Bạn trai của tôi bị gia đình chê bai vì số tiền sính lễ mười tám vạn tệ quá đắt. Mẹ anh ấy còn bảo tôi tìm cách mang thai để kết hôn kiểu “cưới chạy bầu”.
Như thế không những không tốn một xu mà còn tiện thể kiểm tra xem tôi có sinh được con hay không.
Tôi lập tức quay lưng và kết hôn chớp nhoáng với người khác.
Ba tháng sau, tại hôn lễ lớn nhất ở Nghiệp Thành.
Bạn trai cũ của tôi làm MC, mắt đỏ hoe đọc danh sách hồi môn trị giá tám mươi triệu của tôi.
1
Tôi không biết các bạn lần đầu tiên về ra mắt nhà bạn trai đã gặp phải những gì.
Lần đầu tiên tôi đến nhà bạn trai, Chu Nham, lại đúng lúc mẹ anh ấy bị thương khi nấu ăn.
Bà ấy băng tay lại, vẻ mặt đầy áy náy hỏi tôi: “Giờ phải làm sao đây? Tôi bị thương rồi, mua bao nhiêu đồ ăn mà không ai nấu cả.”
Chu Nham, bố anh ấy, và cả em gái anh ấy đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi bỗng thấy chột dạ, thử nói: “Vậy mình ra ngoài ăn đi?”
Rõ ràng là mẹ Chu Nham không vui một chút nào.
“Đã mua đồ ăn rồi, ra ngoài ăn chẳng phải rất phí phạm sao.”
Ngay lúc đó, em gái Chu Nham kịp lên tiếng: “Chị dâu ơi, anh trai em cứ bảo chị nấu ăn ngon lắm, có thật vậy không?”
Tôi theo phản xạ nhìn về phía Chu Nham.
Thực ra tôi chưa bao giờ nấu ăn cho anh ấy, không phải là không biết, mà là tôi khá lười.
Chu Nham nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi nghĩ một lúc, rồi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, chị không biết nấu ăn. Chắc chắn là anh trai em nói chị sao?”
Cả nhà họ Chu đều đổi sắc mặt.
Bố Chu Nham vội nói: “Thôi để bác nấu đi, xem mãi rồi cũng biết cách làm.”
2
Chu Nham kéo tôi vào phòng, khó nén sự trách móc mà hỏi tôi:
“Miểu Miểu, chẳng phải em biết nấu ăn sao? Sao lại nói dối với gia đình anh là không biết?”
Tôi phản bác lại anh ấy: “Ý anh là, vừa rồi em nên thừa nhận, rồi vào bếp nấu cho cả nhà một bữa cơm thịnh soạn?”
Chu Nham nhận ra mình đã dùng lời quá nặng, liền vội vàng xin lỗi:
“Miểu Miểu, anh không có ý đó.”
“Chỉ là trước giờ anh luôn khen em nấu ăn ngon, ba mẹ anh ấn tượng với em rất tốt. Nhưng giờ thì họ chắc nghĩ những gì anh khen em đều phóng đại rồi.”
Tôi trả lời: “Không sao, em không bận tâm đâu.”
Lúc ăn cơm, trên bàn chỉ có ba bốn món rau rất đơn giản.
Ba của Chu Nham giải thích: “Bác chỉ biết làm vài món này thôi, đừng chê nhé.”
Mẹ và em gái Chu Nham liếc nhìn tôi với vẻ không hài lòng.
Tôi lập tức lắc đầu nói: “Dạ không đâu ạ.”
Trong bữa ăn, mẹ Chu Nham hỏi tôi: “Nghe nói ở Nghiệp Thành nhiều gia đình gả con gái không cần sính lễ, Miểu Miểu, gia đình cháu có nói sẽ cần bao nhiêu sính lễ không?”
Câu hỏi này, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến.
Lúc này, tôi nghĩ một lát rồi đáp: “Mười tám vạn ạ.”
Trước đó tôi nghe đồng nghiệp nói, sính lễ giờ khoảng chừng giá này.
Vừa nói xong, tôi nhận thấy gương mặt của mẹ Chu Nham lập tức sa sầm lại.
3
Bữa cơm này, tôi ăn mà thấy khó chịu vô cùng.
Tôi có chút hối hận, đáng lẽ không nên vì sự năn nỉ ỉ ôi của Chu Nham mà mềm lòng đồng ý về nhà anh ấy.
Đứng tựa vào ban công, tôi đang phân vân không biết có nên rời đi ngay bây giờ không, thì bất ngờ nghe tiếng mẹ Chu Nham từ phòng bên cạnh vọng lại.
“18 vạn sính lễ, cô ta cũng nói ra miệng được sao! Đến cơm còn không biết nấu, mới đến nhà mình đã ra vẻ tổ tiên, chẳng buồn mở miệng, 2 vạn sính lễ còn thấy nhiều.”
Rồi tiếng Chu Nham đáp lại.
“Mẹ, nói nhỏ thôi, đừng để cô ấy nghe thấy. Mẹ bớt giận đi, chuyện sính lễ còn có thể bàn bạc. Miểu Miểu hồi đi học là hoa khôi trường chúng con, được nhiều người theo đuổi, nên tính tình có chút kiêu ngạo.”
Nghe mà lòng tôi như thắt lại.
Thì ra trong mắt gia đình Chu Nham, tôi lại tệ như thế.
Thật ra tôi chỉ là hơi căng thẳng, không biết phải nói gì với họ.
Lúc đó, mẹ Chu Nham lại lên tiếng.
“Bàn bạc gì chứ! Con trai của dì Vương để bạn gái nó có bầu trước rồi mới cưới, sính lễ không tốn đồng nào, ngày nào cũng ra ngoài khoe với người ta. Nếu mẹ phải bỏ tiền, chắc chắn sẽ bị dì ấy cười chết.”
“Con mau làm cho Ngô Miểu có thai đi. Đến lúc đó cưới chạy bầu, chẳng mất đồng nào cả.”
“Cũng nói thật, hai đứa bên nhau đã hai năm, sao bụng nó vẫn chẳng có động tĩnh gì? Lần này cũng coi như kiểm tra xem Ngô Miểu có sinh nở được không. Mẹ không muốn con cưới một người chẳng biết đẻ về đâu.”
Tôi không ngờ Chu Nham lại đáp: “Trước đây tình cờ thấy được kết quả kiểm tra sức khỏe của Miểu Miểu, cô ấy bị đa nang buồng trứng, nghe nói khó có thai. Con sẽ thử xem.”
Lúc đó, tôi như bị sét đánh ngang tai.
Tính tôi vốn khá chậm rãi.
Lý do tôi đồng ý quen Chu Nham không phải vì tôi đặc biệt thích anh ấy, mà vì anh ấy đã kiên trì theo đuổi suốt bốn năm đại học.
Các chị em bảo tôi rằng anh ấy học giỏi, đối xử tốt với mọi người, lại có ngoại hình, nên thử xem sao.
Tôi đồng ý, và thực ra Chu Nham đối xử với tôi cũng khá tốt.
Tôi nói tôi không muốn sống chung trước khi cưới, anh ấy đồng ý.
Mùa đông tôi muốn ăn kem, anh ấy bật máy sưởi trong phòng rồi tự tay làm kem cho tôi.
4
Trong lòng tôi vẫn giữ một chút hy vọng với Chu Nham.
Hy vọng những lời anh ấy nói trước đây chỉ là để làm vừa lòng mẹ anh ấy.
Nào ngờ, cuối tuần đó, tôi ngồi trên ghế sô-pha, Chu Nham quỳ trước mặt tôi với một chiếc nhẫn bạch kim chưa đến hai ngàn tệ.
“Miểu Miểu, nếu em vẫn chưa muốn kết hôn, thì chúng ta đính hôn trước được không? Anh thật sự muốn sống cùng em, tối ngủ có thể ôm em, sáng tỉnh dậy mở mắt ra là thấy em.”
Nếu tôi chưa từng nghe cuộc trò chuyện giữa anh ấy và mẹ, có lẽ tôi đã cảm động trước những lời này.
Nhưng giờ đây tôi chỉ cảm thấy lạnh toát cả người, trong lòng rất buồn.
Nhìn ánh mắt lấp lánh sự bất an của Chu Nham, tôi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Để em suy nghĩ thêm.”
Chu Nham rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói sẽ chờ tin tốt từ tôi.
Còn tôi thì hoàn toàn hết hy vọng.
5
Tôi lập tức trở về nhà và nói với bố mẹ rằng tôi đã chia tay với Chu Nham.
Tôi cũng bảo rằng mình muốn kết hôn và hỏi họ khi nào có thể sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Bố mẹ tôi rất vui, dù họ chưa từng gặp Chu Nham, nhưng họ luôn nghĩ rằng tình yêu không môn đăng hộ đối thì đa số sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Họ hành động rất nhanh, chỉ trong một tuần đã sắp xếp cho tôi gặp hai ba chục đối tượng.
Bố mẹ bảo đây toàn là những cậu ấm gia đình bề thế, có tài có đức, tương xứng với nhà tôi.
Thế nhưng, sau khi gặp gỡ, tôi chẳng có cảm giác gì với ai cả.
Vì những người này, hoặc là trơn tru miệng lưỡi, hoặc là quá đáng đến mức khó tin.
Cũng có vài người đàn ông xuất chúng, điều kiện, tính cách và ngoại hình đều tốt.
Nhưng họ vừa mở lời đã yêu cầu tôi sau khi cưới phải toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc con cái hoặc chăm sóc bố mẹ chồng.
Tôi thẳng thắn nói rằng mình mắc hội chứng buồng trứng đa nang, có khả năng cao không sinh được con.
Lập tức họ bỏ chạy không chút do dự.
Thậm chí có người còn bảo, như vậy cũng tốt, vì ngoài kia đã có người sinh con giúp anh ta rồi, sau khi cưới chỉ cần tôi nhận nuôi đứa trẻ đó là được.
Tôi cảm thấy việc xem mắt thật sự quá mệt mỏi, không muốn tham gia thêm lần nào nữa.
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, bỗng có một giọng nam trầm ấm, đầy từ tính cất lên bên cạnh.
“Xin lỗi vì tôi đến muộn. Xin hỏi, cô có phải là Ngô tiểu thư không?”
Tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, rất tuấn tú.
Người đàn ông ấy có đôi mắt sâu hút hồn, chiếc mũi cao thẳng, và đôi môi mỏng, mềm mại.
Anh ta ngồi xuống đối diện tôi, mặc bộ vest chỉnh tề, khí chất cao quý.
Trông anh ta giống như hình mẫu tổng tài bá đạo trong truyền thuyết.
Không biết tại sao, khi bị anh ta nhìn chằm chằm, trái tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
“Chào Ngô tiểu thư, tôi là Thẩm Trạch. Tôi xin nói thẳng, tôi đến xem mắt chỉ vì muốn tìm một bà Thẩm. Ai cũng được, dĩ nhiên là người môn đăng hộ đối thì càng tốt.”
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Tôi có người mình thích, nhưng tôi sẽ không làm điều gì có lỗi với cô. Chỉ là sau khi kết hôn, tôi sẽ không động vào cô. Ngoài ra, những gì người khác có sau khi kết hôn, cô cũng sẽ có. Nếu cô đồng ý, chúng ta có thể thử sống chung trước, thấy ổn thì kết hôn.”
Tôi sững sờ không nói nên lời.
Từ trước đến nay chưa từng gặp ai thẳng thắn đến vậy.
Nhưng khi nghe anh ta nói rằng sau khi kết hôn sẽ không động vào tôi, tôi bỗng thấy xiêu lòng.
Tôi thử nói với anh ta: “Tôi bị buồng trứng đa nang, không thể sinh con.”
Không ngờ anh ta hoàn toàn không để ý.
“Vậy thì càng tốt, ít nhất cô sẽ không tìm cách sinh con không phải của tôi.”
Tôi: “?”
6
Tôi chưa từng gặp ai kỳ lạ như Thẩm Trạch.
Bất cứ việc gì anh ấy làm đều quyết đoán, nhanh chóng.
Ngày hôm đó anh ấy đã đưa tôi về sống ở biệt thự của anh, nhưng mỗi người một phòng riêng.
Tôi cảm thấy mình cũng thật điên rồ.
Đúng là đã đến nhà anh ấy.
Đêm đó, khi đang nằm trong phòng khách, tôi cứ nghĩ mãi: nhỡ đâu Thẩm Trạch lừa tôi thì sao?
Khi tôi đang trằn trọc không ngủ được.
“Cạch.”
Tôi nghe thấy tiếng nắm đấm cửa bị xoay.
Khi cánh cửa từ từ mở ra, toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi rõ ràng nhớ đã khóa cửa, chẳng lẽ quên rồi?
Trong bóng tối, nhìn thấy một bóng người cao lớn từ từ bước vào, tôi lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Tôi muốn trùm kín mình trong chăn, nhưng không dám động đậy, chỉ có thể giả vờ như đang ngủ.
Từ khe mắt, tôi thấy bóng người đó tiến lại gần tôi.
Cho đến khi đứng ngay cạnh giường tôi.
Quả nhiên là Thẩm Trạch!
Anh ấy định làm gì?!
Lúc này tôi đặc biệt hối hận tại sao mình lại ngốc như vậy, thật sự tin lời Thẩm Trạch nói.
Người ta vẫn bảo, lời đàn ông nói, toàn là lừa đảo.
Tôi không biết điều gì đang chờ đợi mình, chỉ cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi bắt đầu tính toán xem nếu bây giờ đột ngột bật dậy bỏ chạy, thì khả năng bị bắt lại là bao nhiêu phần trăm.
Ngay lúc đầu óc tôi đang hỗn loạn.
Thẩm Trạch đột nhiên mở miệng, giọng nói bình thản, lạnh lùng.
“Tôi ban ngày lừa cô đấy, chẳng ai đủ tư cách để tôi thích, càng không ai xứng với tôi – người độc nhất vô nhị.”
Nói xong, anh ấy quay người, từ từ rời khỏi phòng.
Trên đầu tôi ngay lập tức hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.
Thẩm Trạch… anh ta nửa đêm lẻn vào phòng tôi, chỉ để nói câu này thôi sao?