6

Lão Trương mới xuống âm phủ được vài ngày, nhưng khuôn mặt chẳng có vẻ gì là buồn bã, ngược lại còn rạng rỡ hẳn ra.

Đứng cạnh ông ta, tay trong tay, lại là một… ma nữ trẻ tuổi?

Vợ lão Trương tôi biết, trước đây cũng khá thân thiết với tôi, rõ ràng người bên cạnh này chẳng phải là bà ấy.

Mới chec chưa bao lâu, mà vừa xuống dưới đã cặp kè người mới?

Lão Trương thấy tôi, không hề tránh né, còn chủ động bước tới chào hỏi, “Tiệm này cô mở à? Tôi mới xuống đã nghe danh tiếng rồi. Nếu anh Uyên biết cô ở đây sống tốt, chắc cũng yên tâm hơn.”

Không nhắc đến Lục Uyên thì thôi, nhắc đến anh ấy tôi lại nhớ đến vợ anh ấy.

Tôi nhịn không được buông lời châm chọc: “Đúng vậy, chị nhà mà biết anh dưới này sống vui vẻ thế, chắc cũng yên tâm.”

Nghe vậy, lão Trương chẳng hiểu ý tôi, còn gật gù nói, “Đợi tôi dành dụm được chút tiền, sẽ vào giấc mơ nói cho bà ấy biết.”

Thật không thể tin nổi!

Lão Trương vào trong, vừa đi vừa nói linh tinh, “Cô với Lục Uyên quen nhau hơn chục năm rồi nhỉ. Cô đi rồi, anh ấy cũng chẳng khá hơn, cả ngày sống dở chec dở. Tháng trước tôi bị ung thư dạ dày nằm viện, còn gặp anh ấy ở đó.”

Ban đầu tôi không muốn để ý đến người đàn ông tệ bạc này, nhưng nghe đến câu đó, tôi không thể không phản ứng.

“Anh nói gặp Lục Uyên trong bệnh viện? Anh ấy đến bệnh viện làm gì?”

“Uống quá liều thuốc ngủ, bị đưa vào rửa ruột.”

Tôi giật mình hít sâu một hơi, lão Trương nhìn tôi chằm chằm, “Đợi cô kiếm được chút tiền, cũng nên đến nhờ quan giấc mơ nói với anh ấy, sống cho tốt, đừng mãi nhớ nhung cô nữa. Người chec thì chec rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống, phải không?”

Nói xong, lão Trương đi cùng ma nữ kia rời khỏi.

Còn tôi, vẫn đứng yên tại chỗ, nghĩ mãi về lời của lão Trương.

Nhiều điều trước giờ tôi không để ý, đến giờ mới có câu trả lời.

Tại sao ban đầu anh ấy phải uống rượu mới ngủ được, tại sao giờ đây tôi có thể đến chỗ quan giấc mơ bất cứ lúc nào và đều gặp được anh ấy.

Tại sao khi mới gặp, anh ấy tiều tụy, vẫn mặc bộ đồ ngủ tôi tặng năm xưa, nhưng giờ mỗi lần gặp lại diện vest chỉnh tề, trông như chuẩn bị đi xem mặt ai đó.

Tôi còn trêu anh ấy thích chưng diện, ngủ cũng không quên ăn mặc chỉn chu.

Hóa ra, chỉ là để gặp tôi.

Lục Uyên, đúng là đồ ngốc.

7

Ban đầu, tôi định nhờ quan giấc mơ để gặp Lục Uyên.
Nhưng lời nói của lão Trương ngăn tôi lại.
Quan giấc mơ từng bảo, người và ma khác đường.
Lão Trương nói, chec là đã chec.
Việc tôi cứ quấn lấy Lục Uyên mãi, liệu có phải chỉ đang kéo dài sự đau khổ của anh ấy?
Sau hôm đó, tôi tự nhủ không nên gặp Lục Uyên nữa.
Không còn mục tiêu, tôi chẳng buồn cố gắng nữa, cả ngày chỉ nằm trong quan tài.
Lúc đó, quan giấc mơ ghé qua, thấy tôi thẫn thờ thì nhíu mày: “Lâu rồi không thấy, tôi cứ nghĩ cô đi đầu thai rồi. Giờ thấy cô vẫn còn chec đây thì tôi cũng yên tâm.”
Rồi nhìn tôi uể oải như vậy, ông ấy không kìm được hỏi thêm: “Sao thế, phá sản rồi à?”
Trong giọng điệu, tôi cảm thấy như có chút hả hê.
Tôi ở âm phủ không quen được bạn bè, vừa xuống đã rầm rộ làm ăn, quan giấc mơ ngược lại là người hiếm hoi có thể trò chuyện.
Tôi không kìm được: “Hình như tôi phải chia tay rồi.”
Quan giấc mơ căng mặt: “Cô cãi nhau với nhà cung cấp? Vậy thì số tiền đã bỏ ra trước đó chẳng phải đổ sông đổ biển sao.”
Vẫn nhớ chuyện tôi nói ban đầu.
Tôi cười khổ, đáp: “Là bạn trai tôi.”
Tôi kể hết mọi chuyện cho ông ấy nghe: “Ông nói đúng, tôi chỉ muốn gặp anh ấy. Không thể chấp nhận việc anh ấy đã đi là tôi. Quan giấc mơ, ông nói xem, có phải tôi sai rồi không?”
“Dù sao cô cũng không thiếu tiền âm, gặp được thì cứ gặp đi. Nhưng nếu cứ như vậy mãi thì sao nào?”
“Không phải ông nói người và ma khác đường, chỉ là ảo ảnh thôi sao?”
“Đó là tôi nói cho mấy hồn ma nghèo nghe thôi.”
Quan giấc mơ suy nghĩ một lúc, đáp: “Tôi làm việc ở âm phủ bao nhiêu năm, chưa thấy ai như cô. Ai cũng biết sớm muộn gì cũng phải đầu thai, nhưng cô lại không chịu yên phận, chec rồi còn muốn đấu tranh làm ăn.”
Ông ấy lẩm bẩm tiếp: “Nếu tôi kiếm được nhiều tiền âm như cô, tôi cũng muốn ngày nào cũng gặp vợ con trong mơ, dù chỉ là ảo ảnh cũng tốt…”
“Ông không sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, khiến họ ngày càng sa lầy sao?”
“Vậy nếu cô là chỗ dựa tinh thần của họ thì sao?”
Lời của quan giấc mơ kéo tôi ra khỏi mớ bòng bong.
Đúng rồi, nếu tôi kiếm được tiền âm, thông qua kênh chính thức để gặp người yêu mình, thì có sao đâu!
Nhưng, liệu Lục Uyên có muốn gặp tôi mãi không?
Nếu anh ấy vẫn tiếp tục uống thuốc ngủ thì sao?
Đang lúc tôi phân vân không dám quyết, tôi nhận được một gói hàng từ lộ viên gửi đến.
Bên trong có một lá thư viết tay đã được đốt xuống.
Gửi vợ yêu của anh:
Hôm nay là ngày giỗ hai năm của em, anh vẫn chưa đợi được em vào giấc mơ.
Lúc em mới đi, anh từng trách em, trách em sao lại quyết định như vậy. Nhưng điều anh trách nhất là chính bản thân mình, không bảo vệ được em.
Lần đầu tiên em bước vào giấc mơ của anh, anh nghĩ chỉ là ảo ảnh. Sao em lại chủ động yêu cầu anh đốt cho em mấy thứ đó? Nhưng anh vẫn lên mạng mua hết những gì em nói rồi đốt xuống, không ngờ vài ngày sau em lại đến. Anh vui mừng, cuối cùng cũng coi như em còn chút lương tâm, chịu tìm được một con đường để gặp anh.
Bỗng chốc, cuộc sống như có chút hy vọng.
Nhưng dạo này, em biến mất rồi.
Anh chỉ mong em, mong em thỉnh thoảng trở lại nhìn anh một lần, được không?

Anh sẽ luôn yêu em.

Lục Uyên.

Cuối thư còn có một đoạn nhỏ vui nhộn được thêm vào:

“Hôm nay khi đặt mua những thứ này cho em, chủ cửa hàng nhắn tin riêng cho anh, hỏi anh có phải là người cùng ngành, muốn hợp tác không. Nói chuyện một hồi, họ thực sự giảm giá cho anh 20%. Anh chưa bao giờ nghĩ trong đời mình lại có ngày làm cái nghề này.”

Đọc đến đây, nước mắt tôi chực trào nhưng lại bị kìm xuống, không nhịn được bật cười.

Lục Uyên thời đi học là học bá, tốt nghiệp xong lại là người ưu tú, chính trực đàng hoàng. Nếu không phải vì tôi, anh ấy thực sự sẽ chẳng bao giờ mua những thứ như vậy.

Tôi đọc lại lá thư hai lần, rồi cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi.

Thở phào một hơi.

Trái tim vốn đang lơ lửng, giờ đã bình yên trở lại.

8

Ngày hôm sau, tôi đến tìm quan giấc mơ.

Quan giấc mơ nhận tiền âm, hỏi tôi: “Nghĩ thông rồi?”

“Cũng nhờ ông gợi ý.”

Nói xong, tôi lấy ra một món đồ mới từ trong túi và đưa cho ông ta. “Biếu ông đấy.”

Thấy món đồ đó, khuôn mặt vốn đã hơi tái của quan giấc mơ lại càng tái hơn.

“Cô đưa thứ này cho một người đàn ông như tôi làm gì? Ghê chec đi được! Mang đi đi, mau mang đi!”

“Gì chứ, đây là bảo bối trấn tiệm của chúng tôi đấy.”

Tôi nhíu mày, bật nút lên. Vật trong tay bắt đầu xoay tròn.

Nhân lúc ông ta không đề phòng, tôi đẩy nó vào vai ông ta. Quan giấc mơ “Ái chà” một tiếng, còn tôi thì cười tươi. “Đây là súng mát xa, sao hả? Thấy hiệu quả không?”

Quan giấc mơ xoay cổ một chút. “Cái này được đấy.”

“Chứ còn gì nữa.” Tôi chớp mắt. “Nếu thích thì lần sau lại mua của tôi, tôi giảm giá cho ông.”

Khuôn mặt quan giấc mơ đen kịt, vung tay áo nói: “Đi, đi đi! Mau đi tìm người đàn ông của cô, thấy cô là tôi phát bực rồi.”

Lâu ngày không gặp, tôi đứng cách Lục Uyên vài bước chân, có chút ngập ngừng.

Tôi sợ anh sẽ hỏi tại sao lâu vậy tôi không đến.

Do dự mãi không dám tiến lại gần.

“Còn không qua đây?”

Lục Uyên dang rộng vòng tay. Như được lệnh, tôi lao vào lòng anh như một viên pháo nhỏ, “Em xin lỗi.”

Anh hôn lên đỉnh đầu tôi, thở dài: “Em vẫn có thể đến là tốt rồi.”

Người khác yêu đương thì tốn tiền, còn tôi yêu đương thì tốn tiền âm.

Tôi còn phải nhờ Lục Uyên cung cấp hàng loạt để duy trì chi phí yêu đương khổng lồ của mình.

“Anh tiêu tiền mua đồ cho em, em kiếm được tiền lại không chia cho anh, em đang buôn bán không cần vốn đấy à?”

Lục Uyên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, nheo mắt nhìn tôi.

“Nhưng em… em chẳng phải vẫn để anh gặp em đó sao…”

Tôi bám vào anh như một con rắn nước, cười nịnh nọt.

“Anh vẫn thấy mình thiệt thòi. Mua nhiều thứ như thế mà không dùng được cái nào, toàn phải bỏ tiền ra.”

“Vậy anh định thế nào?”

Thật sự tôi chẳng biết người chec như mình có thể làm gì.

Lục Uyên nhìn tôi. “Sau này khỏi cần viết báo cáo, cứ mang dụng cụ anh gửi tới mà gặp anh là được.”

Tôi ngơ ngác. Đó là ý gì?

Lục Uyên cúi đầu, giọng như mê hoặc thì thầm: “Dù đời người là hư ảo, chỉ mong mãi giữ trong lòng.”

Gần đây tâm trạng tôi khá tốt.

Quan giấc mơ dường như cũng vậy.

Lúc tôi đến tìm Lục Uyên, tôi còn thấy ông ấy đang chỉnh trang tóc tai.

“Không lẽ ông tìm được tình yêu thứ hai ở âm phủ rồi?”

“Vớ vẩn.”

Quan giấc mơ lườm tôi một cái. “Tôi yêu vợ như mạng sống, cô biết không.”

Ha ha.

Không đợi tôi hỏi, quan giấc mơ đã ghé sát vào, vẻ bí mật: “Tôi dành dụm đủ rồi, tuần sau tôi sẽ gặp con trai.”