10
Tôi đang mải nghĩ ngợi, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người.
Trì Dã ngồi xuống cạnh tôi.
“Em đang nhìn gì thế?”
Tôi ngớ người, buột miệng: “Nhìn… nhìn anh…”
Từ “quà” vừa ra đến miệng, tôi lập tức chuyển hướng: “bóng lưng.”
Rồi vội bổ sung thêm: “Đẹp lắm.”
Những gì Trì Dã định nói mắc nghẹn lại, vành tai hơi đỏ.
【Haha, thật thẳng thắn, lại câu được Trì Dã nữa rồi.】
【Trì Dã: Làm đàn ông thật khó, không mời cô ấy thì sợ cô ấy mất ngủ, mời cô ấy thì khiến cô ấy mê mẩn đến mức thành ngốc nghếch.】
【Cười chết mất, thật ra là chính anh ấy bị mê hoặc thì có. Em gái chỉ cần một câu là anh ấy về nhà suy nghĩ cả buổi tối.】
Kỷ Diên bước đến vỗ vai anh ấy: “Còn thiếu một người, vào trận không?”
Tiện thể hỏi tôi: “Em biết chơi không?”
Tôi gật đầu: “Biết một chút.”
Kỷ Diên: “Được, để anh đưa em lên hạng sao.”
15 phút trôi qua.
Tôi đạt 21-0-18.
Khi nhạc chiến thắng vang lên.
Trì Dã và Kỷ Diên đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Tôi nói: “Chỉ là hên thôi.”
Kỷ Diên: “Chơi tiếp.”
13 phút sau, tôi đạt 17-1-10.
Họ nhướn mày.
Tôi cười trừ: “Nhờ các anh phối hợp tốt thôi.”
“Làm thêm trận nữa.”
Chưa đầy 10 phút, bên kia đã đầu hàng.
Tôi đạt 12-0-8.
Cả hai quay sang nhìn nhau.
Tôi nói: “Ôi, quá khen.”
Kỷ Diên khen luôn: “Tuyệt thật.”
Hồi cấp ba, tôi thiếu tiền, thấy mấy nam sinh trong lớp thích chơi trò này nên tôi nghiên cứu thử.
Phát hiện ra trò này khá dễ, chỉ cần biết cách thao tác là được.
Thế là làm xong bài tập, tôi làm người đánh kèm cho họ.
Mùa hè tốt nghiệp ấy, ban ngày tôi là trợ lý livestream, buổi tối tôi hóa thân thành sát thủ vô tình trong khu rừng.
Tôi nhớ có một nhà tài trợ còn thuê tôi hẳn hai tháng liền.
Khi tôi hoàn hồn lại, Kỷ Diên đã lấy điện thoại ra: “Kết bạn đi.”
Khóe miệng Trì Dã hạ xuống.
【Haha, anh ấy ghen rồi.】
【Ghen cái gì mà ghen? Kỷ Diên trong mắt chỉ có trò chơi thôi!】
【Các chị không hiểu, hôm nay chơi chung, ngày mai hôn nhau rồi.】
【Trì Dã trong đầu chắc nghĩ: kết bạn trong game → chơi cặp khuya → yêu qua mạng và gặp mặt thật ngoài đời (chấn động trong lòng).】
【Cái bạn ở trên kia, chắc là Trì Dã dùng nick phụ hả?】
11
Vậy rốt cuộc tôi có nên thêm không đây?
Theo lý mà nói, Kỷ Diên hẳn là cũng có tiền.
Thêm một mối quan hệ là thêm một con đường.
Nhưng mà, tôi vừa mới đánh bài ngửa với Trì Dã, bảo thích anh ấy rồi.
Tôi liếc trộm sang Trì Dã, thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm mình.
Tôi vội dời ánh mắt đi, hơi bối rối.
Mấy bình luận đâu, mau ra cứu tôi với!
【Tôi nghĩ nên thêm bạn với anh bạn thân của Trì Dã, để Trì Dã ghen thì tốt hơn chứ?】
【Sai rồi! Điều kiện để làm crush ghen là phải xác định rõ rằng anh ấy thích bạn, cần đâm thủng lớp giấy này. Như vậy tìm một người đàn ông khác để kích thích sẽ là chất xúc tác rất tốt. Nhưng đừng quên, Lâm Nhiên và Trì Dã mới quen nhau được mười ngày. Nếu Trì Dã phát hiện cô ấy ba lòng hai dạ, câu thêm nhiều người, sẽ rất tệ.】
【Ôi trời! Vẫn là quân sư của chúng ta nói chuẩn nhất. Tôi phải ghi chú lại mới được.】
Cảm ơn, cảm ơn.
Thế là tôi nhìn Kỷ Diên: “Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin rồi.”
“Sau này nếu anh muốn chơi game, có thể nhờ Trì Dã gọi tôi chơi cùng.”
Khóe môi Trì Dã nhếch lên, anh đẩy nhẹ điện thoại của Kỷ Diên ra: “Hôm nay là sinh nhật tôi, anh chỉ toàn nghĩ đến game? Có phải là người không vậy?”
Họ cười đùa, rồi cùng đi mất.
Tôi đi vệ sinh.
Ra ngoài thì thấy có chuyện hay ho.
Ở chỗ rẽ, một cô gái trang điểm kỹ càng đang đứng đó, nước mắt rơi lã chã.
Một lát sau, cô ấy tháo nhẫn ra, đặt lên thùng rác.
【??? Đây không phải là cảnh nghe lén trong mấy truyện truy thê điển hình sao?】
【Tuyệt vời, lại còn là nhẫn kim cương, chuyến đi này không uổng công!】
Cô gái quay lại, nhìn thấy tôi.
Lau nước mắt xong, cô ấy bỏ đi.
Tôi nhặt chiếc nhẫn lên, bật quay phim, rồi cũng cất tiếng gọi: “Cô không cần nữa à?”
Cô ấy nghiêng đầu: “Tặng cô đấy.”
【Nước mắt ngưỡng mộ trào ra từ khóe miệng.】
【Harry Winston! Đẳng cấp quá.】
【Ít nhất bán được 200,000 tệ! Đáng giá.】
Tôi bỏ nhẫn vào túi, bắt đầu bật chế độ nhặt nhạnh.
Dùng cách tương tự, tôi lấy được vòng ngọc lục bảo, dây chuyền, kẹp tóc đính kim cương…
Vẫn phải là những nơi cao cấp thế này.
Người giàu tụ họp mới có thể nhặt được đồ tốt.
Đi theo Trì Dã, quả nhiên có phần ăn ngon.
Tôi vui vẻ nhét đầy ba lô.
Điện thoại reo lên, là tin nhắn của Trì Dã: “Em đi rồi à?”
12
“Không có… chỉ là hình như lạc đường rồi.”
Nói thật, vì mải nhặt đồ quá hăng say mà giờ tôi chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
Màn hình bật lên, gương mặt điển trai của Trì Dã xuất hiện, thật sự như một cú đánh mạnh vào tim.
Cảm giác như có ai đó khẽ gãi nhẹ trong lòng, hơi ngứa.
Anh ấy có vẻ sốt ruột: “Em ở tầng mấy?”
“Không biết nữa.”
Ở đây mỗi tầng không hiện số, lại còn tối om om.
“Xung quanh có gì không?”
“Em cứ đứng đó, đừng di chuyển.”
“Đợi anh qua…”
Tôi vội ngắt lời: “Không cần phiền thế đâu, em đi thang máy xuống tầng một là được mà.”
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé, em đi trước đây.”
【Đưa mắt lả lơi cho người mù. Lâm Nhiên, tôi ghét cô vì cô cứng như khúc gỗ!】
【Không phải chứ, cô không nhận ra hôm nay Trì Dã đã làm tóc, đeo dây chuyền và cả bông tai sao? Anh ấy đang xòe đuôi công đó!】
【Tôi nhất thời không phân biệt nổi ai đang theo đuổi ai nữa.】
Hả?
Nhưng tôi có tiết học sớm vào ngày mai, lại còn đang mang một đống đồ thế này.
Lỡ mà anh ấy đến tìm rồi phát hiện ra thì chẳng phải lộ tẩy sao?
Mặc dù có tiết học sớm, nhưng tôi vẫn không ngủ được vì quá phấn khích.
Tôi gửi tin nhắn cho đàn anh Trương Trạch: “Anh cứ tiếp tục làm game đi, em đầu tư cho anh.”
Anh ấy là người tôi quen trong giờ học tự chọn, từ năm nhất đã bắt đầu nghiên cứu phát triển các trò chơi và ứng dụng nhỏ.
Trương Trạch: “? Em nói mơ ngủ à?”
Đội nhóm khởi nghiệp của họ có hơn 10 người.
Lần trước họ nói muốn làm một trò chơi xếp hình khó hơn, tôi thấy cũng khá thú vị.
Nhưng rồi anh ấy bảo chia tay bạn gái nên đau lòng quá,
Gần tốt nghiệp rồi, anh ấy dự định không làm nữa, chuyển sang thi công chức.
Nói rằng làm game thì không có tương lai.
???
Tôi không hiểu được mấy người yêu đương lụy tình này nghĩ gì.
Trước đây, tôi đã âm thầm nhờ giáo viên giúp phân tích triển vọng, thấy rất đáng đầu tư.
Nhưng hồi đó tôi không có tiền.
Tôi nhắn lại: “Em nói nghiêm túc đấy, đầu tư 2 triệu tệ cho anh, được không?”
Trương Trạch: “Bệnh nặng rồi à?”
Tôi: “3 triệu? Em lấy 60% cổ phần.”
Trương Trạch: “Em đang cosplay nhà đầu tư à? Em đào đâu ra nhiều tiền thế?”
Tôi đành bịa đại: “Trì Dã, anh thử tra thông tin đi, bạn trai em đó.”
Rồi tôi gửi một loạt ảnh chụp đồ trang sức.
Ở bên ngoài, danh phận và địa vị đều là do mình tự xây dựng.
Một lát sau, anh ấy trả lời: “Cô em ơi, vậy mà em còn phải đi lắc trà sữa? Không hiểu được mấy người giàu có các em nghĩ gì.”
14
Trương Trạch bảo sẽ cân nhắc, tôi cũng không quan tâm nữa.
Dù sao tôi cũng đã kín lịch trong suốt hai tuần liền.
Điều lạ là ngày nào tôi cũng gặp Trì Dã.
Không phải trong lớp học tự chọn thì là ở nhà ăn.
Hoặc trên sân vận động, trong thư viện.
Dù không biết vì sao.
Nhưng tôi vẫn chạy lên chào hỏi anh ấy, mắt đầy nhiệt tình.
Dù sao tôi cũng đã nhờ người bán hết số đồ kia.
Kiếm được rất nhiều tiền.
Trì Dã trong mắt tôi chẳng khác nào nhân dân tệ di động.
Nhìn thấy anh ấy là tôi vui không chịu nổi.
Hôm đó, Trương Trạch nói anh ấy đồng ý rồi.
Coi như từ bỏ tình yêu, anh ấy muốn thành công vang dội.
Ký xong hợp đồng, tài khoản ngân hàng của tôi vẫn còn 1 triệu tệ.
Bà tôi từ nhỏ đã nói, tiền nhặt được thì phải tiêu hết ngay.
Tôi nghĩ phải tìm thêm cái gì đó để đầu tư nữa.
Thế là các dòng bình luận xuất hiện:
【Em gái à, em có quên rằng mình đang tán người không đấy?】
【Mấy cái bánh hoa hồng em làm, anh ấy để ở nhà nhờ người giúp việc nghiên cứu mãi để làm ra cùng hương vị.】
【Thẻ đánh dấu sách thì anh ấy cứ xem đi xem lại, vừa sờ vừa cười.】
【Em tưởng sao mà ngày nào cũng gặp anh ấy? Không phải anh ấy cố tình thì là gì!】
【Dù nói là đừng liên lạc quá nhiều, nhưng không phải là không liên lạc hoàn toàn!】
【Ít nhất cũng gửi một câu chào buổi sáng, buổi tối để nhắc nhở sự tồn tại của mình chứ?】
Ồ, đúng rồi.
Kết thân với anh ấy, biết đâu tôi lại moi được chút tin tức nào đó, kiếm thêm ý tưởng đầu tư.
Vậy thì cứ theo kiểu nhẹ nhàng thôi.
Thế là tôi mở điện thoại, lướt trong đống nhóm làm thêm mãi mới tìm được Trì Dã, bấm vào vòng bạn bè của anh ấy.
Ồ, mai có trận bóng rổ.
Tôi gõ nhanh vài chữ: “Anh mai có trận bóng rổ à?”
Bên kia hiện ngay trạng thái đang nhập, rồi lại chuyển về tên, lát sau lại hiện đang nhập.
Tưởng anh ấy định nói gì dài lắm.
Ai ngờ chỉ có sáu chữ: “Ừ. Năm giờ, sân thể thao.”
“Tôi có thể đến xem không?”
Lại đang nhập, mãi mới trả lời một chữ: “Ừ.”
Tối hôm sau tôi mở điện thoại.
Trì Dã: “Em đâu rồi?”
“Sắp bắt đầu rồi.”
“Không đến nữa à?”
“Thắng rồi.”
“Rồi.”
“.”
AAA Không nổi nóng chỉ kiếm tiền: “Xin lỗi nhé, quán trà sữa hôm nay đông quá, tôi phải đi làm đột xuất.”
“Mai anh chơi game với bạn à?”
Trì Dã: “Ừ, quán net CC, tầng cao nhất.”
AAA Không nổi nóng chỉ kiếm tiền: “Tôi đến xem được không?”
Trì Dã: “Tám giờ tối.”
Tối hôm sau.
Trì Dã: “Lại đi lắc trà sữa rồi à?”
“Alo?”
“,”
Tôi vừa tắm xong, mệt đến nỗi mắt không mở nổi: “Xin lỗi nha, tôi vừa làm thêm thay bạn.”
Trì Dã: “?”
Ráng gượng khỏi cơn buồn ngủ, tôi liếc qua vòng bạn bè của anh ấy: “Thế mai anh đi chơi golf à?”
Trì Dã đang nhập.
Tôi nhắn luôn: “Thôi đi. Chỗ cao cấp như vậy tôi không vào được, chúc anh chơi vui nhé.”
Trì Dã: “??”
Tôi để điện thoại xuống, lăn ra ngủ tới sáng.