Cậu ta cười, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Có chuyện gì?”
Tôi không biểu cảm, nhìn thẳng vào cậu ta.
Ánh mắt cậu ta dừng lại trên khuôn mặt tôi, rồi như vừa nhớ ra điều gì:
“Cậu biết không, Cố Trạch Việt sắp đính hôn rồi đấy.”
Đính hôn?
Cố Trạch Việt chưa từng nói với tôi chuyện này.
Chẳng trách mấy ngày nay anh ta không liên lạc với tôi.
Cũng tốt thôi, vốn dĩ tôi còn đang suy tính cách để rời đi.
Giờ thì không cần nghĩ nữa.
“Buồn à? Không sao đâu, Cố Trạch Việt không cần cậu thì tôi cần.”
“Thứ Cố Trạch Việt cho cậu, tôi cũng có thể cho cậu.”
Cậu ta đưa tay định chạm vào lọn tóc rủ xuống bên tai tôi.
Tôi lạnh mặt, gạt tay cậu ta ra, cười khẩy:
“Xin lỗi, tôi chưa đói khát đến mức đó.”
“Mà món của cậu thì kinh tởm quá, tôi không nuốt nổi…”
—— Chát!
Một cái tát mạnh cắt ngang lời tôi.
Cơn đau rát lập tức lan ra khắp má tôi.
“Cậu nghĩ mình là cái gì mà dám lên giọng với tôi ở đây?”
“Cũng chỉ là một con chó hoang bị Cố Trạch Việt bỏ rơi, tôi thèm muốn cậu là vì tôi rộng lượng.”
“Hôm nay, dù tôi có ép buộc đưa cậu đi, thì ai sẽ quan tâm chứ…”
Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta ngày càng dữ tợn, từng bước tiến gần tôi.
Khi tôi đang mò trong cặp để lấy dao rọc giấy, một giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên:
“Cậu định ép buộc ai đi đâu thế, Tề Húc?”
Tề Húc lập tức cứng người, khi nhìn thấy người vừa đến, mặt cậu ta biến sắc:
“Trạch… Trạch Việt?!”
Nụ cười của Cố Hạc Húc càng sâu hơn, anh ta đứng bên cạnh tôi, ánh mắt hiện rõ vẻ thích thú:
“Sợ đến ngây người rồi sao? Nhìn kỹ lại xem tôi là ai nào?”
Tề Húc nuốt nước bọt, nheo mắt lại:
“Hạc Húc?”
Cố Hạc Húc hài lòng vỗ tay:
“Chúc mừng, trả lời đúng rồi, để tôi nghĩ xem nên thưởng gì cho cậu đây?”
Sắc mặt Tề Húc tái mét, lùi lại vài bước:
“Không… không cần… Á!!”
Chưa kịp nói hết câu, tiếng hét đau đớn đã vang lên.
Không biết từ lúc nào, Cố Hạc Húc đã rút dao rọc giấy từ cặp của tôi, nhanh gọn đạp ngã Tề Húc, rồi đâm mạnh con dao vào bàn tay vừa tát tôi.
Lưỡi dao xuyên qua mu bàn tay, khiến máu chảy thành dòng.
Cố Hạc Húc xoay con dao hai vòng, tiếng hét của Tề Húc càng thêm thảm thiết.
Sau đó, anh ta đứng dậy, đạp đôi giày đắt tiền lên mặt Tề Húc:
“Bây giờ thì ai mới là con chó hoang đây? Hả?”
Mặt Tề Húc bị ép đến méo mó, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Cố Hạc Húc vặn cổ, quay sang nhìn tôi, rồi cúi xuống, cười nhạt với Tề Húc:
“Tha cho cậu? Được thôi. Hãy sủa hai tiếng trước mặt cô ấy, tôi sẽ tha cho cậu.”
Cố Hạc Húc nhướng mày với tôi, chân càng đè mạnh hơn.
Tề Húc nhìn tôi, do dự một lúc lâu, cuối cùng yếu ớt cất tiếng:
“Gâu… gâu… gâu.”
Tôi nhìn dáng vẻ thảm hại của Tề Húc, trong lòng chẳng thấy thoải mái gì.
Ngược lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hôm nay Tề Húc xuất hiện, nói ra những lời này, chẳng phải đều do tôi tự gây ra sao?
Chẳng phải chính tôi đã cúi đầu, tự nguyện đeo chiếc vòng vô hình hủy hoại lòng tự tôn ấy lên cổ, rồi dâng dây xích đó cho Cố Trạch Việt hay sao?
Nếu Tề Húc là kẻ sỉ nhục tôi, thì tôi chính là kẻ hủy hoại bản thân mình.
Chính tôi đã trao con dao này vào tay tất cả những người xung quanh Cố Trạch Việt.
Ánh hoàng hôn nhuốm đỏ hành lang trống trải, chiếu lên người tôi, khiến tôi có cảm giác như bị thần linh trừng phạt.
Nếu cha thấy cảnh này, chắc ông cũng thất vọng lắm.
15
“Sao thế? Sợ đến mức không nói được gì à?”
Cố Hạc Húc siết nhẹ tay tôi.
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt trống rỗng.
Cảm nhận được ngón tay anh ta mang theo hơi ấm chạm lên khóe mắt tôi, rồi nghe giọng nói mang chút ẩn ý:
“Sao lại khóc rồi?”
Tôi khóc sao? Từ lúc nào?
Tôi chớp mắt vài lần.
Tề Húc đã bị người ta khiêng đi, vệ sĩ của Cố Hạc Húc đang lau sạch vết máu trên sàn.
Tôi ép mình đè nén cảm xúc, lùi lại, tránh khỏi bàn tay của anh ta:
“Anh đến đây làm gì?”
Cố Hạc Húc nhìn bàn tay trống không, một lúc lâu sau mới nhìn lại tôi:
“Wow, em lạnh nhạt thật đấy. Tôi vừa giúp em, mà em lại đối xử với tôi như vậy à?”
Tôi mím môi, ánh mắt đầy cảnh giác.
Cố Hạc Húc đút một tay vào túi, nhanh chóng lấy lại vẻ ngông nghênh thường ngày:
“Đến thăm em thôi, còn có thể làm gì nữa.”
“Tôi bị anh tôi nhốt mãi, còn cử người giám sát tôi. Hôm nay vất vả lắm mới trốn được ra ngoài. Mấy hôm nữa anh ta lại ép tôi ra nước ngoài, trước khi đi, đến gặp người trong lòng chút thì có gì quá đáng đâu.”
Anh ta nói bằng giọng đầy mỉa mai, ánh mắt chứa đựng sự trêu chọc.
Tôi nhíu mày trước vẻ đùa cợt của anh ta, im lặng muốn bước vòng qua.
Cố Hạc Húc nắm lấy tay tôi, sắc mặt trầm xuống vài phần:
“A Minh, tôi đang nghĩ có nên đưa em đi cùng, hoặc tìm một nơi nhốt em lại.”
“Em không phải thích anh trai tôi sao? Tôi và anh ấy có gương mặt giống hệt nhau, có khi ở bên tôi lâu, em sẽ thích tôi cũng nên.”
Nói xong, Cố Hạc Húc bật cười thấp giọng:
“Hoặc đến cuối cùng, em sẽ xem tôi như anh trai tôi, chăm sóc tôi như đã chăm sóc anh ấy, đối xử tốt với tôi như đã đối xử với anh ấy.”
“A Minh, tôi thích ánh mắt em nhìn tôi khi xem tôi là anh trai, hơn là ánh mắt lạnh lùng thế này.”
Đồ điên!
Tôi thầm chửi rủa trong lòng.
Một dự cảm không hay dâng lên trong tâm trí.
Cố Hạc Húc còn điên hơn tôi tưởng, những lời anh ta nói chắc chắn có thể trở thành hiện thực.
Khi tôi còn đang nghĩ cách thoát thân, giọng anh ta lại thay đổi, như một tiếng thở dài pha lẫn bất lực, nhẹ nhàng như tiếng thì thầm:
“Nhưng sao em lại khóc nhỉ, khóc trông đáng thương như thế.”
Tôi bị sự thay đổi liên tục của anh ta làm cho bối rối.
Đang nghĩ xem những lời anh ta nói có ý gì, thì đầu tôi bị anh ta xoa nhẹ:
“Đi thôi, đưa em về nhà.”
Cố Hạc Húc nhìn mái tóc bị xoa rối như tổ chim của tôi, cười rồi quay người bước đi.
16
Trên xe về nhà, Cố Hạc Húc hiếm khi im lặng.
Khi tôi đang thầm mừng vì cuối cùng không phải nghe anh ta nói nữa, anh ta lại cất tiếng:
“A Minh, đừng nghĩ đến Cố Trạch Việt nữa. Anh ấy với em không có khả năng đâu. Cuộc hôn nhân này là do ông cụ sắp đặt, chẳng ai dám trái lệnh ông ta cả.”
Ánh mắt anh ta tối lại, dường như đang lạc vào dòng suy nghĩ xa xôi:
“Bố mẹ anh cũng bị ông cụ ép buộc gắn kết với nhau như thế. Cả hai vốn dĩ đều có người mình thích, đã từng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị buộc thành một cặp oan nghiệt, kết quả là một người phát điên, một người qua đời.”
“Bà ấy bị trầm cảm sau sinh, nhảy từ lầu cao xuống, máu nhuộm đỏ cả sân. Ông ấy thấy vậy thì hóa điên.”
“Chỉ để lại hai anh em sinh đôi, lớn lên trong căn nhà lạnh lẽo đó, ngày càng mục nát.”
“Dù Cố Trạch Việt có muốn chống lại, ông cụ cũng có cả nghìn cách để anh ấy phải nghe lời.”
“Anh ấy sẽ có kết cục thế nào đây?”
Khóe môi Cố Hạc Húc nhếch lên, vừa là chế giễu, vừa là cay đắng.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được câu chuyện về gia đình Cố.
Cũng là lần đầu biết được câu chuyện của bố mẹ Cố Trạch Việt và Cố Hạc Húc.
Như thể có người vừa kéo tấm rèm nhung lộng lẫy ra, để lộ một góc mục nát và tanh hôi bên trong.
Khi tôi đang định nói gì đó, một cú phanh gấp khiến tôi bừng tỉnh.
Xe bị chặn lại.
“Đến nhanh thật.”
Cố Hạc Húc lại trở về dáng vẻ ngông cuồng thường ngày, gối đầu lên tay, nhìn người bước xuống từ chiếc xe phía trước.
Cố Trạch Việt mặc bộ vest đen, trông như vừa rời khỏi một buổi tiệc.
Phong thái lịch sự và cao quý.
Nếu bỏ qua khuôn mặt lạnh lẽo đầy sát khí kia.
Cửa xe mở ra, bàn tay lạnh buốt của Cố Trạch Việt kéo tôi ra ngoài, ánh mắt rơi xuống Cố Hạc Húc trong xe:
“Tôi đã nói, đừng lại gần cô ấy nữa.”
Cố Hạc Húc chẳng mấy bận tâm, phủi phủi bộ quần áo vốn chẳng dính chút bụi nào:
“Đến nhanh thế, chẳng phải anh còn đang dùng bữa với tiểu thư Kiều sao? Anh sợ tôi đưa A Minh đi nhốt thật à?”
“Không hổ là anh trai tôi, đúng là hiểu rõ tôi.”
“Nhưng mà anh đã phá hỏng bữa tiệc do ông cụ sắp xếp, đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
Cố Trạch Việt không giận, ngược lại nở một nụ cười đầy áp lực:
“Chẳng lẽ cậu ở ngoài đủ lâu rồi, giờ muốn quay về nhà họ Cố làm một con chó bị xích lại sao?”
Đôi mắt Cố Hạc Húc thoáng co rút, khuôn mặt trở nên khó coi.