「Mấy người làm gì vậy? Cẩn thận một chút được không? Cặp này của tôi đắt lắm đấy.」
Ở trường, Trần An chưa bao giờ là người dễ động vào. Nghe anh ta nói vậy, chẳng ai dám tiếp tục lằng nhằng với chuyện này nữa.
Giáo viên nhặt chiếc đồng hồ đưa cho Tống Y Y, nhưng sắc mặt cô ta không có chút vui vẻ nào mà chỉ trông u ám hơn.
Khi cô ta chuẩn bị rời đi, Trần An gọi lại:
「Này, đừng đi vội. Cô vu oan cho Đào Chi, không tính xin lỗi à?」
Tống Y Y trừng mắt nhìn tôi, gần như nghiến răng mà thốt ra hai chữ:
「Xin lỗi.」
21
Trên đường về nhà, Trần An hào hứng khoe công trạng:
「Thế nào? Tôi thông minh chứ? Vừa lao vào đã nhận ngay cái cặp là của mình!」
「Cũng may có tôi, nếu không, chỉ riêng giá trị của chiếc đồng hồ đó cũng đủ để lập án rồi, đến lúc đó cô chỉ có nước vào ‘nhà cam’* mà ở thôi.」
(*”Nhà cam” – nghĩa là trại giam, vì đồng phục tù nhân thường có màu cam.)
Tôi nhìn anh ta, chân thành nói một câu:
「Cảm ơn cậu.」
Không ngờ anh ta lại bối rối:
「Tự dưng cảm ơn làm tôi thấy ngại quá.」
【Não của nam phụ phản diện này xoay còn nhanh hơn chong chóng! Nhận ngay cái cặp là của mình, cứu nữ chính của chúng ta trong gang tấc!】
【Bình luận trên, đừng gọi anh ấy là ‘nam phụ phản diện’ nữa, cái tên nam chính kia mới đáng bị gọi như thế!】
【Đúng rồi, Trần An và Tiểu Chi mới là chân ái!】
Tôi vốn đã quen đọc kỹ những dòng bình luận, nhưng bất chợt một dòng đập vào mắt tôi:
【Không ai cảm thấy bầu không khí này rất thích hợp để hôn nhau sao? Tôi thật sự muốn thấy nữ chính hôn ‘chú chó miệng cứng’ này quá!】
Tôi bỗng cảm thấy mặt nóng bừng, vội vàng lắc đầu.
Trần An nhận ra sự bất thường của tôi, liền lo lắng hỏi:
「Đào Chi, cậu sao vậy? Phát sốt à? Sao mặt đỏ thế?」
Tôi lập tức quay đầu sang chỗ khác, thầm nghĩ: “Không phải sốt đâu, đồ ngốc!”
22
Sau chuyện đó, Tống Y Y không còn tìm tôi gây sự nữa.
Nhờ vậy, tôi đã có một khoảng thời gian yên bình.
Nhưng có một điều thay đổi—từ hôm ấy, tôi rất hiếm khi gặp lại Ôn Nhượng.
Giống như anh ấy đang cố tình tránh mặt tôi vậy.
Cùng một ngôi trường, nhưng chúng tôi lại không còn chạm mặt nữa.
Người luôn bên cạnh tôi giờ lại là Trần An.
Mỗi ngày, anh ta đều bảo tài xế đến đón tôi đi học. Sau giờ học, chúng tôi cùng về nhà tôi nấu ăn, làm bài tập.
Một ngày nọ, trong lúc làm bài tập, Trần An đột nhiên hỏi tôi:
「Tiểu Chi này, cậu muốn thi vào trường đại học nào?」
23
Từ khi đọc được những dòng bình luận đó, tôi đã cẩn thận hơn rất nhiều trong việc bảo vệ bản thân.
Tôi không muốn bị bắt cóc, càng không muốn đến cuối cùng phải đối mặt với sự thật rằng kẻ chủ mưu đứng sau lại là Trần An.
Nhưng dù có đề phòng kỹ đến đâu, tôi vẫn sơ suất.
Ngày hôm đó, khi tôi đi mua thuốc cho ông ngoại, bất ngờ bị người ta đánh mạnh từ phía sau.
Cơn đau ập đến khiến tôi mất đi ý thức ngay lập tức.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã bị trói trong một nhà máy bỏ hoang.
Trước mặt tôi là một người đeo mặt nạ, đứng nhìn xuống tôi từ trên cao với ánh mắt đầy uy hiếp.
「Đào Chi, đừng trách tôi tàn nhẫn, mà hãy trách bản thân vì đã đắc tội với người không nên đắc tội.」
「Hôm nay, cô không thể ra khỏi đây được đâu.」
「Nhưng nể tình cô vẫn còn một người ông, tôi cho cô một cơ hội gọi điện thoại cho ông ấy lần cuối.」
Ngay khi giọng nói đó vang lên, tôi mở to mắt.
Đó là… giọng của Trần An!
Vậy ra, anh ta đã luôn lừa dối tôi sao?
Tôi cầm lấy điện thoại của hắn, nhưng trước khi bấm số, tôi ngẩng đầu hỏi:
「Trần An, cậu vẫn luôn lừa dối tôi đúng không?」
Anh ta không trả lời, nhưng sự im lặng này đã nói lên tất cả.
Trong lòng tôi đã có đáp án.
Vậy nên, ngay khi cuộc gọi được kết nối, câu đầu tiên tôi nói với ông ngoại là:
「Ông ơi, người bắt cóc cháu… không phải là Trần An!」
Khoảnh khắc đó, dù người trước mặt tôi đang đeo mặt nạ, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự sững sờ của hắn.
Hắn vội vàng lao đến giật lấy điện thoại, nhưng tôi đã ném mạnh xuống đất, khiến nó vỡ tan.
Tôi nhìn hắn cười khẽ:
「Điện thoại hỏng rồi, giờ cậu không thể vu oan cho Trần An nữa.」
24
Cơn tức giận khiến hắn mất kiểm soát.
Hắn túm lấy bình xăng bên cạnh, đổ khắp sàn nhà, rồi quăng xuống một que diêm trước khi bỏ chạy.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội xung quanh tôi. Trong ánh lửa, tôi lại thấy những dòng bình luận quen thuộc hiện lên trước mắt:
【Chuyện gì thế này?! Trong kịch bản đâu có cảnh phóng hỏa! Nữ chính của tôi phải làm sao đây?!】
【Rốt cuộc kẻ bắt cóc nữ chính là ai? Có phải Trần An không? Sao giọng nói lại giống hệt anh ta vậy?!】
【Nữ chính của tôi ơi!! Ai đó mau đến cứu cô ấy đi!!】
【……】
Khói dày đặc khiến tôi nghẹt thở, lửa ngày càng lan rộng, sắp chạm đến tôi rồi.
Nhưng tôi lại không thấy sợ hãi.
Chỉ là… có chút tiếc nuối.
Tôi sẽ không thể vào cùng một trường đại học với Trần An nữa.
Cũng không thể tiếp tục nấu ăn cho anh ta nữa.
24
Cậu ấy có buồn lắm không nhỉ?
Một chú cún ngốc như cậu ấy, chắc chắn sẽ vừa nói “không buồn” vừa dụi mắt lau nước mắt mất thôi.
Trong cơn mê man, tôi dường như nghe thấy ai đó lao qua biển lửa, hét lớn:
「Đào Chi, đừng ngủ! Không được ngủ!」
「Đào Chi, tớ đến rồi! Mau tỉnh dậy!」
……
25
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Ôn Nhượng ngồi bên cạnh giường tôi, trông có vẻ như đã đợi rất lâu.
Anh ấy nói với tôi rằng, Tống Y Y đã bị bắt, và vụ bắt cóc lần này là do cô ta lên kế hoạch từ đầu đến cuối.
Sợ bị Trần An trả đũa, cô ta còn cố tình tìm một người có dáng người tương tự anh ấy, rồi dùng thiết bị biến đổi giọng nói để khiến tôi hiểu lầm.
Mục đích của cô ta là khiến tôi tự nói với ông mình rằng kẻ bắt cóc là Trần An, để kéo anh ấy xuống nước.
Nhưng những điều đó, tôi chẳng còn muốn quan tâm nữa.
Điều duy nhất tôi quan tâm là—
「Trần An đâu rồi?」
Ôn Nhượng im lặng.
Sau đó, tôi nhìn thấy anh ấy qua cửa sổ của phòng chăm sóc đặc biệt.
Ôn Nhượng nói:
「Cậu ấy đã lao thẳng vào đám cháy để cứu cậu. Khi đưa cậu ra ngoài, cậu ấy bọc cậu thật chặt, nhưng bản thân lại bị thương rất nặng.」
Tôi nhìn Trần An nằm trên giường bệnh, cơ thể băng bó kín mít, mũi bỗng thấy cay cay.
Tôi nhẹ nhàng mắng một câu:
「Đồ ngốc.」
Ôn Nhượng đứng rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài, khẽ nói:
「Anh từng nghĩ, nếu anh có gia thế như Trần An, anh cũng có thể yêu em mà không cần bận tâm đến điều gì.」
「Nhưng anh sai rồi. Không ai có thể thay thế tình yêu của cậu ấy dành cho em. Cậu ấy đúng là một kẻ điên.」
Tôi không trả lời, chỉ âm thầm phản bác trong lòng:
“Anh ấy không phải kẻ điên, anh ấy là chú cún ngốc của tôi.”
26
Năm năm sau.
Tôi đang nấu ăn trong bếp, bỗng có người từ phía sau ôm lấy tôi.
「Tiểu Chi, đói đói, cơm cơm~」
Tôi bật cười, đặt món ăn vừa nấu xong sang một bên:
「Xong rồi, tự mình mang ra mà ăn.」
「Tiểu Chi, em đút anh ăn đi~」
「Không được, em còn món chưa nấu xong.」
「Chỉ một miếng thôi mà~ Tay anh không tiện, ai bảo ngày đó anh liều mạng cứu ai đó chứ!」
Tôi bất lực lắc đầu.
Lại bắt đầu nữa rồi, đúng là hết cách với anh ấy.
27
Tôi hỏi:
「Trần An, lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ gì vậy?」
Anh ấy cười hì hì:
「Anh nghĩ: ‘Cô gái này nấu ăn ngon thật, nếu cô ấy có thể chia cho mình một miếng thì tốt biết bao.’」
「Nhưng tiếc là em không làm vậy, thế nên anh đành tức tối, nghĩ rằng nếu không có được thì phải chê bai!」
「Cuối cùng vì quá thèm, anh đã nhặt chiếc bánh cuộn Thụy Sĩ trong thùng rác lên ăn… lại còn bị em nhìn thấy.」
Tôi bỗng nhớ lại những dòng bình luận năm năm trước, những dòng chữ đã từng dẫn dắt tôi quay về lớp học.
Giờ nghĩ lại, đã rất lâu rồi tôi không còn nhìn thấy họ nữa.
Có lẽ… họ đã rời đi, chứng kiến một câu chuyện hạnh phúc khác rồi.
-Hết-