DUYÊN NỢ KHÔNG DỨT

DUYÊN NỢ KHÔNG DỨT

Tôi là một kẻ ngốc, thế nhưng lại kết hôn với con trai một gia đình quyền thế ở kinh thành.

Trong đêm tân hôn, Tống Thừa Ngôn đem tôi ra làm tiền cược trong một trận đua xe.

Anh ta cao ngạo nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc.

“Ngủ thì ngủ thôi, với chỉ số thông minh của cô, chắc chẳng phân biệt nổi ai mới là chồng mình đâu.”

Nhưng người thợ sửa xe cao ráo kia chỉ khẽ nhướn mày, một tay bế tôi rời khỏi đó.

Về sau, tôi nắm lấy vạt áo của người thợ sửa xe, gọi anh là chồng.

Tống Thừa Ngôn bỗng chốc phát điên.

Đăng nhập để theo dõi truyện này