8
Hôm đó, cả tôi lẫn Từ Việt Chu đều bị đuổi việc, còn phải bồi thường một khoản lớn để mua lại số rượu còn lại.
Thôi thì mua rồi không uống phí lắm, tôi với hắn leo lên sân thượng trung tâm thương mại, uống đến say mèm. Tôi hỏi hắn:
“Từ Việt Chu, có phải anh thích tôi không?”
Hắn uống một ngụm rượu, lập tức bị sặc, ho dữ dội, cuống quýt đáp:
“Không phải, cô nói linh tinh gì thế?”
Trong lòng tôi hiểu rõ, nhún vai:
“Vậy thì coi như tôi chưa nói gì.”
Kết quả, vừa uống một ngụm rượu, tôi đã bị hắn kéo qua.
“Phải, tôi thích cô đấy. Sao nào? Không được chắc?”
Sân thượng mờ tối, đôi mắt đen của hắn vẫn sáng rực, hàng lông mày sắc nhọn nhếch lên, trông đầy vẻ ngang tàng.
“Anh căng thẳng cái gì?”
“Tôi căng thẳng chỗ nào chứ.”
Được, nếu đôi tai Từ Việt Chu không đỏ bừng, có lẽ tôi đã tin.
Tôi cười nhẹ, tiếp tục uống, hắn hoảng lên, lại ghé sát hỏi tôi:
“Này, cô đừng im lặng thế. Được rồi, tôi căng thẳng đấy, căng thẳng chết đi được, cô cho tôi câu trả lời rõ ràng đi.”
“Câu trả lời gì?”
Thấy tôi vẫn giả vờ không hiểu, hắn càng thêm cuống, nắm lấy cánh tay tôi mà lay:
“Thì… cô nghĩ gì về tôi.”
“Cũng được.”
Từ Việt Chu gần như suy sụp. Sau đó, dù đã say mèm, hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại: “Cũng được nghĩa là sao?”
9
Tôi vốn nghĩ, kiểu người như Từ Việt Chu…
Mỗi sợi tóc trên người hắn cũng như thể có tám trăm cô bạn gái vây quanh.
Chúng tôi có lẽ là cùng một loại người, muốn được yêu, nhưng không cần quan tâm ai yêu mình, cũng chẳng để ý bản thân có yêu họ hay không.
Đi cùng nhau một đoạn đường, gặp gỡ rồi chia tay êm đẹp, tưởng như là luật bất thành văn.
Vậy mà, ngay trước khi tốt nghiệp, hắn biết tôi định về Dương Thành, không nói lời nào đã muốn đi cùng tôi.
Điều này tôi không ngờ tới, nhưng càng không ngờ hơn, mẹ hắn lại đích thân đến trường tìm tôi.
“Thật ra thì, các con trẻ tuổi yêu đương mẹ không phản đối. Nhưng nhà bác chỉ có một đứa con trai, sau này nó nhất định sẽ phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Giờ sắp tốt nghiệp rồi, vậy mà nó lại đòi theo con về Dương Thành.”
Bác ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy ý tứ, nhưng lời nói thì rất nhẹ nhàng:
“Tiểu Tô, con đẹp, lại thông minh, chắc chắn không thiếu người theo đuổi đâu, cần gì phải bám lấy nhà bác không buông chứ? Con hiểu ý bác mà, đúng không?”
Hiểu chứ, sao lại không. Kiểu tình huống này tôi thấy nhiều rồi. Tôi lập tức lấy điện thoại ra:
“Được thôi, bác. Bác muốn chuyển khoản qua Alipay hay WeChat? Chứ dùng séc phiền lắm.”
Sau đó, lấy lý do không hợp nhau, tôi vội vàng chia tay Từ Việt Chu.
Ngày rời trường, tôi còn phải vội ra sân bay, vậy mà hắn đã đứng chặn ở cửa ký túc xá.
Hắn giữ lấy vali của tôi, khuôn mặt hiếm khi lạnh lùng như thế.
“Tôi có điều muốn hỏi cô.”
“Không cần hỏi đâu, tôi biết anh muốn hỏi gì. Mẹ anh không nói dối đâu. Từ Việt Chu, chúng ta quen nhau cũng hai năm rồi, dựa vào gia thế của anh, chia tay mà đưa hai triệu có gì quá đáng chứ?”
Tôi không phải chưa từng gặp trường hợp như này. Những người từng theo đuổi tôi, cũng không nói đến chuyện thật lòng, đôi bên đều hiểu ngầm, chẳng cần phải nói rõ ràng, càng không cần tôi tự hạ thấp mình đến thế.
Nhưng chỉ riêng lần đó, đối mặt với Từ Việt Chu, tôi đã nói rất nhiều lời cay độc, ngay cả bản thân cũng không hiểu là vì sao.
Cuối cùng, hắn buông tay, đôi mắt đỏ hoe, cười lạnh nói với tôi:
“Được thôi, nếu cô thấy số tiền này còn ít, không đủ, cứ nói với tôi. Từ Việt Chu tôi, chơi được hơn ai hết.”
10
Tôi và Triệu Dục thỏa thuận một hiệp ước ngắn hạn, gia đình tôi đều tưởng hai đứa tôi yêu nhau.
Thực ra là có yêu, nhưng yêu như chị em thân thiết.
Dù sao thì tôi cũng có cái cớ để báo cáo với mẹ mình, ít nhất trong thời gian ngắn cũng không bị ép đi tìm đối tượng nữa.
Ngày hôm đó về nhà, tôi đã chuyển lại số tiền của Từ Việt Chu, tiện tay chặn luôn tài khoản Alipay của anh ta.
Cái thói hễ không vừa ý là chuyển tiền này của hắn đúng là không thay đổi.
Từ lời của một người bạn chung thời đại học, tôi biết được Lạc Vũ Phi đã được điều đến viện thiết kế ở Dương Thành, ít nhất phải ở lại ba tháng.
Trong lòng tôi bỗng hiểu ra, hóa ra đây chính là lý do Từ Việt Chu có mặt tại Dương Thành.
Tôi nghĩ bụng, Dương Thành lớn thế, dù anh ta có theo cô ấy qua đây cũng chỉ ở được vài ngày, chắc sẽ không còn gặp lại.
Thế nhưng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, một màn kịch lại xảy ra.
Ba người y như cũ: tôi, Từ Việt Chu, Triệu Dục.
Chỉ khác ở chỗ, lần này không phải trong quán lẩu mà là ở đồn cảnh sát.
Đêm hôm đó, tôi đang vẽ phác thảo thì nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
Khi tôi đến nơi, đã thấy hai người bị tạm giữ vì đánh nhau.
Từ Việt Chu và Triệu Dục bị bắt vì tụ tập ẩu đả, cả hai đều chỉ định tôi đến bảo lãnh.
Cảnh sát hỏi tôi, tôi với Triệu Dục có quan hệ gì.
Tôi thành thật trả lời: “Bạn trai.”
Cảnh sát giữ chặt Từ Việt Chu, người đang có dấu hiệu sắp nổi đóa, và tiếp tục hỏi tôi:
“Vậy còn anh chàng này, quan hệ thế nào?”
“Bạn trai cũ.”
Cảnh sát im lặng một lúc lâu, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng.
11
Từ lời cảnh sát, tôi lờ mờ hiểu được sự tình.
Triệu Dục đang hẹn hò với bạn trai mới thì vô tình gặp Từ Việt Chu, khi đi vệ sinh thì bị hắn chặn lại.
Ban đầu mọi chuyện còn chưa đến mức phải động tay chân, nhưng Triệu Dục lại lỡ mồm nói một câu:
“Chúng tôi vẫn chưa yêu nhau đâu. Từ Việt Chu đúng không? Tôi thấy anh cũng khá đấy, hay là hai chúng ta thử xem sao?”
Sau đó—mọi chuyện biến thành thế này đây.
Nói là ẩu đả, nhưng thực ra nhìn qua cũng biết Triệu Dục gần như chỉ bị đánh một phía.
Không ai hiểu rõ hơn tôi rằng, dù nhìn ngoài có vẻ gầy gò, Từ Việt Chu thực chất là một thân cơ bắp.
Mà còn là cơ bắp do luyện tập thực sự, không phải kiểu trưng ra cho đẹp.
Tất nhiên, Từ Việt Chu cũng bị trầy xước, có thể thấy Triệu Dục đã cố hết sức dùng móng tay cào hắn.
Vừa bước ra khỏi đồn, Triệu Dục đã thì thầm vào tai tôi:
“Em cố tình để chị đến đón đấy, em muốn chọc tức hắn, ai bảo hắn đánh em. Em không thích hắn nữa, hứ!”
Nói xong, Triệu Dục vội vã chuồn mất.
Có lẽ một phần cũng vì ánh mắt của Từ Việt Chu chiếu vào cậu ấy quá nóng bỏng.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi với Từ Việt Chu.
Thấy tôi định bỏ đi, hắn bước nhanh theo:
“Không phải chứ, Tô Kỳ Vân, chuyện này cô cũng có thể tha thứ cho cậu ta?”
“Ai nói tôi tha thứ cho cậu ta?”
Từ Việt Chu nhíu mày, có vẻ không hiểu.
Tôi nghiêm túc bảo: “Mai tôi sẽ đến nhà cậu ta, đâm cậu ta mười bảy, mười tám nhát. Mỗi nhát đều tránh chỗ hiểm, kiểu vậy đó.”
12
Từ Việt Chu bật cười, giơ tay định véo mặt tôi.
Tay hắn lơ lửng giữa không trung rồi lại rụt về, bất lực nói:
“Đừng đùa, tôi không rảnh chơi với cô. Dù sao thì người này không được, cắt đứt sớm đi.”
Từ Việt Chu vốn đã trắng, mấy vết cào rướm máu trên cổ lại càng nổi bật hơn.
Tôi thở dài: “Anh mau về bôi thuốc đi.”
Quay người đi đến đầu đường đón xe, hắn nhanh chân đi theo.
“Chia tay rồi, cô còn quan tâm đến vết thương của tôi làm gì?”
“Vậy chia tay rồi, anh còn quan tâm đến tình cảm của tôi làm gì? Lại còn tự làm mình ra thế này.”
Tôi vừa nói vừa đưa tay chạm vào vết bầm trên khóe môi hắn.
Từ Việt Chu lập tức “xì” một tiếng, rên rỉ không ngừng.
“Đừng giả bộ.”
Thấy tôi vạch trần, Từ Việt Chu ngay lập tức thẳng người, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Chỉ là tôi thấy ngứa mắt không chịu được cảnh cô càng tìm càng tệ, mất mặt tôi quá.”
“Thế tôi cũng chỉ là lo lắng một cách thân thiện vì đạo đức, không định tâng bốc bản thân. Anh cũng thôi lo chuyện bao đồng đi, chơi đủ rồi thì mau về Vụ Đô đi.”
Xe đến, tôi vừa định mở cửa, Từ Việt Chu đã ấn tay giữ lại.
13
“Thật sự không định chia tay với hắn à?”
“Anh, quản, tôi, chia, hay, không.”
Tôi mở cửa xe cái “rầm”, rồi đóng cửa cái “rầm”, động tác gọn gàng lưu loát.
Từ Việt Chu vốn định lên xe theo tôi, nhưng bị tôi làm cho đứng hình, chống hông bật cười chế giễu:
“Được, được, hôm nay coi như tôi tự chuốc khổ đi, mẹ kiếp, lo chuyện bao đồng. Tối nay tôi đi, không làm phiền cô nữa. Tô Kỳ Vân, tôi nói cho cô biết, sau này nếu tôi còn lo chuyện của cô, còn đến tìm cô, tôi là con chó.”
Ý hắn là hắn đến Dương Thành là vì tôi sao? Không phải chứ, chẳng phải hắn đi theo Lạc Vũ Phi à?
Thôi kệ, dù sao thì hắn nói tối nay sẽ về Vụ Đô rồi, mọi chuyện chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Cả buổi tối hôm nay mệt muốn chết, tôi định về nhà nghỉ ngơi luôn.
Vậy mà vừa bước vào cửa, tôi đã bị mẹ tóm lấy quở trách một trận.
Giấy không gói được lửa, nhưng sao mẹ tôi lại biết chuyện?
“Con không thích thì cứ nói với mẹ, việc gì phải lừa mẹ chứ? Nếu mẹ biết trước cái cậu Triệu này cậu ta cậu ta…”
“Nói rồi, sau đó mẹ lại xếp cho con một người nữa? Không thích thì cứ quen vậy à?”
“Thì đúng thế, con cứ từ từ sẽ gặp người mình thích thôi.”
Mẹ lườm tôi một cái.
Tôi mở tủ lạnh, lấy một lon Coca, trong đầu bất chợt hiện lên cả thùng Coca đặt riêng khắc tên tôi.
Nếu làm một bảng xếp hạng quà bạn trai tặng, đống đồ linh tinh Từ Việt Chu tặng tôi chắc chắn sẽ lọt vào danh sách.
Gương trang điểm có đèn, mở ra thấy ảnh hắn…
Quạt mini có màn hình điện tử hiện lên dòng chữ “Từ Việt Chu yêu Tô Kỳ Vân nhất”…
Một cục gạch khắc dòng chữ “Chúc tình yêu của chúng ta bền vững như đá tảng”…
Vâng, là cục gạch thật sự. Hắn nói vừa có ý nghĩa tốt đẹp, vừa để phòng thân.
Tôi cũng phải phục hắn, có thể gom đủ mấy thứ này.
Nghĩ lại có chút giận, nhưng cũng thấy buồn cười lạ lùng.