10

Từ khi sếp hết sốt, mọi chuyện trở nên dễ thở hơn nhiều. Tôi chỉ cần chuẩn bị ba bữa cơm, xong xuôi rồi khoanh chân nằm bên cạnh, vui vẻ lướt điện thoại.

Âm thanh từ đoạn video ngắn trong điện thoại vang lên: nội dung đại loại là uống Coca sau khi khỏi bệnh dễ bị đột tử.

…Tôi lúng túng tắt ứng dụng.

Len lén quay đầu, thấy sếp vẫn chăm chú nhìn điện thoại, chỉ có điều tai hơi đỏ. Tôi chạm nhẹ, thấy hơi nóng.

Đưa nhiệt kế cho anh, anh ngoan ngoãn đo thử, chắc chắn không sốt lại, tôi mới thở phào.

Ba ngày sau, hệ thống giao đồ ăn đã hoạt động trở lại, dù hơi chậm một chút.

Tôi thay ly cà phê trên tay sếp bằng nước gừng, nhắc nhở:

“Uống cà phê giờ dễ viêm cơ tim lắm.”

Sếp ngoan ngoãn nhận ly nước gừng, uống một ngụm lớn.

Dù anh vốn ghét cay ghét đắng hành, gừng, chắc giờ đang trong giai đoạn mất vị giác.

Tôi dò hỏi:

“Sếp, giờ anh cũng không cần chăm sóc nữa, đồ ăn cũng giao được rồi, tôi cũng lâu lắm chưa về nhà.”

Ngón tay cái lướt màn hình của anh dừng lại, nhưng anh không thèm nhìn tôi, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Thế là công việc của “kẻ hầu người hạ” này đã hoàn thành, có thể về quê dưỡng lão rồi!

11

Một tuần sau, tôi xách bữa sáng mua hộ đồng nghiệp Tiểu La, quẹt thẻ chấm công xong, vừa ra cổng công ty đã thấy chiếc Bentley màu đen bóng quen thuộc.

Sếp ngồi trong xe, áo vest chỉnh tề, một bên cửa sổ xe che mất phần cằm sắc nét của anh. Ánh nắng lướt qua sống mũi cao thẳng, chiếu vào đôi mắt sâu thẳm sắc bén.

Đôi mắt từng ướt át hút tôi vào đó giờ như chỉ là ảo giác. Theo cửa sổ xe từ từ nâng lên, bóng dáng anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tay tôi đang định vẫy chào liền khựng lại, rồi từ từ hạ xuống.

Chỉ mới vài ngày, người đàn ông từng mềm mại dựa vào lòng tôi bỗng chốc trở nên xa vời.

Như thể thành một con người khác.

Tâm trạng tôi trống trải, cảm giác mất mát đè nặng khiến tôi chẳng thiết ăn uống.

Cúi nhìn hộp sữa đậu nành và bánh bao trong tay, không biết sếp đã ăn sáng chưa.

Nghĩ lại, tôi muốn tự tát mình một cái. Tôi đúng là có số làm nô bộc, uống sữa đậu nành hai đồng mà lo lắng ông chủ tài sản cả trăm tỷ có ăn sáng chưa.

Lại quay về cuộc sống 996 bận rộn, không hiểu sao gần đây công việc dường như còn bận hơn.

Mỗi ngày tôi đều ném xấp tài liệu: “Tôi không làm thêm một ngày nào nữa!”

Nhưng chỉ lát sau, tôi lại cúi xuống nhặt chúng, lẩm bẩm: “Kiếm tiền quan trọng, kiếm tiền quan trọng.”

Cuộc sống không có gì thay đổi, chỉ khác là người mà trước đây một tháng cũng không gặp được hai lần, giờ lại thường xuyên thấy.

Chỉ là mỗi lần, anh ấy đều lạnh như băng, từ xa đã cảm nhận được khoảng cách áp lực.

Tôi nhận ra có vài lần anh nhìn thấy tôi nhưng giả vờ không thấy.

Bóng dáng cao lớn của anh lướt qua hành lang văn phòng, áo vest ôm lấy bờ vai rộng và eo thon, hai chân thẳng tắp dài miên man.

Tiểu La ghé sát bên tôi, mắt lấp lánh:

“Sếp của chúng ta đúng là cực phẩm bước ra từ truyện tranh, không biết ai may mắn lấy được anh ấy.”

Tôi nhìn bóng lưng anh, chua chát bĩu môi, đi tới máy nước, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Ngủ rồi, cũng bình thường thôi.”

Bóng lưng anh bỗng nghiêng đi, như thể bị trẹo chân vậy.

12

Sếp ngày nào cũng giả bộ không quen biết tôi, thế này thì làm sao tôi dám nói đến chuyện xin chuyển vị trí chứ? Chẳng lẽ tôi phải làm kiếp trâu bò ở cái chỗ chết tiệt này đến tận lúc về hưu?

Vì để bảo vệ sức khỏe của mình, tôi đành chặn sếp ở chỗ mà anh ấy nhất định sẽ đi qua.

“Sếp, ăn cơm chưa?”

Mắt sếp hơi xao động, đột nhiên trên mặt nở một nụ cười khó hiểu: “Chúng ta thân đến mức đó sao?”

Ngủ chung giường rồi, anh nói thân không?

Tôi từng chính tay nhét thuốc hạ sốt cho anh, anh nói thân không?

Tôi từng nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể anh, anh nói thân không?

Nhưng tôi nào dám nói ra, tôi chỉ biết tức tối, cắn răng hỏi ngược lại:

“Không thân? Anh không dám chơi sao? Tôi chính tay…”

Anh biến sắc, vội lấy tay bịt miệng tôi, giọng trầm thấp:

“Im miệng.”

Tôi vô tội chớp mắt, kích động gì chứ, tôi chỉ định nói là: chính tay cứu mạng anh thôi mà.

Làm sao, ngay cả nói cũng không cho người ta nói?

Sếp kéo tôi vào văn phòng, dùng chân đá cửa đóng lại.

Lúc này anh mới buông tôi ra, phủi phủi những nếp nhăn trên áo vest, hỏi với vẻ khó đoán:

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tôi không chút khách sáo:

“Tôi muốn chuyển chỗ làm.”

Anh nhướng mày:

“Ồ? Có yêu cầu gì không?”

Tôi như thấy chút mong đợi hiện lên trong mắt anh.

Tôi đáp:

“Thật sự chịu không nổi nữa, tốt nhất là chỗ nào nhàn rỗi một chút, càng xa càng tốt!”

Sắc mặt anh thoáng chốc trở lại như cũ, lạnh băng:

“Vậy cô về chuẩn bị thu dọn đi, thông báo điều chuyển sẽ sớm gửi tới cô.”

Tôi vui vẻ thu dọn đồ đạc, chờ đợi một công việc nhàn hạ. Nhưng đến chiều tôi nhận được thông báo rằng mình được chuyển sang phòng hành chính bên cạnh văn phòng sếp.

Mẹ nó, đây chẳng phải là vong ân bội nghĩa sao!

Hành chính việc vặt chất chồng, lại không đúng chuyên môn của tôi. Dù không phải thức đêm làm dự án, nhưng giờ tôi lại thức trắng đêm làm PPT. Thỉnh thoảng còn phải học cách cắt trái cây và tạo hình trên ly cà phê.

Hai ngày sau, không chịu nổi nữa, tôi bưng cốc giữ nhiệt xông thẳng vào văn phòng sếp.

Tôi đặt mạnh chiếc cốc lên bàn làm việc của anh.

Anh ngẩng lên từ đống tài liệu, nhướng mày nhìn tôi, đáy mắt dường như ánh lên nụ cười.

Anh cầm lấy cốc giữ nhiệt, vừa mở nắp ra đã nhíu mày, mặt đổi sắc.

Tôi khoanh tay sau lưng, cung kính nói:

“Nước gừng đường đỏ, thần dược cứu mạng của anh.”

“Anh không quên rồi chứ?”

Sếp lặng lẽ đóng nắp cốc lại, xem ra vị giác của anh đã hồi phục rồi.

Tôi bổ sung một câu hỏi muôn thuở:

“Sếp, ăn chưa?”

Lần này, anh dựa ra sau ghế, thản nhiên nói:

“Chưa.”

Tôi nhìn đồng hồ:

“Chưa ăn trưa?”

Anh gật đầu:

“Bữa sáng, bữa trưa đều chưa ăn.”

Tôi tức giận, có chút khó chịu.

Sau khi khỏi bệnh, cần có thời gian hồi phục, nhất định phải ăn đúng bữa, sinh hoạt điều độ.

Anh ấy là người mà tôi đã dốc sức chăm sóc khỏi bệnh, làm sao có thể để anh ấy hủy hoại sức khỏe ngay trước mặt tôi thế này?

Tôi lập tức đặt đồ ăn giao đến, vì là quán dưới lầu nên giao rất nhanh.

Tôi mở hộp cơm, đặt trước mặt anh, dúi đũa vào tay anh:

“Công việc làm không hết được, ăn trước đã.”

Anh cúi mắt, lần này ngoan ngoãn, cầm đũa ăn trong im lặng. Khóe mắt khẽ cong, đường nét lạnh lùng trên gương mặt dịu lại.

Anh hỏi:

“Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tôi: “Có, tôi không muốn làm ở phòng hành chính nữa, hay anh chuyển tôi về chỗ cũ đi.”

Sếp đáp: “Tôi thấy cô làm rất tốt, tôi sẽ tăng tiền thưởng cho cô.”

Tiền bạc thì cũng phải có mạng mà tiêu, nghĩ đến cái PPT đang làm dở và hai lần cắt trúng tay khi bổ trái cây, tôi cương quyết lắc đầu: “Không được, tôi không chịu nổi ở đây thêm phút nào nữa.”

Anh đặt đũa xuống, hít sâu một hơi, nhìn tôi chăm chú: “Còn gì muốn nói nữa không?”

Tôi gãi đầu, anh muốn tôi nói gì đây?

Sự mơ hồ của tôi dường như chọc tức anh, anh phẫn nộ chỉ trích tôi: “Đã sờ rồi, đã ôm rồi, lại còn nhìn hết, vậy mà cô không định chịu trách nhiệm với tôi sao?”

……??

Bất giác, tôi liếc thấy một bóng dáng thấp lùn ở cửa. Tôi vội nhào tới bịt miệng anh.

Nhưng hiển nhiên là đã quá muộn, chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn về phía cửa.

Phó tổng đứng đó, tay đặt trên nắm cửa, muốn nói lại thôi, sắc mặt hết sức đặc sắc.

Sau hai giây im lặng, ông ta lẳng lặng đóng cửa lại: “Làm phiền rồi.”

Trời ơi, sao lại để cái loa phóng thanh đó nghe được cơ chứ?

Từ hôm nay, danh tiếng trong sạch của tôi không còn nữa.

Nhìn về hướng phó tổng rời đi, tôi như thấy danh tiếng “gái lăng nhăng” của mình lan ra khắp công ty, đành thở dài một hơi: “Sếp, anh làm tôi khổ quá mà.”

Đôi mắt anh trầm xuống, nhìn tôi từ trên cao. Tôi vừa định tránh đi, thì anh đã giữ chắc eo tôi.

Khuôn mặt anh thoáng hiện nét đấu tranh phức tạp, rồi anh thở dài thật dài, dường như bất lực vô cùng: “Vũ Hy Hy, cô đúng là vô lý.”