Ngài thái tử của giới Kinh thành cực kỳ ghét các cô gái đào mỏ.
Rất tiếc, tôi lại chính là kiểu người đó.
Biết được điều này, tôi hỏi Tạ Quân: “Nếu có người vì tiền mà tiếp cận anh, anh sẽ làm gì?”
Anh thản nhiên đáp: “Giết.”
Tôi: ?
Khoan đã, anh chẳng phải là kiểu người tuân thủ pháp luật sao.
Không được, tôi là dân đào mỏ mà.
Tôi vội thu dọn đồ đạc quý giá, bỏ trốn trong đêm.
【Không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây, chúc anh sớm tìm được một người không tham tiền bạc của anh】
Ba ngày sau, khi đang ở cửa hàng thu mua đồ hiệu để mặc cả, đột nhiên trước mặt tôi xuất hiện một chiếc thẻ đen.
Người đàn ông mắt đỏ ngấn lệ.
“Em yêu, tất cả tiền của anh đều cho em, hãy ở bên anh cả đời được không?”
1
“Em yêu đang xem gì thế?”
Hôm nay Tạ Quân có một buổi gặp mặt, gần 11 giờ mới về đến nhà.
Khi về người anh ấy đầy mùi rượu, khiến tôi nhíu mày.
Tôi đẩy anh vào phòng tắm: “Chưa tắm sạch thì đừng hòng hôn tôi!”
Anh bế thốc tôi vào phòng tắm.
Hơi nước nóng bốc lên, làm mờ đi gương mặt.
Tay anh đưa về phía váy ngủ của tôi: “Cùng tắm nào.”
Tôi từ chối: “Không muốn.”
Nhưng anh vẫn cố chấp.
Soẹt——
Chiếc váy ngủ đắt tiền dễ rách mà Tạ Quân đã kỳ công chọn lựa lập tức bị xé làm đôi.
Yết hầu anh di chuyển lên xuống: “Em yêu…”
Tôi lạnh lùng nhìn: “Em nói không là không.”
“Trước khi anh về em đã tắm rồi, tắm hai lần không tốt cho da.”
Nói xong tôi chỉnh lại chiếc váy ngủ đã rách nát, đẩy anh ra khỏi phòng tắm.
Tôi chu đáo đóng cửa giúp anh.
“Đừng xé váy ngủ của em nữa!”
Chúng rất đắt đấy!
Chẳng phải tôi không cho anh cởi tử tế, sao cứ phải xé?
Chỉ trong vòng một tuần mà anh đã làm rách ba chiếc.
Đúng là phá của!
Tiếng nước từ phòng tắm rào rào không dứt, có vẻ Tạ Quân đang nỗ lực tắm cho thật sạch.
Tôi nằm bò trên giường, vô tư lướt điện thoại.
Bỗng có tin nhắn WeChat hiện lên.
Lâm Tuyết: 【Nhìn thử cái này】
Cô ấy gửi kèm một đường link.
【Tổng hợp những scandal của giới thượng lưu mà bạn chưa từng biết!】
Tôi trả lời một dấu hỏi chấm, rồi nhấn vào xem.
Lướt qua một loạt tin đồn nửa thật nửa giả về những nhân vật quen tên, tôi bỗng dừng lại ở một dòng.
【Thái tử Kinh thành Tạ Quân ghét nhất là những cô gái đào mỏ, nghe nói anh ta từng…】
Đúng lúc đó, Lâm Tuyết gửi cho tôi ảnh chụp màn hình, trúng ngay đoạn này.
Lâm Tuyết: 【Bảo bối ơi, có thật không?】
Tôi: 【Không biết nữa, chắc là tin vịt thôi?】
Lâm Tuyết: 【Nhưng mấy cái khác trên bài viết này tớ biết là thật đấy. Hay cậu thử dò hỏi anh ta xem?】
Tôi ngẫm nghĩ, mở lại bài viết định xem kỹ hơn. Bất chợt, có một thân thể nóng hổi áp sát từ phía sau.
“Em yêu, điện thoại thú vị hơn anh sao?”
Tôi giật mình tắt ngay trang tin đồn: “Gì cơ?”
Tạ Quân xoay mặt tôi lại, giữ chặt cằm: “Ăn mặc như vậy để quyến rũ anh à, hả?”
Giọng nói đuôi cao lên, đầy mê hoặc.
Tôi giả vờ đáng thương: “Uyên Uyên không có.”
Vừa nói, tay tôi lướt nhẹ qua yết hầu anh ấy.
“Nhưng mà Uyên Uyên cũng hết cách rồi, mẹ em vẫn còn đang ở viện…”, tôi nhắm mắt, tưởng tượng mình như một đóa hoa trắng mong manh bị tổn thương. “Tạ tiên sinh, chỉ cần ngài cho em năm mươi vạn, không, mười vạn thôi cũng được, tối nay Uyên Uyên sẽ thuộc về ngài.”
Anh khẽ cắn tai tôi: “Tối nay, làm anh vui đi.”
2
“Chẳng làm anh vui được tí nào.”
Tôi đạp nhẹ anh ấy: “Em mệt rồi.”
Cổ chân tôi bị giữ lại, đặt lên vai anh ấy.
Anh nhẹ nhàng giữ đầu tôi: “Em yêu cứ nghỉ đi, anh lo.”
Nghỉ ngơi cái gì cơ chứ!!
Cuối cùng, tôi mệt đến mức không nhấc nổi tay lên.
Tạ Quân bế tôi lên, dỗ dành đủ kiểu.
Tôi mơ màng ngủ, để mặc anh đưa tôi vào nhà tắm rửa mặt.
Trong lúc lơ mơ nhắm mắt, tôi thấy anh trong ánh đèn vàng nhạt, đặt lên trán tôi một nụ hôn đầy thành kính.
“Em yêu, anh yêu em.”
Tôi không hiểu sao lại nhớ tới vai diễn và mấy cái tin đồn vừa xem.
Tôi ngái ngủ hỏi: “Nếu có cô nào vì tiền mà tiếp cận anh, anh sẽ làm gì?”
Anh đang tìm áo ngủ cho tôi.
Nghe vậy, anh đáp: “Biến họ khỏi thế gian.”
Tôi ngẩn ra, buồn ngủ tan biến phần nào: “Gì cơ?”
Tạ Quân giúp tôi mặc áo, trả lời như không có gì: “Giết đi.”
Thay đồ xong, anh hài lòng hôn tôi một cái: “Được rồi, em yêu ngủ đi.”
Anh ôm tôi vào ngực, nói lời chúc ngủ ngon.
Nhưng tôi không ngủ nổi nữa.
Xong rồi.
Tôi chính là vì tiền mà tiếp cận anh ấy mà.
Mà sao anh ấy lại tuân thủ pháp luật quá vậy?
3
Tôi sinh ra trong một gia đình tan vỡ.
Cha thì ham cờ bạc, mẹ thì mê chứng khoán.
Tôi là con một.
Họ chìm đắm trong thế giới riêng, ít quan tâm đến đứa con gái này.
Hồi nhỏ, may mắn là sự nghiệp của họ rất phát đạt.
Gia đình có tiền, dù tệ đến đâu thì con cái cũng không phải chịu quá nhiều khổ sở.
Nhưng bắt đầu từ trung học, cả hai đều sụp đổ, bán tháo toàn bộ tài sản.
Nhà chỉ còn lại những trận cãi vã, chửi bới triền miên.
Tôi từ một cô tiểu thư giàu có trong một đêm hóa thành học sinh nghèo.
Cuộc sống nghèo túng đó kéo dài đến tận khi tôi vào đại học.
Không phải gia đình tôi khôi phục được tài chính, mà là một lần họ đánh nhau, chẳng ai để ý đến đầu thuốc lá dưới sàn và những chai rượu bị đổ.
Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng tất cả.
Gia đình tồi tệ ấy trong chốc lát biến mất hoàn toàn.
Chỉ để lại một đống nợ chồng chất, đè nặng lên vai tôi.
Họ đã vay từ tín dụng đen đến các loại ứng dụng vay tiền trên mạng.
Sau khi không trả nổi, những kẻ đòi nợ xuất hiện trước cổng trường, như thể đòi mạng tôi.
Chúng còn tiện tay tung cả thông tin của tôi lên mạng.
Đó là một thời gian đầy đau đớn.
Tôi không thể làm thêm, không biết kiếm tiền ở đâu, và những kẻ đòi nợ đẩy tôi đến mức muốn chết.
Khi chuẩn bị tự sát, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương.
Một khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp.
Đó là tài sản duy nhất mà cha mẹ để lại cho tôi.
Ngoài những rắc rối từ họ, thế giới vẫn rất tươi đẹp.
Tôi muốn sống.
Dù thế nào đi nữa, tôi phải sống.
Nói thật, ban đầu tôi đến với Tạ Quân chỉ vì tiền.
Nếu anh ta không có tiền, tôi sẽ không thèm liếc mắt nhìn anh ta một lần.
Nhưng giờ đây, Tạ Quân nói rằng anh ta ghét những cô gái đào mỏ.
Mà tôi lại chính là một cô gái đào mỏ.
Tôi len lén mở mắt, thấy anh đã ngủ.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào gương mặt anh, từng chút một.
“Tạ Quân…”
Người đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt, anh nắm lấy cổ tay tôi: “Em yêu, không phải nói mệt sao? Còn sức à?”
Anh xoay người đè lên tôi.
Tôi vội nhắm mắt lại: “Mệt rồi, mệt thật mà!”
4
Sáng sớm, sau khi nói lời chào buổi sáng với Tạ Quân, tôi chui lại vào chăn.
Anh ấy đắp kín chăn cho tôi rồi cười khẽ: “Con heo nhỏ.”
Tôi vừa ngái ngủ vừa nhặt gối ném vào người anh: “Anh còn dám nói nữa sao? Em mệt là tại ai chứ!”
Anh ấy là một người có sức bền kinh khủng, còn tôi thì không.
Giờ là tám giờ sáng, tối qua tôi mãi đến hơn ba giờ mới được ngủ!!
Anh ấy không định suy nghĩ lại hay sao?
Tạ Quân hôn nhẹ tôi: “Là lỗi của anh, lần sau chúng ta bắt đầu sớm hơn một chút.”
Tôi: ?
Không thể bỏ luôn cái “khúc” đó được à?
Có vẻ như biết mình sắp làm tôi nổi điên, Tạ Quân xoa đầu tôi một cái rồi nhanh chóng đi mất.
Tôi thoải mái ngủ tiếp một giấc nữa, mãi đến trưa mới tỉnh.
Mở điện thoại ra xem, hàng loạt tin nhắn ập đến.
Trước tiên, tôi trả lời tin nhắn của Tạ Quân bảo tôi tỉnh dậy thì nhắn anh ấy, sau đó trở lại trang chính.
Lâm Tuyết gửi cho tôi một đống tin nhắn.
【Thử dò hỏi chưa?】
【Có hỏi được không, kết quả sao rồi?】
【Sao không trả lời tin nhắn của tớ?】
【???】
【Người đâu rồi?】
【Không phải đang dò hỏi dở thì bị đè xuống giường luôn rồi chứ?】
【Ừ, được rồi, chắc chắn là vậy.】
【Thôi, sáng mai cậu thấy thì nhớ trả lời tớ.】
【À không, chắc sáng mai cậu không dậy nổi, mai trưa thấy thì nhớ trả lời tớ.】
Tôi: …
Cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tạm thời không muốn để ý cô ấy.
Tôi trả lời: 【1】
Lâm Tuyết cũng là một “cú đêm,” chắc giờ vẫn chưa dậy.
Gửi xong tin nhắn, tôi ngồi nghĩ ngợi.
Thử dò hỏi rồi, mà có lẽ chẳng gọi là “dò” nữa.
Tôi đã hỏi thẳng, Tạ Quân cũng thành thật trả lời tôi.
Anh ấy thực sự rất ghét các cô gái đào mỏ.
Tôi thở dài.
Tiêu đời rồi.
Nếu anh ấy mà biết tôi tiếp cận anh ấy chỉ vì tiền, tôi chắc chắn không toàn mạng.
Đối với anh ấy, vấn đề này không phải là có làm được hay không, mà chỉ là có muốn làm hay không thôi.
Hơn nữa, tôi cũng rất áy náy.
Nếu anh ấy không thích tôi thì còn đỡ, tiền bạc đối với anh ấy chẳng đáng gì, xem như bỏ tiền ra mua vui, tự tạo giá trị tinh thần cho bản thân.
Nhưng Tạ Quân lại rất thích tôi, trong khi ban đầu tôi chỉ coi anh ấy là “cây ATM” cá nhân.
Người ta nói sao nhỉ?
Tình cảm thật lòng pha lẫn với mục đích giả dối, cũng giống như cơm có trộn phân vậy.
Nếu là tôi, tôi sẽ căm ghét đến chết.
Anh ấy mà biết, chắc chắn sẽ trả thù gấp bội.
Càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng.
Xong rồi.
Hay là… bỏ chạy nhỉ?
Chạy nhanh thôi.
Tranh thủ trước khi anh ấy phát hiện ra, chuồn lẹ còn kịp.
Quyết định vậy đi!
Chạy cũng phải mang theo đồ.
Tôi ngồi dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Những món có ý nghĩa kỷ niệm thì giữ lại, quà anh ấy đặc biệt tặng thì cũng giữ lại.
May mà Tạ Quân cho tôi rất nhiều thứ.
Những món anh ấy tùy tiện mua, đồ mới tinh từ các thương hiệu nổi tiếng, có quá nhiều.
Tôi chọn lọc, sắp xếp đồ cả ngày trời.
Cuối cùng cũng tách được một đống đồ có thể bán lại.
Thu xếp xong xuôi vali, tôi vỗ tay hài lòng, rồi ngồi đợi Tạ Quân về.