Một gương mặt phóng to giống hệt như anh ta thế kia, sao có thể lạ được chứ?
Tô Kỳ An quả thực chính là phiên bản mini của Lệ Hách Châu!
“Lại nào, An An, gọi ta là gì?” Lệ Hách Châu dịu dàng hỏi tiếp.
An An quay đầu nhìn tôi.
Tôi run run, đành lí nhí dạy con gọi anh là “cậu”.
Lệ Hách Châu lạnh mặt, giọng điệu nhàn nhạt:
“Nhị tiểu thư nhà họ Tô, em gọi chồng em là ‘cậu’ đấy à?”
Tôi: “……”
Không khí xung quanh lập tức rơi vào im lặng.
Lệ Hách Châu nhẹ nhàng đặt bé An An vào lòng bà nội.
Ngay sau đó, anh đột ngột vươn tay, túm lấy tôi kéo đi, gương mặt mang theo một nụ cười lịch sự giả tạo, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám người trong phòng, hơi cúi đầu, lễ độ nói:
“Xin lỗi, cho phép tôi giải quyết chút chuyện gia đình.”
Nói xong, anh trực tiếp vác tôi lên lầu hai.
Ba tôi vội vã đuổi theo:
“A Châu, có gì thì từ từ nói.”
Lệ Hách Châu dừng chân, đặt tôi xuống, quay sang nhìn ba tôi, giọng điệu cung kính:
“Ba, con không trách Miên Miên đã bỏ con đi, con chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cô ấy.”
Ba tôi ngẩn người, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, chỉ mỉm cười rồi xoay người xuống lầu.
Cái gì mà “không trách tôi bỏ anh ta”?!
Lệ Hách Châu nắm chặt tay tôi, dẫn thẳng tôi vào phòng mình, như thể rất quen thuộc từng ngóc ngách nơi đây.
Vừa vào cửa, anh đột ngột áp tay lên vai tôi, mạnh mẽ đẩy tôi ngã xuống sofa, một tay nắm chặt cổ tay tôi giơ cao quá đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn:
“Tô Miên Miên, em ức hiếp tôi hả?”
“Không phải… Em…” Tôi lắp bắp, không biết phải nói gì cho phải.
“Tôi đã làm sai chuyện gì?
Em không nói một lời nào, cứ thế bỏ tôi đi…
Tôi điên cuồng tìm em…
Mọi người đều giấu, không ai chịu nói cho tôi biết em ở đâu…”
Bàn tay còn lại của anh siết chặt eo tôi, ánh mắt khóa chặt lấy tôi, nóng hổi đến nghẹt thở.
Những giọt nước mắt bỏng rát từ khóe mắt anh rơi xuống, thấm ướt má tôi.
Lệ Hách Châu — đang khóc.
Cả người anh như vỡ nát trước mắt tôi.
“Tìm em làm gì?” Tôi bị sốc, nhất thời bật thốt.
Lệ Hách Châu nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm:
“Vợ tôi bỏ chạy, em bảo tôi tìm em để làm gì?”
“Nhưng anh đã điều tra ra rồi mà, đúng không?”
“Điều tra cái gì?”
“Chẳng phải anh đã điều tra ra chuyện em giả mạo Tô Diên Diên để gả cho anh rồi sao?” Tôi lí nhí hỏi.
Lệ Hách Châu nhíu mày:
“Cái gì mà giả mạo Tô Diên Diên? Người mà ông đây muốn cưới từ đầu tới cuối chỉ có Tô Miên Miên!”
Tôi ngơ ngác:
“Không phải anh mang ảnh hồi nhỏ của Tô Diên Diên tới cầu hôn sao?”
“Đó chẳng phải ảnh em hồi nhỏ à? Trên hôn ước cũng ghi tên Tô Miên Miên.”
“Khoan, để em nghĩ lại đã…”
“Ngày nhỏ anh đã đưa gia huy cho em rồi. Người anh muốn cưới chính là em, Tô Miên Miên. Vì từ nhỏ đã bị mù mặt, sợ sau này quên mất mặt em, trước khi ra nước ngoài, anh có đến nhà tìm em, nhưng lúc đó em không có ở nhà. Anh mới hỏi mẹ kế em xin ảnh lúc bé — bà ta đưa cho anh.”
Lúc này, chân tướng hoàn toàn sáng tỏ.
Thì ra Trần Tú Phân biết Lệ Hách Châu bị mù mặt, cố tình đưa cho anh ảnh của Tô Diên Diên.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối mẹ con họ đã biết rõ người mà Lệ Hách Châu muốn cưới là tôi.
Lệ Hách Châu còn kể, ba tôi có khả năng phản điều tra siêu phàm, không đi làm đặc công thì đúng là uổng phí.
Mỗi lần anh phái người theo dõi ba, ba lại dẫn đám người đó chạy vòng vòng ở các ga tàu điện ngầm đông đúc, rồi thành công cắt đuôi.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành phải tương kế tựu kế, giả vờ coi Tô Diên Diên là tôi, để bọn họ buông lỏng cảnh giác, tìm cơ hội hỏi thăm tung tích của tôi.
Lệ Hách Châu còn nói, trước đây anh luôn chỉ tập trung cho sự nghiệp, đến tuổi lập gia đình, bị gia đình thúc ép, trong đầu chỉ nghĩ tới mỗi tôi.
Anh nhớ rõ tên tôi, cầm tấm ảnh đó mà đi cầu thân.
Hôm tổ chức lễ đính hôn, khi nhìn thấy Tô Diên Diên, anh đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến lúc chụp ảnh cưới, vừa thấy nụ cười giả trân “kinh điển” của tôi, anh mới lập tức nhận ra.
Tôi tò mò hỏi:
“Nụ cười giả trân kinh điển là gì?”
Lệ Hách Châu kéo tôi vào lòng, ôm chặt, cười dịu dàng:
“Em hồi nhỏ đã như vậy rồi. Bình thường thì mặt lạnh lùng, lúc cười thì cười giả trân, ngây ngô ngu ngốc…”
“Người ngốc là anh đó!” Tôi giận dữ véo mạnh tay anh.
Anh bật cười, đè tôi xuống, hôn tới tấp:
“Tô Miên Miên, anh bị mù mặt, chứ không bị mù mắt!
Huống chi… rõ rành rành chỗ A và D như thế.”
Tôi tức tối:
“Em là E cơ mà!”
“Ê cái đầu em! Em mà E, thì anh 30!”
“30 cái gì mà 30?”
“Em biết không? Chẳng lẽ trước giờ lén nhìn anh nhiều lắm rồi?”
“Ai thèm nhìn anh chứ…”
Tôi và anh cứ thế cãi nhau om sòm trong lòng nhau.
13
Buổi tối, tôi đưa An An, chú Ngô và dì Vương cùng về nhà tôi với Lệ Hách Châu.
Mọi thứ trong nhà vẫn y nguyên như lúc tôi rời đi, chẳng thay đổi chút nào.
Tôi có chút tò mò — Lệ Hách Châu nhận không ra ai, vậy mà lại có thể nhận ra tôi.
Anh vừa ôm tôi từ phòng tắm ra, vừa ném tôi lên giường, vừa trả lời:
“Trong điện thoại của anh toàn ảnh của em, rảnh lúc nào là mở ra xem, nên hình ảnh của em đã khắc sâu vào não anh rồi.”
Tôi bỗng nhớ tới một chuyện:
“Anh… có phải từng bị ngã xe, bị thương… chỗ đó không?”
“Hửm? Sao em biết?” Lệ Hách Châu nhìn tôi với ánh mắt đầy thú vị.
Tôi lúng túng không biết nên an ủi anh thế nào, bởi biểu cảm của anh lúc này chẳng giống như đang buồn bã vì mất khả năng gì cả.
“Không sao đâu, dù thế nào em vẫn yêu anh mà.” Tôi nhào tới ôm lấy anh.
Lệ Hách Châu xoay người đè tôi xuống, cười khẽ:
“Anh có sao đâu. Anh cố tình lừa cô ta đấy.”
“Lừa?”
“Ờ. Cô ta thèm khát thân thể anh, sao anh có thể để cô ta chạm vào được?
Anh giữ mình ghê lắm đó, đành hy sinh danh dự, giữ trọn tiết hạnh, em nói xem, anh có yêu em không?”
Nói rồi, anh khẽ cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi.
“Vậy thưởng cho anh một nụ hôn!” Tôi vòng tay ôm cổ anh.
“Chỉ hôn ở đây thôi sao?” Lệ Hách Châu nhếch mép cười gian.
Hai đứa vừa chuẩn bị bắt đầu “trò chơi sạc pin”, thì tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên.
“Ma ma~ Con muốn ma ma~”
Là An An đang gõ cửa gọi.
“Con yêu ngoan nào, về phòng trước đi, chờ mẹ năm phút nhé!” Tôi dịu dàng dỗ dành.
Lệ Hách Châu bĩu môi lẩm bẩm:
“Anh đâu có nhanh như vậy!”
“Ma ma~ Con muốn ma ma~”
An An vẫn tiếp tục đập cửa, dì Vương đứng ngoài can ngăn mãi mà không được.
Tôi đẩy Lệ Hách Châu ra, chuẩn bị xuống giường.
“Vợ ơi, không thể trọng con khinh chồng như vậy được…” Anh ôm lấy tôi, không chịu buông.
“Phải dỗ con ngủ trước, anh ngoan chút đi.”
Tôi chỉnh lại quần áo, xuống giường.
Lệ Hách Châu đành bất đắc dĩ theo tôi cùng đi dỗ An An ngủ.
An An thích nhất là nghe kể truyện 《Bá đạo tổng tài yêu tôi thắm thiết》.
Đọc đến chương sáu, bé mới ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi tôi vừa kéo chăn đắp cho An An, liền nghe bên tai giọng nói thấp trầm của Lệ Hách Châu:
“Mẹ ơi, đến lượt dỗ anh ngủ rồi…”
Anh bế ngang tôi lên, thì thầm bên tai, hơi thở nóng rực.
Tôi khẽ thở dài, dìu cả hai vào phòng, trong lòng vừa ngọt ngào vừa rối bời.
14
Tô Diên Diên đã rời khỏi nhà họ Tô, chọn cách cùng mẹ mình tự lập ra ở riêng.
Không bao lâu sau, tin tức truyền đến: cô ta dan díu với Thẩm Hành Chi, bị vợ chính thức của Thẩm Hành Chi bắt quả tang, hai mẹ con cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê thảm.
Dì Vương và chú Ngô cũng bắt đầu hẹn hò, yêu đương ngọt ngào.
Ba tôi trong lòng vẫn không quên mẹ tôi.
Mỗi lần ông gửi tin nhắn cho mẹ, mẹ đều chỉ xem mà không trả lời.
Mẹ tôi tiếp tục chuyến hành trình vòng quanh thế giới, còn ba tôi thì tiếp tục mối tình si dại của mình.
Lục Kỳ và anh họ tôi sinh được một bé gái xinh xắn như búp bê.
Tôi và Lệ Hách Châu nhìn mà phát thèm!
Năm sau, ước mơ thành hiện thực — tôi và Lệ Hách Châu cũng đón chào một bé gái đáng yêu, trắng hồng mềm mại y chang vậy!
Tương lai phía trước thật rực rỡ!
Chúc cho tất cả những người có tình đều sẽ nên duyên trọn vẹn.
(Toàn văn hoàn)