13
Tôi xin nghỉ một tuần, cũng không hẳn vì sợ điều tiếng mà vì bố mẹ tôi phải dọn ra khỏi nhà để nhường chỗ cho dự án tái định cư. Hai ông bà đi du lịch luôn, trước khi đi còn sắp xếp cho tôi hai buổi hẹn hò xem mắt.
Không biết đi đâu, tôi đành đi tìm nhà thuê.
Khu vực gần công ty giá cả đắt đỏ, những chỗ rẻ hơn thì môi trường và an ninh lại không tốt. Tôi chạy đi chạy lại giữa các công ty môi giới, tìm mãi mà vẫn không chọn được chỗ nào vừa ý.
Đến thứ Sáu, buổi xem mắt thứ hai kết thúc, đối tượng khá ổn, còn lái xe đưa tôi về nhà.
Chào tạm biệt, tôi đứng ở cửa vẫy tay. Đèn cảm biến bật sáng, lúc này tôi mới thấy trước cửa có một bóng dáng cao lớn. Giật mình, tôi lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Người đó ngẩng đầu lên, ánh đèn mờ nhạt rọi xuống gò má sắc nét của anh ta. Trông anh ấy có vẻ hơi tủi thân, bước tới hai bước giữ lấy cổ tay tôi, đẩy tôi tựa vào cửa.
Tựa như một bức tường, anh ta dùng cánh tay quây tôi lại. Bàn tay lớn gỡ khăn quàng cổ của tôi, khiến tôi không thể trốn tránh, chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm đầy cảm xúc của anh.
Đôi mắt ấy phản chiếu gương mặt tôi, giống như một viên đá nhỏ khuấy động mặt hồ mùa thu tĩnh lặng. Ánh nhìn dao động, anh bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Cúi người xuống, cằm đặt lên vai tôi, hơi thở ấm áp vương bên tai:
“Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.”
Như thể điều gì đã mất giờ được tìm lại, lồng ngực anh vang lên nhịp tim dồn dập.
Tôi hoang mang không yên, tim đập thình thịch, vô thức túm lấy vạt áo anh:
“…sếp.”
Anh trách móc:
“Sao em không quan tâm đến tôi nữa?”
“Người vừa đưa em về là ai?”
Trái tim tôi như nghẹn lại ở cổ họng, ánh mắt lúng túng đảo đi nơi khác, nhưng rồi vẫn thành thật trước ánh nhìn dò xét của anh:
“Đối tượng xem mắt.”
Tôi nghe thấy anh hít sâu một hơi, cảm giác lạnh buốt nơi cổ khiến tôi vội giải thích:
“Không, không thành, người ta không thích tôi.”
Anh cười lạnh:
“Nếu anh ta thích em thì sẽ thành sao?”
Hơi thở của anh trở nên nguy hiểm, tôi ước gì mình có thể chen qua khe cửa mà vào nhà.
“Sếp, thật ra anh có chuyện gì cứ gọi điện là được, đâu cần đích thân tới tìm.”
Anh nói:
“Vì ánh mắt em không biết nói dối, không nhìn thấy em, tôi sợ em gạt tôi.”
Anh lại cúi xuống, hơi thở phả sát gần, mùi xạ hương nhè nhẹ bao trùm lấy tôi:
“Nếu em muốn hẹn hò, sao không hẹn hò với tôi?”
Tôi sững sờ, trừng to mắt nhìn anh. Anh cũng nhìn tôi, ánh mắt mềm mại, phản chiếu hình bóng tôi trong đó.
Người đàn ông từng yếu đuối như chú nai nhỏ, giờ đây như trở lại trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu, kéo khăn quàng che mặt, tim đập mạnh đến muốn nổ tung, cố nén cảm xúc dâng lên trong cổ họng, lắp bắp nói:
“Vậy thì, vậy thì hẹn hò thử xem.”
Vai anh thả lỏng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ:
“Nghe nói em đang tìm nhà thuê, sao không cùng tôi ở chung?”
“Tiền thuê mỗi tháng một nghìn nụ hôn.”
14
Tối hôm đó, sếp trực tiếp “bắt cóc” tôi về căn hộ rộng lớn của anh ấy. Tôi quen tay đổi dép trong nhà.
Vừa tháo giày xong, bỗng bị nhấc bổng, tôi theo phản xạ vòng tay qua cổ anh.
Anh thả tôi xuống chiếc sofa nơi tôi từng nằm lần đầu tới đây, rồi đổ người xuống, như một ngọn núi áp sát tôi.
Tôi vội lật người, nằm sấp trên sofa, mặt đối diện với đệm ghế.
Anh khựng lại, ngón tay khẽ gạt lọn tóc ở gáy tôi.
Tôi sợ hãi, vừa tay chân lóng ngóng muốn ngồi dậy, thì eo đã bị anh giữ chặt, ép xuống chiếc sofa da lạnh buốt.
Trong lúc vật lộn, áo tôi bị kéo lên, đầu ngón tay mềm mại của anh vuốt dọc eo tôi.
Hơi thở nóng ấm phả bên tai, tôi nghe thấy anh nghiến răng:
“Ngủ rồi? Bình thường?”
Hóa ra hôm đó anh nghe thấy thật!
Không gì xấu hổ hơn việc dựng chuyện mà người trong cuộc nghe được.
Tôi co người, bề mặt da của sofa thật trơn láng và mát lạnh, khiến làn da tôi cọ vào phát ra tiếng “xột xoạt” nhẹ.
“Sếp…”
“Ừ?” Anh véo nhẹ eo tôi, “Gọi lại đi.”
“Vệ Tuấn…”
Tôi bám lấy tay vịn sofa, định nhân cơ hội chuồn đi.
Lại bị một bàn tay lớn nắm chặt, mấy ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng kéo tôi trở lại.
Tôi cạn lời.
Đêm đó, Vệ Tuấn kéo dài như vô tận.
Sáng hôm sau, tôi run rẩy nhặt quần áo rơi đầy trên thảm.
Sếp đã làm xong bữa sáng với trứng và mì, gọi tôi ra ăn.
Bữa sáng này ăn đến khó tiêu, anh còn muốn tiện đường chở tôi đi làm.
Tôi vội lắc đầu: “Không cần, tôi đi tàu điện ngầm được rồi.”
Anh giữ lấy eo tôi, không cho từ chối, ép tôi ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn, mũi anh thoáng chạm nhẹ vào mũi tôi.
Tôi nín thở, nuốt khan.
Anh cười khẽ, hôn nhẹ vào khóe môi tôi.
Tôi tựa đầu vào ghế, trái tim đập thình thịch, chỉ sợ anh nghe thấy.
Khi xe đến công ty đúng giờ làm, mọi người trong công ty đi qua đi lại, tôi ngồi trong xe cố gắng trấn tĩnh thật lâu, cuối cùng bị anh “đuổi” xuống xe.
Trước ánh mắt dõi theo của đồng nghiệp, tôi vội lấy tay che mặt, chạy thẳng vào tòa nhà văn phòng.
Chỉ trong buổi sáng, cả công ty đều biết chuyện.
Tiểu La nhìn tôi với ánh mắt đầy sự tò mò: “Cậu đi cùng sếp đến à?”
Tôi giữ vẻ bình tĩnh, giọng khản đặc: “Dậy muộn quá, tiện gặp sếp nên đi nhờ xe.”
Cô ấy thất vọng, cụp mắt, đẩy cho tôi một hộp la hán quả: “Sao thế? Giọng cậu khản đặc luôn rồi.”
Tôi ngừng lại, cầm cốc giữ nhiệt uống một ngụm, gằn từng từ: “Nóng trong.”
Đến giờ tan làm, tôi cố ý giả vờ không thấy chiếc Bentley đỗ trước cửa.
Nhưng tôi bị một bàn tay to kéo lại, nhét thẳng vào trong xe, rơi vào vòng tay rắn chắc của anh.
Sếp làm ra vẻ tức giận: “Tôi không đáng để em nhìn thấy à?”
Tôi cười gượng: “Quan hệ tình cảm nơi làm việc, không nên phô trương quá.”
Anh nhẹ nhàng vén tóc tôi, hôn khẽ lên má tôi, sau đó vui vẻ kéo cửa kính xe lên: “Đúng vậy, nhưng tôi chắc chắn phải có chút đặc quyền chứ.”
15
Sếp cuối cùng cũng không còn là đóa hoa mỏng manh dễ chịu sự sắp đặt của tôi nữa.
Anh ấy “ăn gan nếm mật” rồi trở lại, báo thù khiến tôi gần như tan xương nát thịt.
Tôi, vốn luôn tiết kiệm, phải ôm cái lưng đau đi cửa hàng nội thất, quyết định tự bỏ tiền mua một chiếc giường đơn để đặt trong phòng nhỏ.
Nhưng còn chưa kịp thanh toán, sếp đã gửi cho tôi một tấm ảnh trên WeChat. Trong đó là chiếc giường lớn rộng 2m8 đặt sẵn trong phòng nhỏ.
Anh bảo: “Chiếc giường này anh đã chọn kỹ, nhất định phải ngủ ngon nhé.”
…Âm mưu của anh, tôi ngồi tận Bắc Cực cũng nghe rõ!
16
Lần đầu tiên Vệ Tuấn chú ý đến Hứa Hy Hy là trong một buổi tiệc rượu.
Lúc đó, cô tham gia với tư cách người phụ trách dự án. Sau khi ngồi vào bàn, Hứa Hy Hy lén lút đưa cho anh một hộp sữa chua từ dưới bàn, nháy mắt nói:
“Uống sữa chua trước khi uống rượu có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày.”
Cô gái nhỏ cười, khóe miệng lộ hai má lúm đồng tiền, khiến người ta khó quên.
Anh nhận lấy hộp sữa chua, trên vỏ hộp vẫn còn hơi ấm từ bàn tay cô.
Tối đó, anh vẫn say. Mơ hồ nhớ rằng, sau khi say, chính cô gái tên Hứa Hy Hy đã chăm sóc anh đến nửa đêm.
Cô nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói dịu dàng và dễ nghe, như một viên kẹo mềm ngọt ngào.
Mơ màng, anh nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của cô, cảm giác trong lòng ngưa ngứa, như thể có thứ gì đó bắt đầu nảy mầm.
Cô gái ấy dường như tỏa sáng, hòa đồng với tất cả đồng nghiệp, khiến người khác khó mà không chú ý.
Chỉ là, anh chỉ dám nhìn cô từ xa, chưa kịp nhìn lần thứ hai.
Cho đến khi đại dịch bùng phát, cô mắc bệnh.
Vệ Tuấn lấy hộp thuốc hạ sốt mẹ anh vất vả tìm được, gửi cho Hứa Hy Hy dưới danh nghĩa đồng nghiệp.
Về sau, chính anh cũng nhiễm bệnh. Phó tổng hỏi có cần người mang thuốc tới không.
Anh hỏi Hứa Hy Hy thế nào rồi, quản lý bảo cô vừa mới đi làm lại.
Lúc ấy, anh sốt đến mơ màng, buột miệng nói ra lời thật lòng:
“Vậy thì để Hứa Hy Hy mang thuốc cho tôi.”
[Hoàn.]