13

Khi nhìn thấy Chu Nham đứng trước cổng công ty, tâm trạng tốt của tôi lập tức tan biến.

Anh ta nhìn thấy tôi, vội vàng chạy lại.

Râu ria không cạo từ hôm qua, trông có vẻ rất đau khổ.

Anh ta ấm ức hỏi tôi: “Miểu Miểu, sao tự nhiên em nói chia tay rồi chặn anh, gọi từ số khác cũng không nghe?

“Cho dù anh có làm gì sai đi nữa, thì bao năm tình cảm của chúng ta, em cũng không nên chẳng nói chẳng rằng mà đối xử với anh như vậy. Em biết anh thích em đến thế nào mà!”

Tôi không hiểu sao Chu Nham lại có thể mặt dày nói ra những lời này.

Tôi bình thản trả lời: “Thì ra cái gọi là thích của anh rẻ mạt đến mức không bằng 18 vạn tiền sính lễ.”

Mặt Chu Nham ngay lập tức đông cứng.

Anh ta biết rằng tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của anh và mẹ anh hôm đó.

Cả người anh ta trở nên lúng túng.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại mạnh miệng phản bác: “Là em giấu trước. Em mắc hội chứng đa nang, đó là bệnh vô sinh, vậy mà em không nói với anh, lại còn muốn 18 vạn tiền sính lễ.

“Em luôn từ chối sống chung với anh, chẳng phải là để chờ sau khi kết hôn, mọi chuyện đã rồi, anh đành phải chấp nhận việc em không sinh được hay sao!

“Anh chỉ muốn xác định trước hôn nhân là em có thể sinh con hay không, điều đó cũng sai à?”

Nghe xong những lời này, tôi cảm thấy như thế giới quan của mình bị đảo lộn.

“Nếu vậy, nếu tôi thật sự không sinh được con, anh sẽ không kết hôn với tôi?”

“Đã như thế, vậy anh có thể đi được rồi. Tôi đúng là không thể có con.”

Chu Nham ngạc nhiên, tức giận nhìn tôi.

Anh ta có lẽ định nói thêm điều gì đó.

Cuối cùng trước khi rời đi, anh ta chỉ nói một câu.

“Hóa ra, em thật sự không thể sinh con.”

14

Tôi cảm thấy thật nực cười.

Chu Nham luôn tỏ vẻ không thể thiếu tôi, như thể tôi quan trọng hơn cả mạng sống của anh ta.

Vậy mà chỉ vì tôi khó thụ thai, anh ta lại có thể dễ dàng đồng ý chia tay.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng việc tôi tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và mẹ anh ta thực ra là do họ cố ý diễn trò.

Cả ngày hôm nay, tâm trạng tôi bị Chu Nham làm cho rất tệ.

Ban đầu tôi định về nhà một chuyến, hỏi bố mẹ xem họ có biết gì về Thẩm Trạch không.

Nhưng giờ tôi cũng từ bỏ ý định ấy.

Buổi tối, tôi quay lại nhà Thẩm Trạch như thường lệ.

Điều khiến tôi bất ngờ là anh ấy đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, dường như đang chờ tôi.

Thẩm Trạch lịch thiệp kéo ghế cho tôi.

Nhìn vào ánh mắt đầy ý cười của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được tâm trạng anh ấy hôm nay rất tốt.

Tâm trạng tôi cũng bất giác vui vẻ hơn.

Khi anh ấy ngồi xuống đối diện, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Thẩm Trạch sững lại một chút, gương mặt nhanh chóng thoáng qua chút xấu hổ, rồi vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi mời cô ăn tối không phải để đáp lại tình cảm của cô, mà là để cảm ơn hộp cơm trưa của cô.”

Câu nói này làm tôi cảm thấy no luôn cả bụng.

Tôi nhìn Thẩm Trạch với ánh mắt hơi khó tả.

Anh ấy đúng là một người xuất sắc hiếm thấy, cả ngoại hình lẫn xuất thân.

Chỉ là, tôi hỏi anh ấy: “Những người ăn tối với anh có thường xuyên ăn ít rồi cảm thấy no không?”

Thẩm Trạch lộ vẻ bất lực, như thể không biết phải làm sao với tôi.

“Quả nhiên, cô cũng giống người khác, đều nghĩ tôi quá quyến rũ đến mức no mắt đúng không. Nhưng dù tôi có đẹp trai đến đâu cũng không thể thay cơm ăn được. Cô gầy quá, nên ăn nhiều vào.”

Lời nói của Thẩm Trạch khiến tôi không khỏi chịu thua.

Tôi chưa bao giờ gặp ai tự luyến… không, tự tin như anh ấy.

15

Buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi có hơi lo lắng.

Không biết giữa đêm Thẩm Trạch có vào phòng tôi nữa không.

Nhưng một cách kỳ diệu, tôi ngủ một giấc ngon lành, sáng dậy thấy cửa vẫn khóa.

Xem ra, Thẩm Trạch không phải mỗi đêm đều mộng du.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa sáng, khi chuẩn bị đi làm, tôi để ý thấy anh ấy vẫn ngồi ở bàn, ánh mắt cứ nhìn tôi liên tục.

Tôi thấy lạ, hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Thẩm Trạch thấy tôi mở lời, trông anh ấy phấn chấn hẳn.

“Tôi sắp đi rồi.” Sau đó anh ấy bổ sung, “Cô hình như quên đưa cho tôi thứ gì đó?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, nghĩ mãi mới nhớ ra.

“Ý anh là mấy quyển sách tôi mượn trong phòng làm việc của anh? Hôm qua tôi trả lại rồi.”

Thẩm Trạch hơi cau mày, như muốn nói gì đó với tôi.

Nhưng cuối cùng, anh ấy chỉ nhìn tôi thật lâu bằng ánh mắt sâu thẳm, có chút buồn bã, rồi nói đi làm đây.

16

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, hôm nay xin nghỉ phép, nhân lúc bố mẹ đang nghỉ ngơi thì về nhà.

Dù chỉ mới ở cùng Thẩm Trạch mấy ngày, nhưng sống chung một biệt thự với anh ấy, tôi không cảm thấy khó chịu hay gò bó.

Tôi có thể cảm nhận được anh ấy là một người rất tốt, ngoại trừ việc thi thoảng mộng du.

Tôi bắt đầu muốn biết thêm về anh ấy.

Tôi hỏi bố mẹ: “Bố mẹ có biết Thẩm Trạch là người thế nào không?”

Mẹ tôi hơi bối rối.

Bố tôi thì lập tức đáp: “Con nói là Thẩm Trạch của Tập đoàn Thẩm Thị, mới về nước hai năm mà đã nhanh chóng đứng vững ở Nghiệp Thành phải không?

“Thủ đoạn của cậu ta, mấy lão già đều giơ ngón cái khen ngợi. Chỉ trong hai năm, bao nhiêu doanh nghiệp lâu đời đã bị cậu ấy bỏ xa phía sau, ngay cả lợi nhuận hàng năm của Ngô Thị chúng ta cũng chẳng bằng một nửa của họ. Đúng là hậu sinh khả úy!

“Mà này, con gái, tự dưng hỏi cậu ta làm gì?”

Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên trong lòng.

Thẩm Trạch chỉ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mà đã lợi hại đến vậy sao.

Thật sự tôi chưa từng nghĩ anh ấy giỏi đến thế.

Tôi đáp: “Cũng không có gì, chẳng phải hiện giờ anh ấy đang xem mắt với con sao? Con chỉ muốn hỏi xem anh ấy là người thế nào thôi.”

Bố mẹ tôi đều sửng sốt.

“Cái gì? Cậu ta đang xem mắt với con? Ai giới thiệu vậy?”

“Tôi nghe nói có lần Thẩm Trạch bị hạ thuốc rồi nhét một cô gái vào phòng. Cậu ta lập tức báo cảnh sát, tống người ta vào tù. Cậu ta còn tuyên bố rằng trên đời này chẳng ai xứng với cậu ta. Ai dám ép cậu ta nhét người cho cậu ta thì cậu ta sẽ khiến họ hối hận đến ruột gan cũng tái xanh.”

Tôi cũng bị hỏi đến ngơ ngác, liền quay qua mẹ: “Không phải mẹ giới thiệu sao?”

Nghe mẹ phủ nhận, tôi sững sờ đến choáng váng.

17

Tôi ở nhà mấy ngày liền.

Thẩm Trạch hỏi sao không thấy tôi ở nhà.

Tôi bảo anh ấy là tôi về nhà mình ở mấy hôm.

Nhưng thật ra, tôi chưa hề nghĩ sẽ quay lại nhà anh ấy.

Dù sao đi nữa, bây giờ tôi hoàn toàn không biết nên đối mặt với Thẩm Trạch thế nào.

Tôi rất nghi ngờ rằng anh ấy cũng giống tôi, đã xem mắt nhầm người.

Tôi nghĩ, nếu tôi không quay lại, chắc anh ấy cũng sẽ hiểu ý tôi là gì.

Thật ra, nghĩ đến việc sau này sẽ không gặp lại Thẩm Trạch, trong lòng tôi có chút phiền muộn không tên.

Ngày cuối tuần này, tôi hiếm hoi được ngủ nướng.

Mẹ tôi vào phòng, giục tôi dậy sửa soạn rồi xuống dưới.

Bà nói Thẩm Trạch tới!

Tôi vội vàng chỉnh trang lại một chút.

Vừa bước ra khỏi phòng, tôi liền thấy Thẩm Trạch ngồi ngay ngắn trong phòng khách, mặc vest chỉnh tề.

Rõ ràng mới hai tuần không gặp, nhưng khi nhìn lại anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy càng đẹp trai hơn trước.

Khi tôi bước vào phòng khách, anh ấy vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm của anh ấy chạm vào tôi.

Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tim tôi đập nhanh như vậy.

Bị anh ấy nhìn chằm chằm, lúc ngồi xuống sofa, tôi không biết để tay chân thế nào, cảm giác bối rối rõ rệt.

Tôi vừa ngồi xuống, anh ấy liền nhàn nhạt rời mắt, tiếp tục nói chuyện với bố tôi về xu hướng thị trường gần đây.

Càng nghe Thẩm Trạch nói, tôi càng cảm nhận rõ ràng bố tôi rất đánh giá cao anh ấy.

Bố tôi ít khi tỏ ra khâm phục ai, điều đó khiến tôi không kiềm được mà nhìn về phía Thẩm Trạch.

Nắng sáng len qua cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng phủ lên người anh ấy.

Tôi cảm thấy như anh ấy được phủ một lớp ánh sáng ấm áp.

Hàng mi rậm rạp như cánh bướm của anh ấy in bóng trên bầu mắt dưới, mỗi lần anh ấy chớp mắt, chúng lại khẽ động như cánh quạt nhỏ.

Ngay từ lần đầu tiên, tôi đã biết Thẩm Trạch rất đẹp.

Bây giờ nhìn kỹ hơn, tôi càng nhận ra từng đường nét trên gương mặt anh ấy tinh xảo như được điêu khắc, không có góc chết nào.

Nói ra thì, Thẩm Trạch chính là chàng trai đẹp nhất mà tôi từng gặp từ trước đến nay.

18

Tôi đang mải suy nghĩ thì chợt nghe thấy ai đó bên cạnh hắng giọng vài tiếng.

“Miểu Miểu, bố con hỏi con đấy?”

Tôi giật mình tỉnh lại, thấy Thẩm Trạch hơi bất đắc dĩ liếc nhìn tôi, rồi nói với bố mẹ tôi: “Thật xin lỗi, gương mặt tôi lại vô tình làm Ngô tiểu thư ngẩn ngơ rồi.”

Tôi suýt sặc máu, vội vàng định giải thích.

Nhưng bố mẹ tôi lại nhìn tôi với vẻ mặt: Con gái, đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, mất mặt lắm.

Tôi thật sự muốn khóc mà không được, đành nói liều: “Bố hỏi con chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi lên tiếng: “Hỏi con có muốn quay về sống với Tiểu Trạch không thôi. Miểu Miểu à, con thật là, thích Tiểu Trạch như vậy, đã đến mức sống chung với nhau rồi mà còn không nói với bố mẹ. Nếu không phải Tiểu Trạch kể, chẳng lẽ đến lúc lấy giấy chứng nhận con cũng không định nói gì sao?”

Tôi nghe mà không hiểu gì cả.

Tôi thích Thẩm Trạch hồi nào?

Rốt cuộc Thẩm Trạch đã nói gì với bố mẹ tôi mà thành ra như vậy?