12
Mẹ chồng tôi đã dọn ra ở với chúng tôi mấy tháng, vậy mà cha chồng tôi chẳng hề hỏi han lấy một lời.
Nghe nói, không phải ông không muốn đón bà về, mà là bà nội không cho.
Bà cụ cứ giữ khư khư cái suy nghĩ rằng, nếu để lâu, mẹ chồng tôi sẽ không chịu nổi mà tự quay lại, rồi ngoan ngoãn làm ô-sin phục vụ hai ông bà.
Nhưng qua nhiều tháng, mẹ chồng tôi chẳng những không lâm vào cảnh túng thiếu như bà cụ dự đoán, cũng chẳng cãi vã căng thẳng với tôi—cô con dâu của bà.
Ngược lại, bà còn trở thành người nổi tiếng trên mạng, ngày nào cũng kiếm được ít nhiều.
Lúc này, họ mới bắt đầu hoảng.
Nhưng đã quá muộn.
Mẹ chồng tôi bảo:
“Nếu lúc vừa dọn ra, ông ấy đến đón tôi về, có thể tôi sẽ quay lại. Dù sao khi ấy tôi còn chưa biết mình sẽ đi đâu về đâu.”
“Nhưng giờ thì khác, tôi đã quá rõ mình muốn gì. Muốn tôi quay lại làm trâu làm ngựa cho họ ư? Mơ đi!”
Điều bất ngờ hơn là, từ khi mẹ chồng tôi nổi tiếng, một số kẻ anti bắt đầu rải tin xấu về bà khắp nơi.
Có anti thì tất nhiên cũng có fan ủng hộ.
Nhờ nỗ lực tự phát của cộng đồng mạng, cuối cùng cũng tìm ra được kẻ đứng đầu phe anti, hóa ra chính là cô của Hắc Mã.
Và những đoạn video trước đây khiến mẹ chồng tôi mang tiếng chanh chua, đều là do cô ta đăng lên.
Cô ta đứng về phe ai thì chẳng cần nói cũng biết.
Buồn cười thay, cô ta còn nhảy nhót khắp nơi trên mạng, bịa đặt đủ chuyện không có thật về mẹ chồng tôi.
Đáng tiếc là, trước đây mẹ chồng tôi đúng là hơi quá, nên bị người ta bắt được nhiều thóp.
Nhưng giờ thì khác, những gì cô ta nói hoàn toàn là vu khống, bịa đặt không căn cứ.
Tôi và mẹ chồng bàn bạc, quyết định tạm thời không để ý đến cô ta.
Muốn khiến ai sụp đổ, phải để người đó phình to trước đã.
Thấy mẹ chồng tôi ngày càng nổi tiếng, lượng người theo dõi ngày càng tăng, cô chồng tức đến đỏ mắt, cuối cùng làm liều, thậm chí còn gắn tag tên mẹ chồng tôi vào các bài viết của mình.
Không nghi ngờ gì, điều này đã khiến lượt xem, lượt click, và lượt chia sẻ tăng vọt.
Chúng tôi chờ chính là lúc này.
Đúng thời điểm rồi thì phải kéo lưới thôi.
Sau đó, cô chồng tôi nhận được giấy triệu tập từ tòa án.
13
Khi cùng một thông tin bôi nhọ bị nhấp vào hoặc xem hơn 5.000 lần, hoặc được chia sẻ hơn 500 lần, thì có thể cấu thành tội phỉ báng.
Những việc làm của cô ruột Hắc Mã đã đủ để bị kết tội và nhận hình phạt.
Khi biết tin, bà nội chồng không màng tuổi tác, cũng chẳng để ý chân tay không còn nhanh nhẹn.
Dưới sự dìu đỡ của con trai, bà chạy đến nhà tôi để “hỏi tội”.
Mục đích chỉ có một: bắt mẹ chồng tôi rút đơn kiện.
“Rút đơn thì được, ly hôn đi, chia tài sản đồng đều.”
Đây là điều kiện của mẹ chồng tôi, đơn giản và rõ ràng.
Bà nội tức giận đến mức mặt trắng bệch, giơ cây gậy lên định đánh, nhưng tôi đã nhanh tay giữ lại.
“Nếu không muốn con gái bà đi tù, thì ngoan ngoãn một chút. Mấy cái suy nghĩ lạc hậu của bà bây giờ không còn tác dụng nữa đâu!”
Mẹ chồng tôi lần này không nổi nóng, cũng không lớn tiếng. Bà nói nhẹ nhàng, chẳng còn chút nào dáng vẻ chanh chua thường ngày.
“Nghe nói cháu ngoại cưng của bà muốn thi công chức đúng không? Vậy nếu mẹ nó có tiền án, bà nghĩ nó còn thi được không?”
“Còn nữa, nếu con gái bà biết chính bà vì tiền mà không cứu nó, liệu sau này nó có oán trách bà không?”
Những lời nói đó nghe như gió thoảng, nhưng lại như một cây gậy đánh thẳng vào đầu, khiến bà nội suýt ngã.
Tôi vội đặt cây gậy của bà ngay ngắn trên đất.
Không thể để bà ngã ra rồi đổ thừa cho tôi được.
Loại người như bà, chưa biết chừng chuyện đó sẽ xảy ra.
“Về nghĩ kỹ lại đi. Tôi đã làm trâu làm ngựa cho nhà các người bao năm rồi. Cái điều kiện này, các người đâu có thiệt.”
14
Cuối cùng, vẫn là mẹ ruột thương con gái.
Không lâu sau khi về, bà nội và cha Hắc Mã đồng ý ly hôn.
Tài sản được chia đều.
Nhưng căn nhà lớn cũng thuộc tài sản chung của hai vợ chồng. Mẹ chồng tôi tuyên bố rõ ràng: không lấy nhà, chỉ cần tiền.
Bà nội thậm chí còn mang cả tiền dành để lo hậu sự ra, nhưng vẫn không đủ một nửa giá trị căn nhà theo giá thị trường.
Muốn nhờ cô chồng giúp đỡ một chút, nhưng người ta thẳng thừng: “Đó là chuyện nhà anh chị, liên quan gì đến con?”
Không còn cách nào, tòa án đâu có chờ.
Họ đành phải bán căn nhà.
Khó khăn lắm mới nhận được tiền, giấy ly hôn cũng xong, mẹ chồng tôi lập tức rút đơn kiện.
Cha Hắc Mã và bà nội không còn nhà, chỉ có thể dùng số tiền ít ỏi mua một căn nhỏ tồi tàn để ở.
Cô em chồng, sau khi không còn nguy cơ dính đến pháp luật, cũng không cần giả vờ mềm yếu nữa.
Cô ta đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ ruột mình:
“Nếu không phải tại mẹ ngày trước bảo con bôi nhọ bà ấy, con đâu đến mức bị kiện. Tất cả đều là lỗi của mẹ. May mà mẹ còn có chút lương tâm, nếu không con trai con mà bị ảnh hưởng, con cả đời này cũng không tha thứ cho mẹ!”
Dù vậy, cô em chồng cũng không còn thân thiết với bà như trước nữa.
Không còn con dâu phục vụ, cũng không có con gái thăm nom, cuộc sống cuối đời của bà nội thật thảm hại.
Con trai thì chẳng biết làm gì, quen thói được người khác chăm sóc, vẫn mang dáng vẻ ông lớn.
Bà nội vừa thương con trai, vừa giữ quan niệm lạc hậu “phụ nữ là phải phục vụ đàn ông”, nên không còn cách nào, đành tự tay lo liệu.
Tám mươi mấy tuổi, bà vẫn phải chống gậy run rẩy giặt giũ, nấu nướng cho con trai.
Bà muốn tìm cho con trai một người bạn đời mới, thật ra là để kiếm thêm một người ô-sin miễn phí.
Nhưng chuyện nhà họ ai mà chẳng biết, làm gì có ai muốn nhảy vào vũng nước đục này?
Cuối cùng, bà nội đã tự mình gây ra hết, từ việc khiến con trai tan nhà nát cửa, đến việc làm bản thân trải qua những năm tháng cuối đời đầy cay đắng.
15
Mẹ chồng tôi cầm số tiền chia được mua hẳn một căn hộ mới, rồi dọn ra ở riêng.
Chỉ thỉnh thoảng chúng tôi vẫn cùng nhau quay video.
Hôm đó, vừa mới chỉnh xong máy quay, bà đã tức tối xông vào.
Vừa vào đã lớn tiếng:
“Con hôm nay đi trung tâm thương mại đúng không? Có ít tiền dư là lại phá à, đưa đây mẹ xem con có phải vừa mua cái vòng tay kia không?”
Tôi hơi ngớ người:
“Không mà, con đâu có đi đâu!”
“Không đi? Mẹ không tin! Có người đã nhìn thấy con!”
“Không được, đưa tay ra để mẹ xem!”
Tuy bình thường tôi và bà sống khá hòa thuận, thậm chí còn vui vẻ, nhưng lúc này tôi thực sự thấy khó chịu.
“Con đã bảo là không đi mà, con đang quay video đây!”
Nhưng bà vẫn không buông tha, xông tới túm lấy tay tôi.
“Con đưa tay ra xem thì chết à! Có ít tiền thừa mà làm như giàu có lắm!”
Tôi giãy giụa, nhưng không hiểu sao lại không mạnh bằng bà.
Thực sự bực bội, tôi bèn để bà xem.
Cùng lắm thì tôi đăng đoạn video này lên mạng, để dân mạng phân xử.
Nếu không đăng, tôi cũng sẽ đem đoạn này đi tìm Hắc Mã, để anh ấy thấy rõ sự việc mà phân giải.
Ai mà ngờ được, tôi còn chưa kịp nghĩ hết chuyện thì cảm giác có gì đó lành lạnh ở cổ tay.
Một chiếc vòng vàng nặng trĩu, sáng lóa đã đeo lên tay tôi từ lúc nào.
Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ chồng, bà lại cười.
“Mẹ thấy con thích từ lâu rồi, đi xem mấy lần phải không? Hôm nay mẹ mua cho con đấy!”
“Không chỉ có vòng đâu, còn có cả bông tai, dây chuyền, nhẫn, lắc tay. Mẹ mua đủ cả cho con rồi!”
Bà mở chiếc túi nhỏ, lần lượt lấy từng món ra.
“Cái này chắc đắt lắm?”
Khóe miệng tôi dường như đã cười không ngậm lại được, nó tự có ý chí riêng, chẳng nghe lời tôi nữa.
Mẹ chồng vừa đeo từng món trang sức cho tôi, vừa lẩm bẩm:
“Mẹ năm nay 60 rồi, cứ coi như sống thêm 20 năm nữa, những ngày vui vẻ thoải mái này đều là nhờ con giành lại cho mẹ.”
Bà nói rồi lấy điện thoại, bấm bấm máy tính.
“Tính ra, chưa đến bảy đồng một ngày là mẹ có thể vui vẻ, con nói xem, có đắt không?”
“Hử? Đắt không?”
Đúng là…
Hình như không đắt thật!
Khoan đã.
Cảm giác như mọi niềm vui của bà đều là công lao của tôi, điều đó có đúng không nhỉ?
Hình như cũng không đúng lắm.
Ài…
Nói cho cùng, mẹ chồng tôi đúng là người tốt.
Mà tôi cũng không tệ.
Mọi người đều tốt thì cuộc sống mới tốt.
Đúng vậy!
Cuộc sống chính là như thế.
Nhất định là như thế.
Mọi người thấy đúng không?
[Toàn văn hoàn.]