03
Vì Trình Kiến Xuyên mất kiểm soát cảm xúc nên chương trình phải tạm dừng gấp.
Thằng em tôi trợn tròn mắt:
“Chị! Chị với anh ta thân đến vậy sao? Anh ta vì chị mà khóc thành thế kia kìa!”
Tôi trợn mắt lườm nó một cái:
“Máy quay chĩa tứ phía, chẳng lẽ không khóc mà lại cười à?”
“Đi tắt tivi đi.”
Thật ra tôi cũng chẳng để tâm vụ này mấy. Tôi nghĩ đây chỉ là một khoảnh khắc nho nhỏ trong cuộc sống mình thôi.
Ai mà ngờ được — tối hôm đó tôi tự vả không trượt phát nào.
Tắm xong, tôi nằm lười trên giường lướt điện thoại.
Đột nhiên hot search trên Weibo bật lên, một dòng từ khóa cực kỳ bắt mắt vọt thẳng lên đầu bảng:
#Trình Kiến Xuyên nhập viện vì đau tim sau khi nghe tin mối tình đầu qua đời#
Tôi lập tức từ trạng thái hấp hối bật dậy ngồi thẳng như thể bị điện giật.
Tay run run bấm vào video liên quan — hiện ra ngay chính là đoạn livestream ban sáng Trình Kiến Xuyên tham gia.
Ngoài ra còn có một clip do người đi đường quay lại cảnh Trình Kiến Xuyên được xe cứu thương đưa đi.
Mối tình đầu á?
Đừng nói là… nói tôi đấy nhé?!
Tôi còn đang mông lung chưa kịp tiêu hóa thì điện thoại đột nhiên nhận được cả loạt tin nhắn.
【Kiều Nghi! Cậu đoán xem ai đang ở bệnh viện mình nè?!】
【Thôi khỏi đoán, cậu đoán không ra đâu! Là đại minh tinh Trình Kiến Xuyên đó! Aaaaaaa anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn, mà còn thân thiện nữa, tui chịu không nổi luôn rồi…】
【Cậu nghỉ phép mà thiệt thòi chưa? Nè, bao giờ quay lại? Biết đâu còn kịp gặp ảnh đó nha!】
Người nhắn là đồng nghiệp bác sĩ khá thân với tôi trong viện.
Cô ấy gửi cả đống tin nhắn liên tiếp, cứ không ngừng khen ngợi Trình Kiến Xuyên nào là lễ phép, nào là đẹp trai.
Tôi vội ngắt lời cô ấy:
【Anh ta thật sự… bị đau tim à?】
Phía bên kia trả lời rất nhanh:
【Thật đó, mình vừa xem bệnh án của ảnh xong.】
Tôi đặt điện thoại xuống, ngửa người nhìn trần nhà, trong lòng rối như tơ vò.
Chắc là mấy cái tài khoản marketing đang phóng đại chuyện “mối tình đầu” thôi.
Nhưng… Trình Kiến Xuyên đột nhiên bị đau tim, chẳng lẽ thật sự là do tôi dọa?
Ý ban đầu của tôi chỉ là muốn hắn nửa đêm co ro trong chăn mà khóc thầm, sau đó tự tát mình một cái rồi mắng to “Mình đúng là đồ khốn”…
Tôi nào có ngờ lại khiến hắn nhập viện thật đâu chứ!
Tôi vừa lo lắng vừa tiếp tục lướt Weibo.
Phần bình luận dưới bài hot search kia đang nhảy vùn vụt.
Toàn là fan của Trình Kiến Xuyên đang lo lắng cho anh ta.
Rồi có người nhắc đến chuyện mối tình đầu của anh.
【Mối tình đầu của anh ấy đã mất rồi, chắc chắn giờ anh đang rất đau lòng…】
【Chúng ta có thể làm gì để giúp anh ấy đây?】
【Hay là chúng mình tổ chức lễ tưởng niệm mối tình đầu của anh ấy nhé? Cũng coi như thay anh ấy hoàn thành tâm nguyện…】
Tôi: “???”
【Các chị em ơi! Chị họ của bạn tớ có người bạn từng học cấp ba chung với Trình Kiến Xuyên nè! Tớ vừa nghe được tin là họ định tổ chức lễ tưởng niệm cho mối tình đầu của anh ấy đó! Khi nào tổ chức xong mình cử vài đại diện tới nha!】
Tôi: “???”
Xong rồi…
Chuyện này… toang thật rồi…
04
Sáng hôm sau, tôi vừa vác hai quầng thâm mắt to tổ chảng vừa chạy thẳng tới bệnh viện.
Đồng nghiệp thấy tôi thì hoảng hốt:
“Trời đất, cậu như mất hồn thế kia là sao?”
Tôi lết xác đến trước mặt cô ấy, uể oải hỏi:
“Trình Kiến Xuyên đâu? Ở phòng bệnh nào?”
Đồng nghiệp tôi nở nụ cười gian xảo:
“Hồi trước tôi nói cậu là fan Trình Kiến Xuyên mà cậu cứ chối đây đẩy. Giờ thì lòi đuôi rồi nhé, cả đêm trằn trọc nhớ người ta đúng không?”
“À đúng rồi, trùng hợp ghê luôn đó, cậu lại trùng tên với mối tình đầu của ảnh!”
Tôi cạn lời.
Thật ra vì từng là kỳ phùng địch thủ, nên tôi quả thực có… hơi chú ý nhiều hơn đến Trình Kiến Xuyên. Nhưng chỉ một chút thôi, thật đấy!
Có lần tôi đang xem ảnh Trình Kiến Xuyên đi dự sự kiện, bị đồng nghiệp bắt gặp.
Cô ấy cứ khăng khăng tôi là fan của hắn, còn bảo là cùng fandom với cô ấy nữa chứ.
Tôi không hơi đâu đôi co với cô ấy, mệt mỏi phẩy tay:
“Rồi rồi, cậu nói đúng hết. Mau nói anh ta ở phòng nào.”
Cô ấy vừa dứt lời, tôi lập tức quay đầu chạy luôn.
“Chạy gì mà vội thế?”
Tôi: Vội đi xin lỗi đây, tiện thể xem có cách nào thanh minh được không.
Tối qua còn có fan nói muốn đi… thăm hỏi ba mẹ tôi nữa cơ.
Tôi suýt thì xỉu ngay tại chỗ.
Để mẹ tôi mà biết chuyện… bà thật sự có thể lột da tôi mất.
Chuyện này phải xử lý ngay lập tức!
Tôi cắm đầu chạy đến phòng bệnh của Trình Kiến Xuyên.
Hành lang trước phòng bị phóng viên chen chúc, ai cũng muốn lấy tin độc quyền.
Ngoài cửa còn có vệ sĩ đứng canh.
Tôi mặc áo blouse trắng, họ không cản nên tôi thuận lợi đi vào trong.
Tôi hít sâu một hơi, ổn định tâm lý, rồi bước đến gần giường bệnh.
Người đầu tiên tiến lên đón tôi là quản lý của Trình Kiến Xuyên:
“Bác sĩ, có chuyện gì vậy?”
Anh ta liếc nhìn bảng tên trước ngực tôi, không để ý đến tên tôi mà chỉ thấy dòng chữ của chuyên khoa — lập tức trừng to mắt.
“…Khoa tâm thần?” Giọng anh ta vỡ cao vì kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhớ ra ngoài kia vẫn còn phóng viên đang rình, vội vàng hạ giọng:
“Trình Kiến Xuyên bị… vấn đề tâm lý luôn rồi à?!”
Tôi lập tức nhận ra anh ta hiểu nhầm, liền cuống quýt xua tay giải thích.
“Không không không, tôi chỉ đến xem tình hình thôi.”
Tôi theo phản xạ liếc về phía giường bệnh: “Anh ấy bây giờ…”
“Vừa mới ngủ được một lát.”
“À…” Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Hay là anh ra ngoài trước đi, tôi ở đây theo dõi tình trạng giấc ngủ của anh ấy một chút, lát nữa còn cần hỏi vài câu…”
“Ô được được!” Anh quản lý gật đầu liên tục, “Tôi đứng ngay ngoài cửa, bác sĩ cần gì cứ gọi tôi nhé!”
Sau khi anh ta ra ngoài, tôi đứng lại một lúc lấy tinh thần rồi mới nhẹ nhàng vén rèm, chậm rãi bước tới bên giường.
Trình Kiến Xuyên đang ngủ, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Tôi không thể không thừa nhận — khuôn mặt này đúng thật là sinh ra để làm minh tinh.
Cấu trúc xương hoàn hảo, ngũ quan tinh tế như tạc.
Tôi đứng đợi một lúc mà anh ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thôi, hay là để lát nữa quay lại vậy…
Tôi hơi chần chừ, sau đó đứng dậy, vừa định vén rèm ra ngoài thì cổ tay bỗng bị ai đó nắm chặt kéo lại.
Tôi hoảng hốt quay đầu — không biết từ lúc nào Trình Kiến Xuyên đã tỉnh, đang mở mắt nhìn tôi.
Khá là… xấu hổ.
Tôi vừa định chào hỏi, thì hắn đột nhiên dùng sức kéo mạnh, tôi không kịp phản ứng, ngã thẳng lên giường bệnh.
Để không đè lên người hắn, tôi chống tay khựng lại, đau đến mức trán nhăn lại.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì hắn lại đưa tay kéo khẩu trang của tôi xuống.
Một chuỗi hành động y như có bệnh vậy.
“Này, đủ rồi đấy nhé.”
Tôi trừng mắt nhìn Trình Kiến Xuyên, “Tuy tôi đúng là có chuyện muốn nhờ anh, nhưng cũng đừng làm quá…”
Chưa kịp nói hết câu, Trình Kiến Xuyên đã cúi đầu — hôn tôi.
Tôi: “?!”
Tôi nghe thấy hắn khẽ thì thầm bên tai:
“May quá, trong mơ vẫn còn nhìn thấy em.”
Tôi mở to mắt, tim như lỡ mất một nhịp.
Hai giây sau tôi mới hoàn hồn lại —
Giả vờ mộng du rồi giở trò với bà?! Ông đây cho mày bay màu!
Tôi lập tức đưa tay bóp cổ Trình Kiến Xuyên, kéo hắn ra khỏi người mình, rồi trong ánh mắt hoảng hốt của hắn, tôi đè hắn ngược trở lại giường bệnh.
Ngay khi bàn tay tôi vừa vung lên chuẩn bị tát, Trình Kiến Xuyên đã nhanh chóng vươn tay giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt dần dần tỉnh táo lại.
“Kiều Nghi?”
Tôi còn chưa kịp đáp, hắn đã giữ lấy tay tôi, rồi… dùng tay tôi tự vả lên mặt mình một cái rõ kêu.
Tay tôi đỏ ửng, còn mặt hắn cũng ửng lên theo.
“Không phải mơ…” Ánh mắt Trình Kiến Xuyên dần trở nên rực rỡ, “Em chưa chết thật rồi?!”
Anh ta nói lần nhập viện này chỉ đơn thuần là vì làm việc quá sức dẫn đến tim đập nhanh nhẹ.
Còn chuyện mối tình đầu qua đời như mấy tài khoản marketing tung tin — hoàn toàn bịa đặt.
Trình Kiến Xuyên bảo là mình nghe nhầm.
Anh ta thậm chí còn mở lại đoạn video trong chương trình hôm đó.
“Phải, không còn nữa, năm ngoái bị tai nạn xe nên mất rồi.”
Câu nói đó của tôi, anh ta tua đi tua lại ba lần.
Rồi mặt không đỏ, tim không loạn, nghiêm túc giải thích:
“Cô ấy nói là ‘đi du học’, chứ không phải ‘tai nạn xe’. Âm thanh lúc đó rất ồn ào, tôi nghe nhầm.”
“Sau đó tôi cũng đã hỏi lại bạn học cũ, đúng là cô ấy đi du học hồi tháng trước thật.”
“Giữa tôi và cô ấy chỉ là bạn học bình thường, mọi người đừng suy đoán lung tung nữa. Làm ảnh hưởng đến dư luận, tôi xin lỗi lần nữa.”
Tôi nhìn bài “tuyên bố chính thức” đó trên điện thoại mà… há hốc mồm.
Giải thích gì mà vừa cứng nhắc vừa miễn cưỡng thế không biết!
Thế mà fan của Trình Kiến Xuyên lại đông vô kể, ai nấy đều tin sái cổ từng chữ anh ta nói!
Thỉnh thoảng có vài bình luận nghi ngờ thì cũng bị dìm xuống rất nhanh.
Một đêm trôi qua, tôi… “sống lại” trên mạng.
Thật tốt. Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.