Tôi mở một cửa tiệm nhỏ ở âm phủ.
Ở âm phủ không có nguồn hàng, nên tôi chỉ có thể nhờ vào những giấc mơ gửi đến bạn trai tôi ở dương gian, nhờ anh ấy giúp đốt một ít đồ gửi xuống.
Một tháng sau, bạn trai tôi tức giận:
“Chec rồi mà em chơi vui ghê ha, mấy thứ này sao lúc còn sống không nghĩ thử chơi với anh nhỉ?”

1

Khi tôi qua đời tròn một năm, tôi quyết định mở một tiệm nhỏ dưới âm phủ.

Tìm hiểu kỹ càng, tôi phát hiện âm phủ lại không hề có cửa hàng dành cho các cặp đôi.

Nhận ra cơ hội kinh doanh, tôi lập tức bỏ hết số tiền dành dụm ra thuê một cửa tiệm.

Nhưng mà, có chỗ rồi, vậy hàng hóa lấy từ đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi mới nghĩ đến người bạn trai trước kia của mình.

Dùng nốt chút tiền giấy còn sót lại, tôi hối lộ cho một vị quan chuyên quản lý giấc mơ, rồi ban đêm tôi chui vào giấc mơ của bạn trai.

“Ông xã, ông xã, em nhớ anh lắm.”

Cả năm không gặp, Lục Uyên dường như trưởng thành hơn trước.

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ mà ngày xưa tôi mua cho, mái tóc dài ra, mềm mượt xõa trên đỉnh đầu. Anh gầy hơn xưa, nhưng khuôn mặt điển trai không đổi.

Anh nhìn tôi không cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng.

Tim tôi thoáng căng thẳng, chẳng lẽ tên đàn ông này quên tôi rồi sao?

Đúng lúc tôi định làm gì đó để gợi lại chút ký ức đáng thương trong đầu anh, thì Lục Uyên cuối cùng cũng “ừ” một tiếng, coi như trả lời.

Tôi thở phào, nhớ được tôi đã là chuyện tốt.

Tôi không có nhiều tiền, quan giấc mơ chỉ cho tôi năm phút trong giấc mơ của anh.

Không kịp ôn chuyện, tôi đành cứng rắn áp sát anh. “Ông xã, những ngày không có anh buồn tẻ quá, nếu anh có thể giúp em thì tốt rồi.”

“Ồ? Giúp thế nào?”

“Đơn giản lắm, chỉ cần gửi cho em vài bộ dụng cụ DIY là được.”

Thời gian không nhiều, tôi vội vàng báo hết danh sách hàng cần lấy.

Ngay sau đó, tôi thấy tai của Lục Uyên… rõ ràng đỏ ửng lên.

Dường như anh còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không kịp nghe, quan giấc mơ đã cắt đứt giấc mơ.

Quay lại âm phủ, lòng tôi thấp thỏm không yên. Thật ra tôi chẳng chắc Lục Uyên có gửi đồ xuống hay không.

Chec cả năm rồi, đến tờ giấy tiền anh cũng chưa đốt cho tôi.

Nhưng ngoài anh ra, tôi chẳng biết nhờ ai khác.

Không lẽ tôi bắt cha mẹ già của mình đốt mấy thứ này?

Tôi chờ ở trạm vận chuyển hàng của âm phủ ba bốn ngày, đến khi tưởng là thất bại thì cuối cùng tôi cũng nhận được một gói hàng từ dương gian.

Nhìn chữ “Uyên” nguệch ngoạc trên đó, tôi mừng rỡ.

Mở ra xem, tất cả món trong danh sách đều có đủ, không sót món nào.

Trời cao ơi, lần này Lục Uyên cuối cùng cũng làm được chuyện tốt!

Những món đồ mà Lục Uyên gửi, ở âm phủ quả thật như của hiếm, chẳng ai có thể nhờ người nhà đốt mấy thứ này.

Tiệm vừa khai trương, lập tức thu hút rất nhiều hồn ma đến mua.

Chẳng mấy chốc, hàng hóa đều được mua sạch.

Nếu ma quỷ ở âm phủ muốn vào giấc mơ của người dương gian, giá không rẻ. Nhưng tôi vẫn kiên quyết đầu tư, mang toàn bộ số tiền kiếm được gần đây, hùng hổ đến cơ quan quản lý giấc mơ, ném hết tiền xuống bàn.

“Lần này, một tiếng!”

2

Lục Uyên ngủ không nhiều, tôi theo chân quan giấc mơ chơi bài mấy giờ liền, cuối cùng mới đợi được anh ta ngủ.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã ba giờ sáng.
“Anh ngủ trễ thật đấy.”
Hình như Lục Uyên vẫn ở công ty, chiếc áo sơ mi trên người hơi nhăn, má trắng bệch của anh hơi ửng đỏ, có vẻ vừa đi tiếp khách về, người thì cuộn tròn trên ghế sofa trong văn phòng.
Tôi tiến lại gần ngửi thử, “Còn uống rượu nữa?”
Anh ta ngẩn ra vài giây, xác định tôi là ai rồi mới từ từ thu lại ánh mắt, đáp lại một tiếng “ừ”.
Dù sao thì cũng có nhiều thời gian, tôi dứt khoát ngồi khoanh chân xuống, “Anh phải giữ sức khỏe chứ, trẻ tuổi mà thức khuya uống rượu, anh biết em phải đợi anh ngủ bao lâu không.”
Khiến tôi thua quan giấc mơ mất 100 đồng tiền âm.
Lục Uyên cười lạnh, “Em còn quan tâm đến sống chec của tôi à? Một năm rồi mà không thấy em đến tìm tôi.”
“Đương nhiên em quan tâm! Chẳng qua trước đây không có cơ hội, giờ em đến rồi đây còn gì.”
Tôi cười trừ, trong lòng lại nghĩ nếu Lục Uyên thực sự chec thì không còn ai cung cấp hàng cho tôi nữa.
Tôi gãi đầu, định vào thẳng vấn đề, “À, lần trước anh gửi cho em mấy món đồ, em nhận được rồi.”
Lục Uyên ngước mắt, chờ câu tiếp theo của tôi.
Tôi nuốt nước bọt, “Ý em là, có thể gửi thêm một ít nữa không?”
Nghe vậy, Lục Uyên cười.
Cười đến mức để lộ cả chiếc răng khểnh nhỏ nhắn bên trong.
“Trần Niệm An, có phải em dưới đó nuôi chó không?”
Tôi lắc đầu như cái trống lắc, “Tuyệt đối không có, em chỉ chơi một mình thôi…”
“Em thích chơi vậy, sao lúc còn sống không nghĩ thử chơi với tôi nhỉ.”
Không nghĩ thử chơi với tôi nhỉ…
Thử chơi với tôi nhỉ…
Một loạt hình ảnh chấm mờ xuất hiện trong đầu tôi, tôi đỏ mặt tía tai chạy khỏi giấc mơ.
Khi trở lại, quan giấc mơ đang bắt chéo chân chơi Tetris.
Cái máy chơi game dành cho trẻ em đó là con trai ông ta đốt cho năm ngoái.
Ông ta luôn mang theo bên người, coi như báu vật.
Thấy tôi bước ra, ông ta cất máy vào túi, “Còn 20 phút nữa mà, sao ra sớm thế?”
Nhớ lại câu nói của Lục Uyên, tôi vỗ mặt mình – vốn không có cảm giác gì – rồi nói, “20 phút cứ để dành, lần sau dùng.”
Nói xong, tôi cũng chẳng đợi ông ta trả lời, chạy mất dạng.
Lần này coi như đàm phán thất bại.
Tôi không lừa được Lục Uyên gửi thêm đồ.
Mấy khách hàng hồn ma cứ tới tiệm thúc hàng suốt, làm tôi cuống cuồng chẳng biết xoay xở thế nào.
Đúng lúc tôi định tìm kênh khác thì bưu cục âm phủ liên hệ, nói có gói hàng từ dương gian gửi đến.
Hộp hàng có chữ “Uyên” sáng lấp lánh, lòng tôi khấp khởi, mở ra thì thấy bên trong chất đầy những món tôi cần, thậm chí còn nhiều loại hơn lần trước.
Cả một số món tôi chưa từng thấy bao giờ.
Lục Uyên đúng là ông thần tài!
Tôi vội lấy tất cả ra định trưng lên kệ, chợt thấy bên dưới có một tấm thiệp.
Là do Lục Uyên viết bằng bút đen, sau đó đốt xuống.
Nét chữ mạnh mẽ dứt khoát: “Lần sau nếu muốn đồ, thì viết báo cáo trải nghiệm sử dụng đọc cho tôi nghe, mỗi món ít nhất 800 chữ.”
Báo cáo trải nghiệm người dùng?
Còn không dưới 800 chữ?
Tôi đếm số món Lục Uyên đã gửi.
Cũng gần bằng độ dài một cuốn tiểu thuyết dài.
Sao trước giờ tôi không biết Lục Uyên còn có sở thích này chứ!

3

Thành thật mà nói, tôi chưa từng sử dụng bất kỳ thứ nào trong đống đồ đó.

Nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm kiếm tiền của tôi.

Ngay lập tức, tôi khởi động một chương trình thu thập đánh giá người dùng trong cửa tiệm: ai gửi phản hồi trên 800 chữ sẽ nhận được một phiếu giảm giá.

Dưới chiến lược tiếp thị thông minh của tôi, chỉ trong vòng một tuần, không những bán hết hàng, tôi còn nhận được cả một tập báo cáo đánh giá dày như từ điển.

Tôi ngẩng cao đầu đến phòng quản lý giấc mơ. Chưa kịp nói gì, quan giấc mơ đã hỏi trước: “Lại muốn vào giấc mơ nữa?”

“Ừm.”

Quan giấc mơ nhíu mày: “Chưa từng thấy người chec nào ngày nào cũng tiêu cả đống tiền âm để chui vào giấc mơ người sống. Đến Steve Jobs xuống đây còn không hoang phí như ngươi.”

Tôi cười hề hề: “Tôi chẳng phải đang giúp anh làm ăn đó sao.”

“Vậy thì cảm ơn ngươi nhiều lắm.”

Quan giấc mơ mở cửa, lần này mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, không cần phải chờ lâu như trước.

Khi vào giấc mơ, tôi nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ tối.

“Sao anh ngủ sớm vậy?”

Nhìn lại, Lục Uyên mặc một chiếc sơ mi trắng phẳng phiu, bên dưới là quần dài thoải mái. Kiểu tóc dường như được chải chuốt cẩn thận, còn xịt keo giữ nếp.

Trên cổ tay phải, anh đeo chiếc đồng hồ tôi từng tặng, dây đeo đã hơi bạc màu nhưng không hề làm giảm đi khí chất quý phái của anh.

Ai đi ngủ mà ăn mặc như thế, đúng là quá kiểu cách.

Tôi nghi ngờ: “Đừng nói là anh biết hôm nay tôi quay lại, cố tình đợi tôi à?”

Kết quả là Lục Uyên cười lạnh một tiếng.

Thôi được rồi, xem như tôi tự đa tình.

Lục Uyên ngồi trên ghế xoay, trông cứ như một ông trùm. Bàn tay dài, thon thả gõ nhịp nhàng lên tay ghế, “Lại muốn tôi gửi đồ nữa? Bài tập giao cho cô làm xong chưa?”

Còn bài tập nữa chứ.

Làm như anh ta là nhân vật to tát lắm.

Tôi cố nén cơn muốn đảo mắt, lấy từ túi ra xấp báo cáo người dùng mà tôi đã thu thập được, hai tay dâng lên: “Ngài yêu cầu những đánh giá người dùng, nhỏ này đã chuẩn bị đầy đủ rồi, xin ngài duyệt.”

Lục Uyên nhận lấy, lật lật xem, bỗng ngẩng đầu hỏi: “Mấy cái này đều là do em tự dùng rồi viết ra hả?”

Nghe xong, lòng tôi thắt lại.

Trước khi đến đây, tôi đã kiểm tra nội dung một lượt, xóa sạch các chi tiết liên quan đến tên người. Chẳng lẽ vẫn sót chỗ nào sao?

Tôi vừa gật đầu đáp “phải”, vừa không yên tâm nhướn đầu qua muốn nhìn xem.

Lục Uyên mở một trang ra, chỉ vào, “Em tự đọc cái này xem.”

Tôi chớp chớp mắt, đọc theo chỉ dẫn: “Trải nghiệm người dùng tuyệt vời, cả quá trình đều muốn làm chuyện thân mật với nam thần. Đúng là câu nói đó rất đúng, chec dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu.”

Cũng coi như chân thành, lễ độ.

Tôi không ngại hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Lục Uyên nhướng mày: “Nam thần của em là ai?”