Tôi chẳng muốn tiếp tục dây dưa với một người xem tôi là cái bóng.

Có lẽ thấy tôi như vậy, Lục Hứa có chút bất lực, thở dài một hơi rồi giải thích:

“Anh và Ôn Hàn đã là chuyện quá khứ. Bây giờ anh và cô ấy không còn chút liên quan nào nữa.

“Em không thể chỉ tin lời một người ngoài mà không tin chồng em được sao?”

Nói đến đây, trong mắt anh thoáng hiện một tia ấm ức.

Nhìn thấy ánh mắt ấm ức của anh, tôi im lặng vài giây.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không kìm được mà hỏi:

“Nhưng, nhưng cô ấy bảo với em, đèn lồng thỏ và bánh trung thu matcha mà anh tặng em đều là những thứ cô ấy thích nhất.

“Anh tặng em những thứ cô ấy thích nhất, chẳng phải đang xem em là cái bóng của cô ấy sao?”

Nói xong, tôi nghĩ rằng Lục Hứa sẽ có chút bối rối.

Không ngờ, tôi chỉ kịp cảm thấy một cú chạm nhẹ lên trán mình.

“Úi!”

Tôi xoa đầu, nhìn anh khó hiểu.

Lục Hứa vừa giận vừa buồn cười, ánh mắt đầy bất lực nhìn tôi, nói:

“Em đúng là ngốc mà. Ai nói gì em cũng tin sao.

“Đèn lồng thỏ chẳng phải là vì em đăng lên mạng xã hội bảo ngưỡng mộ người khác có, nên anh mới mua cho em à?

“Còn bánh trung thu matcha, chẳng phải em thích matcha nên anh mới làm riêng cho em sao.

“Cô ta thích mấy cái đó hồi nào? Anh chưa từng tặng những thứ đó cho cô ta, được chưa?

“Cô ta đúng là bịa đặt, cố tình gây hiểu lầm mà.”

Nghe anh giải thích, tôi bỗng nhớ ra.

Hình như đúng là như thế thật.

Hồi đó tôi từng thấy một chiếc đèn lồng thỏ rất đẹp trên mạng xã hội, rồi đăng lại vì thích.

Sau đó hai ngày, Lục Hứa đã tặng tôi một cái.

Nhưng vì chuyện này đã xảy ra từ lâu, tôi không nhớ ngay được, nên mới dễ bị người ta dẫn dắt như vậy.

Nghĩ đến đây, tôi hơi bối rối, nghịch nghịch ngón tay mình, rồi nhỏ giọng biện minh:

“Nhưng, bạn anh đều nói trước đây anh rất thích cô ta, lúc thích cô ta nhất, cô ta lại chọn đi nước ngoài, anh đã buồn rất lâu mà.”

Nghe vậy, Lục Hứa xoa xoa trán, không trả lời ngay. Anh hít một hơi thật sâu rồi hỏi ngược lại:

“Em yêu, giả sử nhé, một người mà em thích đã từ bỏ em, thì em còn thích họ nữa không?”

Nghe câu hỏi này, tôi chần chừ một chút, rồi theo phản xạ nói luôn:

“Thì tất nhiên không rồi, em không ghét họ là may lắm rồi…”

Chưa nói hết câu, Lục Hứa đã ngắt lời tôi.

Tôi nghe anh tiếp lời:

“Đúng vậy, cô ta từng chà đạp tình cảm của anh. Anh không ghét cô ta đã là may lắm rồi, sao còn có thể vương vấn? Nghĩ nhiều quá đấy.”

“Anh không phải kẻ ngốc. Tại sao phải bỏ qua người ngay trước mắt để chọn một người từng bỏ rơi anh?
“Anh biết quý trọng những gì mình đang có.”
Lục Hứa vừa nói vừa nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, kéo tôi vào lòng.
Tôi nghe giọng anh dịu dàng vang lên bên tai:
“Trong lòng anh, em là duy nhất, không phải cái bóng của bất kỳ ai.”
Nghe lời anh thì thầm bên tai, mặt tôi đỏ lên, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Tôi không kìm được khẽ cong môi, cố ý trêu anh:
“Vậy anh thích em ở điểm nào?
“Thích em xinh đẹp? Hào phóng? Dễ thương?”
Tôi cứ nghĩ lúc này anh sẽ khen ngợi tôi vài câu.
Nhưng không ngờ, Lục Hứa lại xoa đầu tôi, vẻ mặt hiền từ, nói:
“Anh thích cái sự ngốc nghếch của em.”
Tôi: “???”
Hả?
Anh có muốn nghe lại mấy lời đó không?
Anh đang nói cái gì thế này?
Tôi đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh tức tối.
Nhưng ngay giây sau, anh lại kéo tôi vào lòng lần nữa.
Tôi nghe thấy tiếng cười thoải mái của anh:
“Anh thích sự vui vẻ của em, giống như một bông hướng dương luôn hướng về ánh mặt trời.
“Mỗi lần nhìn em, em luôn rạng rỡ, đẹp đến mức không thể tả.
“Và dù khi yêu anh, em có hơi ngốc, nhưng không sao, chồng em thông minh mà, bù trừ cho em.”
Nghe anh vừa trêu chọc vừa tâng bốc mình, tôi vừa buồn vừa vui.
Đáng ghét.
Ai lại đi tỏ tình kiểu đó chứ.
Nhưng lại thấy đáng yêu không chịu nổi.
Hì hì.

10

Sau chuyện đó, tôi và anh ấy đã làm lành.
Tôi dọn đồ từ nhà bạn thân, trở về nhà của anh.
Dù thỉnh thoảng vẫn cãi vã đôi chút, nhưng đều không nghiêm trọng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày tôi và Lục Hứa kết hôn.

Đám cưới vô cùng náo nhiệt.
Các bạn bè, bao gồm cả hội bạn thân của tôi, đều đứng chắn ở cửa.
Nhưng phong bao đỏ được nhét qua khe cửa thì quá nhiều.
Hơn nữa, dàn phù rể ai cũng điển trai hơn người.
Hội bạn thân của tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ kép đó, chuẩn bị nhượng bộ.
Chỉ duy nhất Linh Linh là dứt khoát không nhận tiền, kiên quyết chắn trước cửa.
Cô ấy lớn tiếng:
“Không được, không được! Lục Hứa, anh phải nói đủ một trăm lần ‘Lục Hứa yêu Lâm Mộ Dao!’
“Nếu không, cửa này hôm nay không mở!”

Nhìn bóng dáng kiên định của Linh Linh, tôi bất chợt nhớ lại.
Mười năm trước, cô ấy cũng kiên cường đứng trước tôi, bảo vệ tôi khỏi những lời chế nhạo và bắt nạt.
Hôm nay, cô ấy lại đứng đó, một lần nữa muốn đảm bảo tôi có được hạnh phúc sau này.
Có một người bạn thân như vậy, tôi thật sự rất may mắn.

Tôi nhìn Linh Linh, nhìn cô ấy đếm từng câu Lục Hứa nói bên ngoài.
Đếm đến đúng một trăm, cô ấy mới chịu mở cửa.
Khi Lục Hứa bước vào, anh lập tức bế tôi lên, đưa tôi đến bên Linh Linh.
Linh Linh, mắt đỏ hoe, mỉm cười và nói:
“Dao Dao, nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Tôi cũng cười, nhìn cô ấy và đáp:
“Chúng ta cùng hạnh phúc!”

11

Tất nhiên rồi, tôi nói là làm.
Sau khi cưới Lục Hứa, tôi liền mua cho bạn thân một căn biệt thự sát bên nhà mình.
Có lúc chẳng có gì làm, tôi lại sang nhà cô ấy ngồi nói xấu Lục Hứa chút đỉnh, tiện thể hóng hớt về người theo đuổi mới của cô ấy.
Anh chàng đó là bạn thân của Lục Hứa, lần đầu gặp Linh Linh tại đám cưới của chúng tôi.
Từ lúc đó, anh ta đã chết mê chết mệt cô ấy, bám đuôi suốt ba tháng trời.
Ngày nào cũng gửi hoa, tặng quà, không quản nắng mưa đưa đón, đúng kiểu bất chấp mọi cách có thể.
Người khác mà gặp trường hợp này chắc đã mềm lòng rồi.
Nhưng Linh Linh thì chẳng hề lay chuyển, vẫn kiên định như núi.
Thấy vậy, tôi không khỏi tò mò, đành hỏi:
“Linh à, cậu nghĩ sao thế? Nếu không thích thì cứ đá hắn đi.”
Nghe tôi nói vậy, Linh Linh chớp mắt một cái, ánh mắt vẫn kiên định:
“Hắn là người đẩy cửa mạnh nhất trong đám cưới của cậu, tớ phải chỉnh hắn một trận mới được!
“Hơn nữa, mới có ba tháng, vội gì chứ?
“Thích một người, nếu đến kiên nhẫn cũng không có thì đâu phải là thật lòng thích.”
Cô ấy nói xong còn không hài lòng mà bĩu môi.
Nghe đến đây, tôi gật đầu tán thành.
Sau đó, cúi đầu, lén nhắn tin cho Lục Hứa:
Tôi: [Em thăm dò giúp bạn anh rồi, Linh Linh không thích người thiếu kiên nhẫn đâu, bảo anh ta kiên nhẫn chút!]

Tôi: [Đàn ông không có kiên nhẫn thì chẳng ai cần!]
Tôi: [Giận!]
Gửi xong tin nhắn, Lục Hứa trả lời rất nhanh.
Ngay giây sau, tôi nhận được phản hồi từ anh.
Lục Hứa: [Vợ nói đúng, kiên nhẫn rất quan trọng!]
Lục Hứa: [Anh không giống cậu ta, anh rất kiên nhẫn.]
Lục Hứa: [Anh đã nấu canh xong, đang chờ vợ về nhà rồi~]
Nhìn bức ảnh anh gửi, trong đó anh mặc tạp dề, tôi không nhịn được bật cười.
Quay sang nhìn bạn thân, tôi thấy lòng mình thật ấm áp.
Thật may mắn biết bao khi có một người chồng yêu mình và một người bạn thân luôn bên cạnh.
Hoàn.

Phiên ngoại 1

“Anh ta hôm trước quên mua bánh ngọt cho mình!”
“Hehe…” Tôi bỗng nhớ ra lời hứa với bạn thân.
Rằng khi kết hôn rồi, tôi nhất định sẽ lấy tiền của chồng để mua đồ ngon cho cô ấy.
Tôi thì không thèm lén lấy đâu, nên thường là trực tiếp xin luôn.
Tôi gửi tin nhắn cho Lục Hứa.
Tôi: [Chồng ơi, cho em tiền mua hai ly trà sữa nhé?]
Tôi: [Em không muốn tiêu tiền của mình.]
Tôi: [Tiền của em có việc cần dùng.]
Gửi xong, thấy anh hiện chữ “đang nhập”.
Chờ vài giây, tin nhắn đến.
Lục Hứa: [Được được, em cứ lấy.]
Lục Hứa: [Tiền của anh không dùng được mà.]
[Lục Hứa chuyển khoản cho bạn 52.000 tệ.]
Tôi lập tức nhận.
Hihi, có chồng vẫn tốt thật!