Tôi đã nói lời chia tay với anh.
Chia tay không phải là ly hôn, không cần cả hai bên phải đồng ý, cũng không cần thời gian suy nghĩ hay dây dưa gì thêm.
Nói chia tay là xong, chúng tôi chẳng còn liên quan gì nữa.
Hơn nữa, dù là bạn trai bạn gái, cũng không thể ép buộc như vậy chứ.
Chơi “cưỡng chế giả” thì được, chứ mà thành thật tôi sẽ có bóng ma tâm lý mất.
Lúc này, Tạ Quân trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Anh từ từ nhích gần hơn, lén lút nắm lấy tay tôi.
Anh kéo tay tôi chạm lên má mình.
“Thế thì em yêu hứa với anh, sau này đừng đòi chia tay nữa.” Anh thì thầm, “Là em trước chọc ghẹo anh.”
Tôi: …
Tôi bóp má anh ấy, vò nát gương mặt như đang chơi với cục bột nhào.
“Anh nên nói ‘được’.”
Tạ Quân bướng bỉnh: “Không được. Em phải đồng ý với anh trước.”
Tôi lườm anh: “Nói ‘được’, nếu không tôi sẽ cho anh ăn đòn!”
Về đến nhà rồi.
Tạ Quân mở cửa xe bế tôi xuống.
Thang máy bắt đầu chạy.
Anh không trả lời, tôi cũng không nói thêm.
Trong thang máy chỉ còn lại tiếng ồn văng vẳng.
Hương lá cam đắng càng nồng hơn nơi chóp mũi.
Đing—
Đến nhà rồi.
Cửa vừa đóng.
Chúng tôi cùng ngã nhào trên tấm thảm mềm mại.
Tôi ngồi trên người anh ấy.
Tạ Quân thì thầm vào tai tôi, giọng khêu gợi: “Em yêu, để anh nói lại lần nữa, không được. Em có thể đánh anh rồi.”
Tôi: !!
Anh ta thực sự là muốn ăn đòn!
10
Anh ấy bọc tôi trong chiếc áo khoác, ôm lên ghế sofa.
Tạ Quân đang cúi xuống thu dọn tấm thảm.
Tôi liếc nhìn, rồi quay đi.
Điện thoại của tôi bị vứt ở góc cửa, tôi chẳng biết làm gì, liền giơ chân khều khều cổ tay anh.
“Đừng dọn nữa, Tạ Quân, đưa tôi…”
…chiếc điện thoại lại đây.
Lời còn chưa dứt, mắt cá chân tôi đã bị anh giữ lại.
Tạ Quân tiến sát lại gần, tay anh lướt nhẹ qua lòng bàn chân tôi.
“Em yêu…”
Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà.
Hỏng rồi.
Cúi xuống, thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, tôi nhẹ giọng nói: “Vấn đề của chúng ta chưa giải quyết, anh đừng làm vậy có được không.”
Rõ ràng khi mới quen, anh rất ngây ngô.
Sao tự dưng lại trở nên thế này?
Chẳng lẽ tôi quá chiều anh rồi sao?
Với lại!
Chuyện này chẳng thể giải quyết vấn đề!!
Nhỡ đâu một ngày nào đó, Tạ Quân nhớ ra tôi từng lừa anh thì sao?
Tôi vẫn nhớ câu trả lời của anh.
Câu chuyện về Mi Tử Hạ bẻ đào chia ngọt, từ 2,500 năm trước đã cho ta câu trả lời.
Yêu hay không yêu, cùng một hành động, kết quả sẽ khác nhau.
Giờ đây tôi cần gác chuyện này sang một bên.
Khi anh vẫn còn yêu điên cuồng.
Tôi nhẹ nhàng vuốt má anh: “Nếu một ngày anh không thích tôi nữa, anh sẽ trả thù tôi chứ?”
Đôi mắt dịu dàng của Tạ Quân bỗng khựng lại trong thoáng chốc.
Anh tựa trán vào xương quai xanh tôi, mái tóc lướt qua da làm tôi hơi nhột.
Nhưng câu trả lời lại không liên quan: “Uyên Uyên, bố mẹ anh đều đã mất.”
Tôi biết.
Từ lần đầu gặp anh, tôi đã biết chuyện đó.
Khi đó ai cũng bảo tôi đừng tiếp cận anh.
Nhưng những kẻ đòi nợ lại đứng ngoài bữa tiệc, điện thoại tôi reo liên tục.
Tôi chẳng còn cách nào khác.
11
Trong số khách mời đêm nay, Tạ Quân là một trong những người hiếm hoi còn độc thân.
Loại trừ những kẻ quá bủn xỉn, hoặc có sở thích kỳ quái đến mức từng xảy ra án mạng, cuối cùng chỉ còn lại anh ấy.
Bữa tiệc từ thiện này mời khá nhiều nhân viên phục vụ từ bên ngoài, có người thật sự đến làm việc, cũng có kẻ như tôi với mưu đồ riêng.
Họ thảo luận về các mục tiêu, tôi thì đứng nghe lén.
Có một người dày dạn kinh nghiệm hạ giọng đầy bí hiểm: “Chọn ai cũng được, đừng dại mà lại gần người đó. Cậu ta còn chẳng tha cho cả bố mình, mấy cô tốt nhất đừng tự chuốc khổ vào thân.”
Người đó là ai?
Không ai cho tôi biết câu trả lời.
Cho đến khi tôi giả vờ vô tình hất rượu vang vào người Tạ Quân, ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn tôi với một kiểu thương hại kỳ lạ.
Như thể tôi là người đã chết vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của anh ấy.
Đôi đồng tử gần như đen kịt, lúc này anh trông không mấy vui vẻ.
Kệ đi.
Cũng chỉ là khác nhau giữa việc chết sớm hay chết muộn mà thôi.
Người sống, đều phải liều mình để sinh tồn.
Tôi cố nặn ra vài giọt nước mắt, trông thật đáng thương: “Tạ tiên sinh, tôi có thể bồi thường cho ngài.”
Hàng lông mày đang nhíu chặt của Tạ Quân dãn ra, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Bồi thường thế nào?”
Tôi liều lĩnh: “Tôi có thể chuyển khoản qua WeChat cho ngài không?”
Mang ý đồ thêm WeChat, tôi nhận ra anh khẽ cười.
Tôi nghĩ, chắc chắn anh nhìn thấu được mục đích của tôi.
Nhưng chúng tôi vẫn kết bạn với nhau.
Và tôi nợ anh mười hai vạn.
Đúng là người giàu chết tiệt, sao lại nhiều tiền đến thế.
Chỉ một chiếc áo thôi mà!
Tiền không kiếm được, lại còn nợ thêm mười hai vạn.
Đau lòng chết mất.
Lần thứ hai gặp lại anh, cũng không cách nhau bao lâu. Tôi dò hỏi hành tung của anh, rồi lẻn vào một buổi tiệc rượu.
Tôi lén lút đến gần anh. Trò chơi “Thật hay Thách” quay trúng tôi.
Phiên bản người lớn của trò chơi này, và tôi rút phải yêu cầu hôn một người trong số những người có mặt tại đây trong hai phút.
Tôi quay đầu nhìn anh.
Tạ Quân tựa vào sofa, chỗ anh ngồi ngược sáng, không nhìn rõ biểu cảm.
Tôi chớp mắt, ngoan ngoãn hỏi: “Được không?”
Anh không trả lời, chỉ vẫy tay ra hiệu cho tôi.
Mắt tôi sáng lên, lại gần anh hơn.
Eo tôi bị anh nắm lấy, rồi tôi ngồi phịch xuống đùi anh.
Tạ Quân dùng tay che mắt tôi, giọng nói vang ngay bên tai.
“Rượu đâu, tôi thay cô ấy uống.”
Tôi khẽ nghiêng đầu, trong ánh nhìn thoáng qua thấy tai anh ấy đỏ bừng.
Vì vậy, tôi chủ động vòng tay ôm lấy eo anh.
Tôi thì thầm vào tai anh.
“Tạ tiên sinh, tai ngài đỏ hết cả rồi đấy.”
Ừ, tai anh ấy càng đỏ hơn nữa.
Tan tiệc, Tạ Quân đưa tôi về nhà.
Xe dừng ngay trước cổng trường, anh đứng bên chiếc Maybach của mình.
Ánh trăng dịu dàng làm mềm đi đôi lông mày của anh.
Anh nói: “Lần sau đừng đến những chỗ thế này, không an toàn đâu.”
Nói xong anh lại bổ sung: “Em mà có chuyện gì thì ai đền tiền cho anh đây.”
Tôi nhón chân, mỉm cười, nhân lúc anh ngẩn ra, tôi hôn lên khóe môi anh.
“Cảm ơn anh hôm nay đã bảo vệ em.”
Trò chơi trên bàn rượu ấy mà, chẳng ai dám làm khó Tạ Quân, nhưng nếu là tôi thì chưa chắc.
Anh nắm lấy cổ tay tôi: “Em đối với người khác cũng tùy tiện thế này à?”
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh: “Chỉ có anh thôi.”
Nếu anh từ chối tôi, thì anh không còn là duy nhất nữa.
Tạ Quân là mục tiêu đầu tiên của tôi.
Anh nhẹ nhàng gỡ tôi ra, đẩy tôi vào cổng trường: “Vào đi.”
Tôi vẫy tay với anh: “Lần sau gặp nhé.”
Tôi nghe giọng anh rất khẽ, rất nhẹ.
Anh trả lời tôi.
“Lần sau gặp.”
12
Lần tái ngộ Tạ Quân là vào sinh nhật của một tiểu thư mà tôi không quen, trên một du thuyền riêng được mời rất đông người tham gia.
Tạ Quân cũng có mặt.
Anh đứng trên boong thuyền, hưởng thụ làn gió biển.
Tôi lấy ra một viên kẹo từ túi, tiến lại gần anh.
“Tạ tiên sinh muốn ăn không?”
Anh quay lại: “Tôi không ăn kẹo.”
Tôi giả vờ khó xử: “Là kẹo vị dâu rất ngon đấy.”
Tự mình bóc vỏ kẹo, tôi đưa nó đến sát môi anh.
Dù nói không ăn kẹo, anh vẫn há miệng ngậm lấy.
Tôi đầy kỳ vọng nhìn anh: “Ngon không?”
Anh do dự một chút, rồi gật đầu.
Khoảng cách giữa tôi và anh cực kỳ gần.
Gần đến mức sau khi nói xong “Để Uyên Uyên thử một chút nhé,” tôi liền hôn anh. Anh còn chưa kịp phản ứng.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa giữa đôi môi.
Tôi nếm được vị của viên kẹo.
Rất ngọt.
Ánh mắt tôi long lanh như ngấn lệ, nhìn anh đầy ẩn ý.
“Tạ tiên sinh muốn thử thêm vị khác không?” tôi gợi ý. “Phòng tôi còn rất nhiều loại kẹo khác.”
Tạ Quân không trả lời.
Anh xoay người tôi lại, để tôi nhìn ra phía bờ biển.
Những chiếc du thuyền neo đậu gần bờ đang chòng chành trên mặt nước.
Anh từ phía sau ôm lấy tôi, cằm tựa lên vai tôi.
“Tiểu thư Lương có biết người đó không?”
Ánh mắt anh dừng lại ở một điểm nào đó trên bờ.
Tôi nhìn theo mục tiêu, người tôi đông cứng lại.
Đó là một trong những người đòi nợ tôi, một người rất quyết liệt.
“Em…”
Hơi thở của anh lướt qua động mạch cổ của tôi, nỗi sợ đã ăn sâu vào bản năng trào lên mãnh liệt.
“Anh sẽ giải quyết hắn giúp em.”
Trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn bất cứ lúc nào.
“Giải quyết thế nào?”
Tạ Quân vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai tôi: “Em đoán thử xem.”
Tôi khẽ nói: “Hắn ta cũng chỉ muốn lấy lại tiền thôi.”
Hắn là một cá nhân đã cho cha tôi vay mượn.
Người ta thường nói người chết thì hết nợ, nhưng liệu có thể chết mà hết được nợ sao?
Tạ Quân cười: “Chỉ là giúp em trả nợ thôi, em nghĩ gì thế?”
Tôi không nghĩ gì cả.
Chỉ là chợt nhớ đến những lời đồn về cái chết bất ngờ của bố mẹ anh.
13
Kể từ hôm đó, tôi không còn cố tìm mọi cách để tiếp cận Tạ Quân nữa.
Trong một thành phố rộng lớn như thế, nếu không chủ động đi tìm thì rất khó để tình cờ gặp lại ai đó.
Khi đã thoát khỏi kẻ đòi nợ dữ dằn nhất, tôi bắt đầu sống một cuộc sống bình thường.
Đi học, đi làm thêm.
Thời gian rảnh rỗi dành cho hết công việc này đến công việc khác.
Tôi chia số tiền kiếm được thành nhiều phần để trả nợ dần.
Cuộc sống eo hẹp, nhưng vẫn duy trì được.
Mệt đến cực điểm, tôi nằm dài trên giường trong ký túc xá, ngước nhìn trần nhà loang lổ, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim và hơi thở của chính mình.
Tôi vẫn còn sống.
Mối liên hệ giữa tôi và Tạ Quân giờ chỉ còn là các khoản thanh toán hàng tháng trên WeChat.
Tôi vẫn còn nợ anh tiền.
Nhất là khoản nợ mà anh đã trả hộ tôi, tôi nợ anh nhiều hơn.
Tôi thực sự rất biết ơn anh.
Lần nữa chuyển cho anh một nghìn đồng, đúng lúc anh đang xem điện thoại, chưa nhận tiền.
【Có tiền ăn cơm không?】
Không còn tiền nữa.
Nhưng trong xã hội hiện đại, không ai bị chết đói cả.
Trong trường vẫn có cơm và canh miễn phí, vitamin chỉ cần hai đồng một chai.
【Có, cảm ơn anh đã quan tâm.】