Ngày kỳ thi kết thúc, tất cả lũ học sinh ném những cuốn sách giáo khoa chi chít ghi chú lên không trung, khép lại quãng thời gian cuối cùng của thời cấp ba. Tôi ngồi tại chỗ, nói chuyện với bạn bên cạnh, bàn luận đủ thứ và hứa hẹn “sau này nhất định phải gặp nhau nhiều hơn.”
Đột nhiên, một bàn tay thon dài gõ nhẹ lên bàn tôi. Tôi ngẩng lên và thấy Lục Bắc cầm giấy bút đứng đó. Đôi mắt đen láy của cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Có thể cho mình số điện thoại của bạn không?”
Cả lớp đột nhiên im phăng phắc, đây là lần đầu tiên cậu ấy mở miệng nói trong lớp. Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của cậu ấy vang lên, lọt thẳng vào tai tôi. Tôi ngẩn người một chút.
Hóa ra, giọng nói của cậu ấy lại hay đến vậy.
5
Lục Bắc đứng trước bàn tôi, bóng tối phía sau khiến cậu ấy trở nên nổi bật hơn, trong đôi mắt đen kia thoáng hiện sự căng thẳng rõ rệt.
Cậu ấy đang lo lắng sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy bộc lộ cảm xúc. Tôi ngước nhìn lên, sững sờ mất một lúc.
Khi nhận ra điều đó, tôi liền vội vàng nhận lấy, nhưng vô tình đầu ngón tay lại lướt qua mu bàn tay cậu ấy. Tôi bối rối ngay lập tức, bởi tôi biết Lục Bắc rất ghét người khác chạm vào mình.
Nhớ lại hồi chúng tôi còn ngồi cùng bàn, có một nam sinh lớp khác cố ý va vào cậu ấy, còn buông vài câu không hay, và kết quả là cậu bạn đó bị Lục Bắc đánh bầm dập.
Khi tôi chạy tới, xung quanh đã tụ tập rất đông, không ai dám can ngăn. Lục Bắc đứng chính giữa, nổi bật lạ thường. Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn kẻ đang nằm dưới chân mình, một tay cầm cốc nước của tôi, tay kia nắm lấy cổ áo người đó. Trong đôi mắt ấy chỉ toàn sự lãnh đạm.
Tim tôi không khỏi run lên. Đây là lần thứ hai tôi thấy cậu ấy đánh nhau.
“Lục Bắc,” tôi không kìm được, khẽ gọi một tiếng.
Lục Bắc sững người một chút, buông tay khỏi cổ áo của đối phương, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi đứng ở ngoài đám đông, nhưng tôi biết chắc, cậu ấy nhìn thấy tôi.
Cậu hơi lúng túng, đưa tay cầm cốc nước giấu ra sau lưng, rồi chậm rãi bước về phía tôi, vẻ mặt trông có vẻ hối hận.
Khi đi ngang qua tôi, cậu dừng lại, chần chừ một lúc, rồi bất chợt đưa cốc nước trong tay cho tôi. Không nói một lời nào, cậu liền rời đi.
Tôi ôm lấy chiếc cốc mà Lục Bắc vừa đưa, nước bên trong đầy và vẫn còn ấm. Vậy vừa rồi, Lục Bắc đi lấy nước cho tôi sao?
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, ngẩn ngơ một hồi. Lúc đó, tôi không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì. Có lẽ, Lục Bắc không hề đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ.
Lần này, ngón tay tôi vô tình chạm vào mu bàn tay của Lục Bắc.
Sợ rằng cậu ấy sẽ không thích, tôi vừa định nói lời xin lỗi thì lại thấy cậu đứng trước bàn tôi, trong ánh mắt của mọi người xung quanh, hơi lúng túng gãi đầu.
Dù không quen với bầu không khí này, nhưng cậu ấy không hề thúc giục tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế, không để miệng mình nở một nụ cười quá rõ ràng. Đây có phải vẫn là Lục Bắc lạnh lùng xa cách mà tôi từng biết không? Có lẽ cậu ấy đáng yêu hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi cầm bút lên, cẩn thận viết xuống số điện thoại của mình.
Thanh xuân luôn mang đầy tiếc nuối.
Khi đang viết dở số điện thoại, tôi bị gọi đi vì một việc rất gấp.
Chạy đến cửa lớp, tôi không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn.
Lục Bắc đứng cạnh bàn tôi, ánh mắt chăm chú, mang một cảm xúc tôi không thể đọc được.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn tự hỏi, nếu ngày hôm đó cậu ấy lên tiếng và nói: “Lạc Đường Đường, tớ đang chờ cậu,”
có lẽ, mọi thứ đã khác đi.
Nhưng đó là Lục Bắc, làm sao cậu ấy có thể mở lời níu giữ tôi?
Tôi chỉ kịp nhìn cậu ấy một lần rồi bị kéo đi, còn nửa số điện thoại dang dở ấy, tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội hoàn thành.
Tôi từng nghĩ, câu chuyện của tôi và Lục Bắc đã nên dừng lại tại đó.
Thế nên, tôi thật sự không ngờ rằng tổng giám đốc của Thịnh Hoa lại là Lục Bắc.
Cậu ấy, một người trẻ như thế, đã ngồi lên vị trí cao nhất của Thịnh Hoa. Những năm qua, hẳn cậu ấy đã phải trải qua rất nhiều khó khăn?
Ánh mắt cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi, khiến nhịp thở của tôi bỗng trở nên gấp gáp.
Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.
Không còn là cậu Lục Bắc khó mở miệng ngày nào.
Giờ đây, cậu ấy là tổng giám đốc Lục, là người đàn ông quyền uy với ánh mắt lạnh lùng, lời nói nghiêm nghị.
Chỉ một câu nói cũng đủ khiến cả căn phòng nín thở.
Tôi căng thẳng cúi chào: “Chào, chào Lục tổng.”
“Ừm.”
Giọng nói trầm ấm, mang ý tứ bề trên.
Mải bối rối, tôi không nhận ra rằng, khi cậu ấy ngẩng đầu thấy tôi, tai cậu ấy đỏ lên đôi chút, còn bàn tay thì nắm chặt cây bút.
Điều đó hoàn toàn không hợp với hình ảnh một Lục tổng quyền lực.
6
Là một nhân viên mới đến Thịnh Hoa, tôi đương nhiên rất nghiêm túc làm việc, sống đúng mực và không gây ra điều gì sai sót.
Tôi đã nghe rất nhiều tin đồn về Lục Bắc.
“Lục tổng đáng sợ lắm đấy, tốt nhất là đừng làm anh ấy nổi giận, không thì cậu sẽ bị sa thải ngay lập tức.”
“Cậu chưa biết sao? Danh tiếng của Lục tổng trong ngành lớn lắm. Anh ấy là một người rất lạnh lùng, không nể mặt ai. Bất kỳ thương vụ nào mà anh ấy nhắm đến, chắc chắn sẽ giành được.”
“Nghe nói cậu là trợ lý của Lục tổng à? Thật kỳ lạ, Lục tổng vốn ghét người khác đến gần, sao lần này lại nhận một trợ lý? Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận. Lục tổng rất nghiêm khắc, và anh ấy đánh giá cao năng lực nhất.”
“Vâng, vâng.” Tôi ngơ ngác gật đầu. Thôi xong rồi, giờ tôi càng thấy sợ hơn, vì tôi chẳng có gì nổi trội, cũng không có năng lực gì đặc biệt!
Chẳng hiểu người của phòng nhân sự đã nhìn nhầm kiểu gì mà lại tuyển tôi vào đây.
Thế nên, ngoại trừ công việc, tôi cố gắng không xuất hiện trước mặt anh ấy, sợ làm anh ấy tức giận.
Anh ấy không còn là người bạn cùng bàn ngày xưa của tôi nữa, và tôi cũng không phải cô Lạc Đường Đường ngây thơ, không hiểu chuyện trước đây. Chúng tôi đều đã thay đổi.
Thân phận, địa vị đã khác nhau quá nhiều.
Công ty thật sự là nơi đầy rẫy những câu chuyện phiếm. Những điều về tính cách đặc biệt của Lục Bắc mà trước đây tôi không biết khi còn học cấp ba, giờ dần dần được hé lộ qua những lời đồn đại xung quanh.
Mẹ của Lục Bắc là một người phụ nữ rất cá tính. Bà ấy từng là ca sĩ chính của một ban nhạc, và bà cùng bố của Lục Bắc – ông Lục Minh, hiện tại là chủ tịch Thịnh Hoa – từng là đôi bạn thanh mai trúc mã.
Mẹ của Lục Bắc yêu rất mãnh liệt, nhưng khi rời đi cũng rất dứt khoát.
Tuy nhiên, tình cảm hơn mười năm của bà với Lục Minh cuối cùng cũng không thể chống lại sức hút của sự mới mẻ.
Khi mẹ Lục Bắc mang thai cậu, Lục Minh đã có mối quan hệ mập mờ với một cô gái trẻ.
Vì vậy, từ khi Lục Bắc có ký ức, mẹ và cha cậu luôn cãi nhau vì người phụ nữ kia.
Cuối cùng, khi Lục Bắc 6 tuổi, mẹ cậu ly hôn với Lục Minh, chẳng mang gì đi ngoài một cây đàn guitar.
Bà rời đi nhẹ nhàng, để lại Lục Minh và cô gái trẻ xây dựng một gia đình mới, sinh thêm một cô con gái.
Họ sống hòa thuận bên nhau, còn Lục Bắc trở thành một người ngoài cuộc.
Đến khi Lục Minh nhận ra sự quan trọng của Lục Bắc và cố gắng hàn gắn mối quan hệ, cậu đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi chứng khó khăn giao tiếp, khép mình với mọi người xung quanh.
Dù những năm gần đây, Lục Minh nỗ lực hàn gắn tình cảm thế nào, Lục Bắc vẫn không thèm để ý.
Cậu như một hòn đảo cô lập, từ chối mọi sự tiếp cận.
Tôi đã tránh mặt Lục Bắc gần một tháng, tưởng rằng cả hai sẽ cứ thế mà bình yên không gặp nhau.
Cho đến khi tôi nhìn thấy cậu ấy hút thuốc trong đêm.
Hôm đó thực sự chỉ là một sự cố, khi về đến nhà tôi mới nhận ra mình để quên chìa khóa ở công ty.
Khi tôi quay lại công ty, trời đã tối mịt.
Không ngờ giờ này rồi mà Lục Bắc vẫn chưa về nhà.
Ánh đèn trong công ty đã tắt hết, chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ.
Cậu ấy tựa lưng vào tường hành lang, cầm điếu thuốc trong tay, nghịch chiếc bật lửa.
Vỏ kim loại của bật lửa phản chiếu ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo.
Tôi cố nhìn qua làn khói để thấy rõ nét mặt của Lục Bắc, nhưng ánh sáng quá yếu, chẳng thấy gì rõ ràng.
Tôi chưa từng thấy một Lục Bắc như thế này.
Cậu ấy lúc này toát ra một vẻ lạnh lẽo đặc biệt.
Tôi nuốt khan một cái. Một người lớn thế kia đứng ngay đó, tôi không thể giả vờ không nhìn thấy.
Vì vậy, tôi cẩn thận chào một tiếng.
“Chào, chào Lục tổng.”
Nghe thấy tiếng tôi, cậu ấy liếc nhìn một cái nhưng không đáp, chỉ lặng lẽ dập tắt điếu thuốc.
Để lấy được chìa khóa, tôi buộc phải đi qua cậu ấy.
Không còn cách nào, tôi cắn răng bước tới.
Khi đi ngang qua, Lục Bắc đột nhiên đưa tay giữ lấy cổ tay tôi.
“Cậu luôn tránh mặt tôi.”
Giọng cậu ấy rất nhẹ, ánh mắt khó mà đoán được, như thể ẩn giấu một cảm xúc không rõ ràng.
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, ánh mắt chỉ chăm chăm vào bàn tay đang giữ lấy mình.
Lục Bắc siết tay tôi chặt hơn một chút: “Lạc Đường Đường, tại sao cậu lại sợ tôi?”
Giọng nói khàn khàn của cậu ấy, không ngờ lại mang chút uất ức.
Tôi chưa kịp phản ứng, cũng không dám tin đây là lời Lục Bắc nói ra, càng không hiểu được ẩn ý trong đó.
Làm sao để giải thích với cậu ấy đây?
Cậu ấy rõ ràng không làm sai điều gì, nhưng mọi người vẫn sợ cậu ấy, giống như hồi cấp ba mọi người không lý do gì lại cô lập cậu ấy vậy.
Vì thế, cả hai chúng tôi rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Lục Bắc buông tay tôi ra, giọng mang chút tự giễu:
“Cũng đúng, kiểu người như tôi, cậu sợ cũng là chuyện bình thường.”
Nói xong, cậu ấy quay lưng bước đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu, thở phào một hơi thật lớn.