẫn nụ cười cay đắng của Cố Hạc Húc.
28
Gặp Cố Hạc Húc xong, tôi trở về phòng thí nghiệm.
Tôi mơ hồ tiếp tục làm thí nghiệm.
Những lời của anh lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Từng chuyện về Cố Trạch Việt như thước phim quay chậm hiện lên trong tâm trí.
Lồng ngực tôi bỗng thấy nặng nề, không rõ vì lý do gì.
Tôi chỉ biết dường như có thứ gì đó đã rơi mất, có nơi nào đó trở nên trống rỗng.
Sau giờ làm.
Tôi đứng trước cổng khu chung cư.
Cửa hàng bán bữa sáng và đồ ăn khuya vẫn đang mở cửa.
Đi ngang qua tiệm hoa, tôi vẫn bị cô gái trước cửa kéo lại chơi bốc thăm.
Vẫn là giải nhất, vẫn là những bông hoa rực rỡ.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.
Nhưng một ngày nọ, tôi nhận ra một trong những chiếc đèn đường đã sửa bỗng bị hỏng.
Ngày đầu tiên về nhà, nó vẫn hỏng.
Ngày thứ hai về nhà, nó vẫn chưa được sửa.
…
Đến ngày thứ mười, nó vẫn vậy.
Tôi đứng ngây tại chỗ, thất thần nhìn chiếc đèn đó.
Bất chợt nhận ra, nó có lẽ sẽ không bao giờ sáng nữa.
Người từng sửa nó, dường như thật sự đã biến mất.
“Chị ơi, sao chị lại khóc thế?”
Trong lúc mơ hồ, tay tôi bị ai đó khẽ kéo.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy một cô bé buộc tóc hai bên đang đứng đó.
Cô bé đưa cho tôi một tờ khăn giấy hơi nhăn.
Tôi khóc sao?
Tôi đưa tay lên má, chạm vào những giọt nước mắt lạnh buốt.
“Rô Rô, con lại chạy lung tung rồi!”
Mẹ cô bé tiến đến, liếc tôi một cách cảnh giác rồi vội vàng kéo cô bé rời đi.
Mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh.
Tôi từ từ ngồi xuống.
Không thể kìm nén, tôi bật khóc nức nở.
Không biết vì sao.
Nhưng tôi cảm thấy nỗi buồn đáng sợ ấy đã nuốt chửng mình.
Dường như thế giới này lại chỉ còn lại một mình tôi.
Không nơi để trở về, không biết phải đi đâu.
28
“Em không tin thần thánh, vì em không có điều gì để cầu xin.”
“Nhưng đời người, làm sao lại không có điều gì để mong cầu chứ?”
Sư huynh từng nói với tôi như vậy khi nhìn thấy phản ứng của tôi.
Không ngờ, câu nói đó lại ứng nghiệm.
Tôi đứng trước đại điện, nhìn bức tượng Bồ Tát với đôi mắt từ bi, lòng trắc ẩn.
Nhìn những người hành hương quỳ lạy, lẩm nhẩm lời cầu khấn.
Hương khói vấn vít, dòng người trôi nổi giữa biển đời.
Sau khi đi qua từng ngôi điện, tôi đến nơi cầu nguyện mà sư huynh đã nói.
“Nghe nói, ngôi chùa này phải quỳ lạy trước, sau đó mới được đến chỗ cầu nguyện nhận một tấm vải đỏ, ghi tên mình và điều ước lên, rồi treo lên cây. Linh nghiệm lắm.”
Giọng nói đầy bí ẩn và phấn khích của sư huynh vang lên trong đầu tôi.
Sau khi nhận được tấm vải đỏ, tôi cầm bút nhưng mãi không viết.
Một tiểu hòa thượng chắp tay, nhìn tôi với nụ cười từ bi.
Tôi cúi đầu đáp lễ, rồi hạ mắt, viết tên mình và điều ước lên tấm vải đỏ.
Người có điều mong cầu, lòng sẽ sinh khát vọng.
Hạ nét bút cuối cùng, tôi treo tấm vải đỏ lên cây.
Gió thổi qua, những tấm vải đỏ tung bay, lộ ra dòng chữ chưa kịp khô:
“Chỉ mong Cố Trạch Việt, bình an khỏe mạnh.”
Gió nhẹ lay động, những dải vải đỏ bay phấp phới như những ngọn lửa.
Tựa như một trái tim đang đập, chứa đựng biết bao chân thành.
Tôi đón gió, bước xuống núi.
Biển mây mờ ảo, như cõi trần muôn trượng.
Bồ Tát cúi mắt, nhìn chúng sinh qua lại.
Tôi chợt nhớ lần đầu chuyển trường, đến thăm mộ cha, tôi đã nói:
“Cha ơi, con đã lừa một người. Anh ấy không phải người tốt, nhưng trong khoảng thời gian đó, anh ấy là người đối xử tốt với con nhất.”
Biển người mênh mông, ngoảnh đầu lại, người ấy đã sớm biến mất giữa dòng đời.
Tôi thở dài, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị tiếp tục xuống núi.
Nhưng khi ngẩng lên, tôi nhìn thấy Cố Trạch Việt đang đứng dưới bậc thang không xa.
Ánh mắt anh đầy ý cười, lặng lẽ dõi theo tôi.
(Hết)