【Một tuần có 168 giờ, Trì Dã mở điện thoại 325 lần, bấm vào cuộc trò chuyện với Lâm Nhiên 217 lần.】
【Ánh mắt dừng lại ở: Bạn đã thêm AAA không cáu gắt, chỉ kiếm tiền, giờ đây bạn có thể bắt đầu trò chuyện rồi.】
【Thầm nghĩ: Không phải nói thích tôi sao? Tại sao không gửi lấy một tin nhắn nào cả?】
【Sau khi gửi địa chỉ, thở phào một hơi: Tôi không phải chủ động đâu, tôi chỉ cho cô ấy cơ hội để nhìn thấy tôi. Dù sao cô ấy yêu tôi nhiều như vậy, chắc chắn một tuần qua mất ngủ vì nhớ tôi rồi.】
【Ha ha ha, tôi cười đến chết mất. Mất ngủ là anh thì có!】
Nhưng tôi không cười, các chị em bình luận ơi, các chị không hiểu rồi.
Điều này hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của tôi.
Tôi đã tìm hiểu nơi Trì Dã tổ chức tiệc sinh nhật từ lâu.
Cô bạn làm thêm ở đó lại muốn đi hẹn hò, nên tôi nhận giúp cô ấy làm thay.
Giờ Trì Dã lại mời tôi, chẳng những mất luôn tiền làm thêm, mà còn phải bù lỗ!
Làm khách mời thì làm sao mà nhặt đồ được nữa!
Lo chết mất thôi!
Các bình luận chắc cũng thấy điều đó, liền an ủi tôi:
【Em gái ơi, sinh nhật Trì Dã có quà tặng đó.】
【Nghe nói những món quà trước giờ đều rất đắt, em để lên chợ mạng dễ bán lắm!】
【Năm ngoái anh ấy tặng mô hình giới hạn số lượng! Đắt giá lắm đó.】
Mắt tôi sáng rỡ.
Sáng hôm sau, tôi bắt đầu chuẩn bị.
Số hoa hồng hư hỏng trước đây đã được tôi phơi khô.
Tôi mua thêm chút bột mì, làm thành bánh hoa hồng.
Rồi mua một quyển sách, dùng số hoa dư làm thành thẻ đánh dấu kẹp trong sách.
Cộng thêm gói lại, tổng chi phí là 88 tệ.
Cũng ổn đấy.
Tôi háo hức xuất phát.
Thế nhưng, vừa đến cửa khách sạn, tôi bị chặn lại.
6
Chết tiệt, Trì Dã không đưa tôi thiệp mời!
Tôi đang định gửi tin nhắn hỏi anh ấy.
Lâm Uyển bước lại gần bên tôi.
Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu kem nhạt, trên tóc cài một chiếc kẹp xinh xắn.
Tôi nhận ra thương hiệu này, loại bình thường thôi mà cũng phải hơn 2000 tệ.
Chỉ cần đứng ở đó, cô ấy đã giống như thiên nga trắng.
So với tôi, áo thun trắng, quần jean, thật là chênh lệch đến thảm hại.
Lâm Uyển liếc tôi một cái, ánh mắt đầy khinh thường: “Sao? Cô cũng muốn chen vào tiệc sinh nhật của Trì Dã à?”
“Đừng mơ nữa, đến việc nhặt rác cô còn chẳng đủ tư cách.”
【Thật muốn cho Lâm Uyển một trận, Lâm Nhiên dù sao cũng là em gái cô ấy mà, sao lại độc ác vậy chứ.】
【Cũng tại cha mẹ thiên vị, Lâm Uyển toàn thân là đồ hiệu, được cưng chiều như bảo bối, còn em gái chúng ta mỗi tháng chỉ được 500 tệ tiền sinh hoạt, chẳng khác gì bố thí cho người ăn xin.】
【Đủ rồi, tôi thương Lâm Nhiên quá!】
Thật ra cũng chẳng có gì đáng thương cả.
Mấy năm nay tôi đã quen rồi.
Lúc tôi 6 tuổi, cha mẹ cả hai đều thất nghiệp, gánh nặng gia đình quá lớn, họ gửi tôi về quê ở với bà nội.
Mỗi năm tôi chỉ gặp họ một lần.
Sau này, điều kiện gia đình khá hơn, họ cũng không có ý định đón tôi về.
Mãi đến khi tôi thi đỗ trường cấp ba danh giá nhất, họ mới nhớ đến việc có một đứa con gái như tôi.
Vậy là đưa tôi về nhà.
Nói ra thật nực cười, nhà họ chẳng có nổi một phòng cho tôi.
Căn hộ ba phòng một phòng khách.
Cha mẹ phòng lớn, Lâm Uyển phòng nhỏ, phòng sách thì để trống cho cô ấy tập nhảy.
Ngoài ban công tùy tiện dựng một chiếc giường đơn, đó chính là chỗ nghỉ của tôi.
May mà ba năm cấp ba tôi ở nội trú, cũng không mấy khi về nhà.
Họ chẳng quan tâm, cũng không để ý đến tôi. Tôi thi đỗ đại học A, là thầy cô giáo báo cho phụ huynh, họ mới biết.
Hôm đó, Lâm Uyển khóc cả đêm, nói rằng tôi bắt chước, cố ý thi cùng trường để chọc tức cô ấy.
Ba mẹ mắng tôi rất lâu, bảo tôi chọn trường không bàn bạc với họ, mắng tôi tự ý quyết định.
Họ nói nếu tôi giỏi thế, thì sau này tự nuôi sống bản thân luôn đi.
Tôi không nói lời nào, chỉ xách hành lý ít ỏi của mình về quê.
Lúc đó, ở quê có chương trình phát trực tiếp giúp nông dân của cán bộ xã, cần tuyển trợ lý.
Tôi làm hai tháng, gom đủ tiền học phí.
Bà nội thương tôi, gọi điện mắng một trận.
Kết quả là từ đầu kỳ học, mẹ tôi gửi mỗi tháng 500 tệ sinh hoạt phí.
Bà ấy còn mạnh miệng: “Uyển Uyển nói 500 là đủ rồi, hai đứa như nhau, đừng có mách bà nữa!”
Sau này tôi mới biết, 500 tệ đúng là tiền sinh hoạt của Lâm Uyển, nhưng mẹ tôi mỗi tháng đều cho thêm cô ấy 2000 tệ tiêu vặt.
Từ đó, tôi không quay lại nhà nữa.
Tôi tự làm thêm kiếm tiền, tự nuôi sống mình, và sống rất tốt.
Vì thế, tôi chẳng việc gì phải nhịn Lâm Uyển. Tôi quay đầu lại đáp ngay: “Răng chị dính lá hẹ kìa.”
“Tránh xa tôi ra, hôi chết đi được.”
Lâm Uyển lập tức im lặng, mặt đỏ tía tai.
【Lâm Nhiên: Dạy bạn cách khiến mỹ nữ đỏ mặt trong một phút.】
【Ha ha ha làm tôi cười một cách ngớ ngẩn.】
【Học được rồi, sau này sẽ dùng cách này đáp trả những đứa nói chuyện khó chịu trong lớp.】
【Thật sự quá đỉnh luôn.】
7
Có rất nhiều người tham dự buổi tiệc sinh nhật.
Phía sau đã có người nhận ra Lâm Uyển.
Lại nhìn thấy tôi có gương mặt giống hệt cô ấy, liền giống như Trì Dã lúc đầu, dụi mắt vài cái.
“Không dám mở mắt, hy vọng chỉ là ảo giác.”
“Đã nói rồi, không nên dậy sớm, đúng là điên thật.”
Tôi lùi sang một bên, nhường họ đi trước.
Lâm Uyển ngẩng cao đầu tự đắc, bước đến chỗ một nam sinh tóc bạc: “Kỷ Diên, tớ vào cùng cậu.”
Người tên Kỷ Diên đang đưa thiệp mời của mình ra, nghiêng đầu hỏi: “Cậu không có thiệp mời đúng không?”
Lâm Uyển ngẩn người.
Mấy nam sinh phía sau liếc nhau, chuẩn bị xem kịch vui.
Kỷ Diên lạnh lùng đáp: “Nếu có, tớ cũng không muốn đi cùng cậu.”
【Kỷ Diên! Tôi tuyên bố, anh là người nói hộ lòng tôi!】
【Kỷ Diên thẳng nam toàn tập: Bớt dính vào tôi.】
【Trong mắt Kỷ Diên ngoài game ra không có mỹ nhân. Không chơi chiêu này đâu】
【Cười ra tiếng gà, vậy là Lâm Uyển thực sự không có thiệp mời?】
Tôi lặng lẽ xem những dòng bình luận, cúi đầu xuống.
Ba phút trước, Trì Dã gửi tin nhắn: “Quên mất một chuyện, em đến chưa?”
“Em đang ở dưới lầu.”
“Ừ, anh xuống ngay.”
【Ôi trời, anh thiếu chút nữa là in luôn chữ ‘Tôi xuống đón em’ trên màn hình.】
【Cố ý không đưa thiệp mời cho em gái chúng ta, chỉ để tự mình đón bạn gái. Trì Dã suy tính kỹ càng , không có người yêu mới lạ.】
Thấy mọi người lần lượt vào trong, vẻ mặt Lâm Uyển có chút không giữ nổi.
Đột nhiên, ánh mắt cô ấy sáng lên, vẫy tay: “Trì Dã! Tớ ở đây.”
Giọng nói không kiềm chế được mà cao lên.
【Hả? Không thể nào? Trì Dã thực sự hẹn Lâm Uyển à?】
【Xin lỗi, tôi không chịu nổi nữa, em gái ơi mau tránh xa tên tồi này ra!】
【Khoan đã! Đừng vội, xem thử Trì Dã nói gì đã!】
8
Hôm nay Trì Dã có vẻ hơi khác.
Nhưng khác chỗ nào thì tôi cũng không nói rõ được.
Anh ấy đút một tay vào túi, dáng vẻ lười biếng, tự nhiên.
Ánh mắt lướt qua Lâm Uyển mà không có chút dao động.
Đôi mắt liếc một vòng, rồi dừng lại ở tôi đang ngồi trong góc.
Khóe môi anh ấy khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh lại mím lại thành một đường thẳng.
Mặt anh ấy nghiêm lại: “Ngồi đó làm gì thế?”
Anh ấy khẽ gật cằm về phía tôi: “Lại đây.”
Tôi bỗng thấy tim mình khẽ run, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
【Khóe môi của Trì Dã còn khó giữ hơn cả AK.】
【Bề ngoài: Lạnh lùng chán đời.jpg, Nội tâm: Ôi trời cô ấy đến rồi.gif】
【Giả bộ đi, thật ra trong lòng đang thích thú chứ gì?】
【Không ai để ý đến biểu cảm của Lâm Uyển sao? Trông cứ như vừa làm đổ hộp màu lên mặt vậy.】
Lâm Uyển không cam lòng, tiến lên một bước: “Trì Dã, tôi…”
“Cô là ai thế?” Trì Dã cau mày: “À, không quen.”
Anh ấy quay sang nhân viên phục vụ: “Đừng cho cô ta vào.”
Lâm Uyển: “?”
Đám đông xung quanh: “?”
Tôi: “?”
【Đúng là Lâm Uyển đáng đời, nghĩ lại xem hôm đó cô ta từ chối Trì Dã kiểu gì?】
【Chèn một đoạn hồi tưởng: Lâm Uyển nhìn Trì Dã, mỉm cười: “Tôi không giống mấy cậu ấm chỉ biết ăn chơi này. Tôi là người có hoài bão, theo đuổi nghệ thuật. Với lại, tặng hoa hồng thì quá tầm thường, trông rất kém sang.”】
【Tôi đến giữa chừng, cho hỏi tại sao Trì Dã lại tỏ tình với cô ta thế?】
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng bình luận.
Cũng muốn biết sự thật lắm chứ.
Nhưng tôi đã bị đám đông kéo vào hội trường buổi tiệc.
9
Là nhân vật chính, Trì Dã vừa bước vào đã bị kéo đi.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi thấy một đống quà chất cao như núi.
Trời ơi!
Mấy cái hộp này mang đi bán phế liệu cũng được vài trăm tệ.
Người nghèo chưa từng thấy đời.
Không diễn tả nổi cảm giác choáng ngợp tại hiện trường.
Không nhặt được đồ thì thôi.
Nhưng không sao, vẫn còn cách khác để làm giàu.
Dù sao cũng toàn người do Trì Dã mời, ai cũng mặc định rằng địa vị, thân phận đều tương đương nhau.
Vậy nên khi thấy tôi len lén lại gần chỗ ngồi của họ, cũng chẳng ai nói gì.
“Nghe ba tôi bảo, cổ phiếu đó chỉ phát triển ngắn hạn thôi, nhanh bán đi trước khi bị rớt giá.”
Tôi vểnh tai nghe, nhưng tay lại đặt trên tài khoản của mình.
Nhấn nút bán.
“Còn cái đó, dạo này có động thái lớn, giá thấp, sắp tăng gấp đôi rồi.”
Tôi lập tức mua vào.
Từ khi nhập học năm nhất, tôi đã bắt đầu nghiên cứu đầu tư chứng khoán.
Nhưng vốn của tôi ít quá.
Dù chăm chỉ thế nào, vẫn luôn có sự chênh lệch về thông tin.
Hai năm nay, ngoài chứng khoán, tôi còn làm thêm đủ kiểu.
Tiền tiết kiệm đã được gần hai mươi nghìn tệ.
Nhưng vẫn chưa đủ, từng nghèo khổ rồi mới biết tiền quan trọng với mình thế nào.
Tôi lén nghe họ nói chuyện, thao tác một hồi rồi thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt liếc sang đống quà của Trì Dã, chắc chắn giá trị cao lắm.
Ước gì anh ấy tự dưng không cần chúng thì tốt biết mấy.
Ba lô của tôi vẫn còn một cái túi rác cỡ lớn đây này.