Chec bao năm, cuối cùng quan giấc mơ cũng có thể gặp lại con trai mình, bảo sao ông ấy vui thế.
“Tại sao lại là tuần sau?”
“Ngày tốt, tôi nhờ ông thầy Từ xem rồi.”
Thầy Từ là một thầy bói trong âm phủ, khi sống cũng làm nghề này.
Nghe nói ông ấy đi lại ban đêm không cẩn thận, rơi xuống sông chec đuối.
Tôi không tin mấy thứ đó, chỉ chúc mừng rồi vào giấc mơ tìm Lục Uyên.
Chỉ là trong lòng vẫn luôn nhớ chuyện tuần sau quan giấc mơ sẽ gặp con trai, tôi thấy mình không tập trung lắm.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Lục Uyên thấy tôi không yên tâm, lên tiếng hỏi.
“Anh còn nhớ đứa trẻ mà em đã cứu không?”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt Lục Uyên trầm xuống.
Nhưng anh vẫn khẽ đáp: “Nhớ.”
“Có vẻ như, đó là con trai người bạn đã khuất của em.”
9
Tôi bị xe tông chec.
Là vì cứu một đứa trẻ.
Hôm đó, tôi vốn đã hẹn với Lục Uyên đi xem phim. Khi đang chờ anh ấy đón ở cổng công ty, tôi nhìn thấy một cậu bé khoảng mười mấy tuổi đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ. Bỗng nhiên, có một chiếc xe đổi hướng, lao thẳng về phía cậu bé.
Cậu bé sững người đứng nhìn chiếc xe, còn tôi thì không kịp nghĩ ngợi gì, lao tới đẩy cậu ra, để cậu núp dưới người tôi.
Hành động dũng cảm cứu người, chẳng may tôi lại mất mạng.
“Ông xã, tài xế gây tai nạn đã tìm được chưa?”
Thấy Lục Uyên gật đầu, tôi mím môi nói: “Bạn em cho em xem ảnh vợ của ông ta, người ngồi ghế phụ hôm đó hình như… chính là vợ ông ấy.”
“Em nói gì?”
Ban đầu tôi cũng không chắc chắn, nhưng bức ảnh mà quan giấc mơ cho tôi xem hôm đó khiến tôi nhớ lại đôi chút.
Nghĩ kỹ thì càng thấy nghi ngờ.
Tại sao chiếc xe lại đột nhiên lệch hướng, lao thẳng về phía cậu bé?
Tại sao cậu bé không chạy, chỉ đứng trân trân nhìn vào trong xe?
“Ông xã, anh có thể giúp em một việc được không?”
Tôi nhìn Lục Uyên, “Giúp em tìm hiểu về hoàn cảnh của cậu bé đó, và… mẹ của cậu nữa.”
Nói xong, Lục Uyên bật cười.
“Cô Trần, em không thấy là anh đã làm nhiều việc cho cõi trần gian rồi sao? Chăm sóc em đã đành, còn phải quan tâm đến bạn bè ma của em nữa?”
Anh ngừng lại, “Quan trọng nhất là… bạn của em là người khiến em mất mạng. Chuyện trong nhà họ rối ren thế nào, anh thật sự không muốn biết.”
“Làm ơn đi mà.”
Quan giấc mơ là một con ma tốt, đã nỗ lực tích góp tiền âm bao năm trời, tôi không muốn cuối cùng ông ấy lại nhận được kết quả như vậy.
Nếu những chuyện này là thật, thì thà ông ấy đừng vào giấc mơ còn hơn.
Thấy Lục Uyên vẫn tỏ vẻ khó chịu, tôi bám lấy anh, “Ông xã, xin anh đấy. Anh gửi cho em món đồ mới rồi, hay hôm nay mình thử xem sao?”
Sau khi bỏ ra một khoản lớn cùng với… “hy sinh” chính mình, tôi cuối cùng cũng rời khỏi giấc mơ.
Nhìn khuôn mặt vuông của quan giấc mơ đang bắt chéo chân, ngâm nga một bài hát và chơi game, tôi tức không chịu nổi.
“Vì ông mà tôi phải hy sinh quá nhiều!”
Quan giấc mơ không hiểu ra sao: “Làm sao thế? Lại cãi nhau với nhà cung cấp à?”
Hình ảnh khó xử lại hiện lên trong đầu khiến tôi đỏ mặt, nghiến răng nói: “Không thèm nói chuyện với ông, đồ đàn ông khốn.”
Quan giấc mơ: “?”
Vài ngày sau, tôi nhận được tin tức từ những món đồ mà Lục Uyên đã đốt xuống.
Ngồi ở ghế phụ, quả nhiên là mẹ của cậu bé – Lưu Huệ.
Còn tài xế gây tai nạn, chính là chồng hiện tại của bà ấy – Trương Nghị.
Trương Nghị là kẻ cặn bã, cờ bạc, rượu chè, trai gái, thứ gì cũng biết. Hắn ta còn thường xuyên đánh đập Lưu Huệ.
Con trai của Lưu Huệ – chính là con trai của quan giấc mơ – cũng chỉ mới là một thiếu niên mười mấy tuổi. Thấy mẹ bị đánh, cậu bé thường cố gắng chống trả.
Nhưng đổi lại, sự bạo lực càng gia tăng.
Cuối cùng, Trương Nghị còn nảy sinh ý định giết người.
Hắn mua bảo hiểm giá trị lớn cho con trai của Lưu Huệ, lên kế hoạch giết cậu bé để lấy tiền bảo hiểm.
Ban đầu, Lưu Huệ không đồng ý. Nhưng sau đó, bà ta không chịu nổi những lời ngon ngọt của Trương Nghị. Hắn ta nói chỉ cần có số tiền đó, hai người có thể đến thành phố khác bắt đầu lại cuộc sống.
Hắn còn thề thốt rằng sẽ thay đổi bản thân.
Vậy là Lưu Huệ đồng ý.
Kế hoạch tiến triển suôn sẻ, họ lừa đứa trẻ ra vùng ngoại ô. Nhưng biến số duy nhất chính là sự xuất hiện của tôi.
Lời khai của hai người đầy đủ chi tiết đến mức ngay cả người ngoài cuộc như tôi cũng run rẩy khi đọc.
Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà Lưu Huệ lại là một người mẹ quá tàn nhẫn.
May mắn thay, cả hai kẻ đó đều bị pháp luật trừng trị. Chỉ đáng thương cho đứa trẻ, hiện giờ tạm thời được nuôi dưỡng ở trung tâm bảo trợ.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu quan giấc mơ – người luôn yêu thương vợ con mình – biết được những gì xảy ra sau khi mình qua đời, ông ấy sẽ đau lòng đến mức nào.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là muốn ngăn ông ấy vào giấc mơ của con trai mình.
“Quan giấc mơ!”
Tôi chạy đến trung tâm quản lý giấc mơ, nhưng không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
“Ông ấy đi gặp con trai rồi.” Một quỷ sai đang thay ca phe phẩy chiếc quạt nói với tôi: “Còn mang cả máy chơi game theo, nói là muốn đấu Tetris với thằng bé.”
Đấu Tetris cái gì chứ.
Rõ ràng là một cuộc chiến tâm lý khốc liệt.
Tôi chờ bên ngoài, khoảng một tiếng sau, cánh cửa giấc mơ mở ra.
“Quan giấc mơ.”
Tôi bước đến, “Ông… ông ổn chứ?”
Vẻ mặt ông ấy vẫn rất bình thản, khuôn mặt vuông vức dường như càng vuông hơn.
Ông nhìn tôi, cố gượng một nụ cười: “Niệm An, cảm ơn cô.”
Tôi như chùng lòng xuống.
Ông ấy đã biết rồi.
10
Tôi ngẫm nghĩ: “Ông bảo quan giấc mơ biết chuyện rồi, sao ông ấy chẳng có phản ứng gì nhỉ?”
Trong giấc mơ, tôi chống tay ngồi đối diện Lục Uyên, mặt mày không hiểu ra sao.
“Em muốn phản ứng gì cơ?”
“Khóc lóc? Chửi bới? Gì cũng được, miễn là không như thế này.”
Ngày nào ông ấy cũng làm việc đúng giờ như thường lệ, cứ như chẳng biết gì cả.
Lục Uyên lơ đãng đáp: “Có lẽ vì ông ấy nghĩ mình đã chec rồi, không tiện lo chuyện nhân gian nữa.”
Câu nói ấy tôi nghe mà khó chịu.
“Ý anh là chuyện của người sống thì người chec bọn em đừng xen vào chứ gì.”
Lục Uyên nhíu mày: “Nói bậy bạ.”
Tôi tò mò ghé sát lại: “Lục Uyên, bố mẹ anh không nói anh tìm người mới à?”
Có lẽ vì tôi đổi chủ đề quá nhanh, Lục Uyên ngừng một chút mới liếc nhìn tôi: “Tìm người mới? Anh đâu có nhiều tiền thế để đốt đồ cho người khác.”
Đang mỉa tôi đây, đúng không?
Tôi định nổi đóa, nhưng Lục Uyên lại bắt đầu ho khan.
Tôi nhíu mày: “Anh bị sao thế?”
“Không sao, chỉ là cảm nhẹ thôi.”
“Không phải lâu rồi sao?”
“Chắc vậy, anh cũng không nhớ rõ nữa.”
Tôi nhận thấy sức khỏe của Lục Uyên yếu đi rõ rệt.
Người mà trước đây chạy 1500 mét một mạch không vấn đề gì, giờ lại hay cảm cúm vặt.
Hôm đó tôi còn thấy trong phòng anh có mấy lọ thuốc. Tôi hỏi anh đó là gì, anh bảo vitamin.
Vậy mà mấy ngày sau tôi lại vào giấc mơ, thì lọ thuốc đã biến mất.
Rào cản lớn nhất giữa người và ma là, khi anh cố tình giấu, tôi chẳng thể nào biết được.
Tôi định hỏi liệu sức khỏe của anh có liên quan gì đến việc tôi thường xuyên vào giấc mơ hay không, nhưng còn chưa kịp làm rõ thì cửa tiệm của tôi đã gặp chuyện.
Cơ quan quản lý thương nhân ở âm phủ tiến hành kiểm tra, cửa tiệm bị đóng cửa với lý do “trái thuần phong mỹ tục.”
Đúng là sét đánh giữa trời quang.
Tôi vốn dựa vào doanh thu của tiệm để gặp anh ấy. Giờ thì hay rồi, tiệm cũng bị dẹp luôn.
“Giờ làm sao đây!”
Tôi lo lắng chạy đi tìm quan giấc mơ nhờ cách giải quyết: “Họ đóng cửa tiệm đột ngột quá. Tôi đã hẹn gặp Lục Uyên. Nếu không báo trước mà thất hứa, chẳng phải như ép anh ấy trải qua cái chec của tôi thêm một lần sao.”
“Đã bảo em là bình thường gặp nhau ít thôi, để dành chút tiền âm làm vốn, nhưng em đâu có nghe.” Quan giấc mơ lắc đầu: “Tháng sau nhận lương, tôi sẽ nhường em năm phút giấc mơ, lúc đó em dùng tạm đi.”
“Thật chứ?”
Tôi vô cùng biết ơn, lại lấy ra vài món trong kho hàng: “Những thứ này tặng ông.”
Quan giấc mơ mặt mày đen thui: “Cô tự mà giữ lấy đi, cảm ơn.”
Theo kế hoạch, tôi chỉ cần đợi quan giấc mơ nhận lương là có thể gặp lại Lục Uyên, ít nhất cũng báo anh ấy biết lần này tôi không chủ ý bỏ mặc.
Nhưng vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ quan giấc mơ.
“Tôi e là không giúp cô được rồi.”
“Tại sao?”
Quan giấc mơ nghiến răng nói: “Trương Nghị được thả chữa bệnh, bây giờ đang hăm dọa giết con trai tôi.”