Tôi không biểu cảm mà nắm chặt một nắm cát trong tay.

“Sao vậy?” Lục Túng chú ý tới hành động của tôi, bàn tay anh ta khựng lại.

“Tôi rất ngu sao?” Tôi khó tin hỏi lại.

Dù gì tôi cũng đỗ vào A Đại, cùng trường với Diệp Trình và Tạ Triều Hoài mà.

Lục Túng suy nghĩ một lát: “Sao em lại nghĩ vậy? Tôi nghe Tạ Triều Hoài nhắc đến em, nói rằng em quản lý studio rất tốt, đầu tư cũng rất nhạy bén. Hơn nữa, còn có thể rút lui an toàn từ bên cạnh hắn ta—”

Tôi liên tục gật đầu đồng ý.

“Ai nói cô ta có thể rút lui an toàn khỏi tôi?”

Tôi và Lục Túng đồng loạt quay đầu lại.

Sắc mặt Tạ Triều Hoài âm trầm, đứng ngay phía sau chúng tôi.

Chết tiệt?!

Tôi sợ đến mức lập tức trốn vào lòng Lục Túng.

Lục Túng thuận tay ôm eo tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Bảo bối đừng sợ, tên này có bệnh.”

Tạ Triều Hoài nghiến răng: “Lục Túng! Cậu điên rồi à? Cướp người của tôi?”

Lúc tôi nghĩ rằng Lục Túng sẽ nói rằng do tôi chủ động, thì anh ta chỉ nhún vai: “Tại anh không đủ sức hấp dẫn thôi.”

Tôi thò đầu ra khỏi lòng anh ta: “Sao anh lại đến đây?”

“Tại sao tôi không thể đến? Tôi không đến thì để hai người ở đây tình tứ hẹn hò à?” Đôi mắt Tạ Triều Hoài tối lại, giọng nói đầy sự đè nén, “Cô trốn khỏi bệnh viện, chỉ để đến đây cùng hắn ta?”

Haiz.

Thế này chẳng phải đang phá đám nhiệm vụ của tôi sao?

Tôi buồn bã thở dài.

Có lẽ anh ta vừa xuống máy bay đã chạy ngay đến đây, vẫn còn mặc áo khoác dài. Dưới ánh mặt trời chói chang, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi.

Tôi đưa cho Tạ Triều Hoài mấy tờ khăn giấy.

Anh ta lập tức cứng họng.

Một lúc sau, anh ta lấy từ túi ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo.

Tạ Triều Hoài mở hộp.

Viên kim cương xanh bí ẩn phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

— Là chiếc vòng tay kim cương xanh được bán với giá trên trời trong buổi đấu giá hôm trước.

“Ồ.” Lục Túng lười nhác liếc mắt nhìn, “Diệp Noãn không cần, nên anh đem đến đây đúng không?”

“Đ*t mẹ cậu!” Tạ Triều Hoài chửi thề, rồi quay sang tôi, vẻ mặt có chút khó chịu: “… Là thứ tôi đã hứa với cô.”

Nói xong, anh ta khựng lại một chút, sau đó kéo tôi ra khỏi vòng tay Lục Túng.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay.

Thật đẹp.

Tôi lắc đầu: “Rất đẹp, nhưng không cần nữa.”

Tạ Triều Hoài ngẩn ra, cúi mắt xuống: “Không thích nó nữa à?”

Vì chúng ta đã kết thúc rồi.

Anh nên tránh xa tôi—một nữ phụ ác độc, để đi đúng con đường của mình.

“Rốt cuộc là cô không thích chiếc vòng này nữa, hay là cô chán tôi rồi?”

Giọng nói của Tạ Triều Hoài lạnh đi, ngón tay siết chặt hộp trang sức, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Lục Túng đưa tay che mắt tôi, giọng điệu lười biếng: “Rõ ràng còn gì.”

Tôi gạt tay Lục Túng ra, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tạ Triều Hoài, mối quan hệ của chúng ta ngay từ đầu đã không bình thường, là thứ không thể để người khác biết. Và bây giờ, đã đến lúc kết thúc rồi. Anh sẽ có lựa chọn tốt hơn.”

“Vậy quan hệ của cô với hắn ta thì bình thường chắc?” Đầu ngón tay Tạ Triều Hoài hơi run, siết chặt cổ tay tôi, tay còn lại chỉ về phía Lục Túng.

“Đương nhiên là bình thường. Bọn tôi là—” Lục Túng nhìn tôi đầy ẩn ý, giọng kéo dài, “Hình mẫu đẹp nhất của tình yêu.”

Tôi: “…”

Lục Túng lúc nào cũng như vậy, mấy lời trêu đùa dẻo miệng cứ như là bản năng.

Hoặc là khiến người ta đỏ mặt, hoặc là làm người ta cạn lời.

Ở Hawaii mấy ngày nay, tôi đã quen với điều này.

Nhưng rõ ràng, Tạ Triều Hoài thì bị ghê tởm đến phát điên.

Anh ta cố kìm nén, không thèm liếc mắt đến Lục Túng, mà chỉ tự tay đeo chiếc vòng vào tay tôi: “Thi Nghiên, cô muốn gì, tôi đều có thể cho cô.”

Lời này vừa dứt, tim tôi đập mạnh.

Trong lòng hét gọi hệ thống:

【Hệ thống, hệ thống! Tạ Triều Hoài đang nói cái gì vậy? Thế này đúng không? Không phải phân cảnh của tôi và anh ta đã kết thúc rồi sao? Thế còn anh ta và Diệp Noãn thì sao?】

Hệ thống: 【… Ký chủ, cô quay đầu lại đi.】

Tôi quay sang bên trái.

Chỉ thấy cát vàng rực rỡ.

Hệ thống: 【Bên phải.】

Tôi quay đầu sang phải.

Diệp Trình và Diệp Noãn đang một trước một sau, đi về phía chúng tôi.

Hai người họ trông bình thường hơn nhiều so với Tạ Triều Hoài.

Một người mặc áo sơ mi với quần short, người còn lại là áo thun kết hợp với quần dài.

Tạ Triều Hoài mặt không biểu cảm: “Sao hai người lại ở đây?”

Diệp Trình thản nhiên: “Nghỉ dưỡng.”

Diệp Noãn đi đến bên cạnh tôi: “Hôm nay tôi không hút thuốc.”

Đọc full tại page ” vân hạ tương tư”

Tôi xoa đầu cô ấy: “Ngoan lắm.”

Tạ Triều Hoài trợn mắt nhìn Diệp Trình: “Sao cô ta cũng đi theo?”

Diệp Trình khẽ nhíu mày: “Không biết. Cô ấy cứ đòi đi.”

!

Tôi phấn khích.

Chẳng lẽ cô ấy nhớ một trong các nam chính rồi?

Nhớ ai đây? Lục Túng? Hay là Tạ Triều Hoài?

Tôi chọc chọc Diệp Noãn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nhớ ai à? Nên mới bay đến đây?”

Đôi mắt màu hổ phách của cô ấy phản chiếu hình ảnh của tôi.

“Có chút nhớ cậu.” Cô ấy gật đầu nói.

Tôi: “?”

Tôi bóp miệng cô ấy, kéo ra một góc riêng: “Đừng nói linh tinh. Là Tạ Triều Hoài hay Lục Túng? Hay chỉ đơn giản là cậu muốn đi nghỉ dưỡng với Diệp Trình?”

Cô ấy nhíu mày, gạt tay tôi ra, nghiêm túc nói: “Là nhớ cậu, không liên quan đến bọn họ.”

Tôi lập tức buông tay, chạy ra xa hơn, ôm đầu ngồi xổm xuống.

【Hệ thống! Hệ thống! Chuyện lớn rồi!】 Tôi hoảng loạn, 【Cốt truyện của anh sắp sụp đổ hoàn toàn rồi.】

Hệ thống: 【Ừ, tiêu thật rồi.】

【Anh còn bình tĩnh vậy được à?】 Tôi kinh ngạc.

【Chúng tôi đã nhận thấy sự bất thường từ lâu, đã cố gắng điều chỉnh lại. Nhưng một khi quỹ đạo đã lệch, nó chỉ có thể ngày càng lệch hơn.】

【Vậy giờ phải làm sao? Tôi còn lấy được tiền không?】 Tôi sốt sắng hỏi.

【Nếu cô có thể hoàn thành cái kết đại đoàn viên trong nguyên tác, thì vẫn có thể.】

Tôi ngơ ngác, không thể tin nổi: 【Không phải là kiểu tôi đang nghĩ đến đấy chứ?】

Hệ thống: 【Chính là như cô nghĩ.】

Tôi hét lên.

Nhanh chóng chạy về, kéo Diệp Trình lại.

Nắm lấy tay anh ta, rồi nắm lấy tay Lục Túng đặt lên.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi lại kéo luôn tay của Tạ Triều Hoài vào.

Diệp Noãn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lùi lại một bước.

Tôi cũng không tha cho cô ấy.

Sau khi chồng ba bàn tay của ba người đàn ông lại với nhau, tôi kéo luôn tay Diệp Noãn đặt lên trên.

Năm bàn tay xếp chồng lên nhau.

Tạ Triều Hoài và Diệp Trình đều muốn rút tay lại, nhưng tôi giữ chặt không buông.

Lục Túng đờ đẫn: “… Đây là, chuyện gì?”

Tôi lớn tiếng hỏi: “Mọi người nói xem, chúng ta có phải một gia đình không?”

Không ai trả lời.

Tôi cuống lên: “Mọi người bị sao vậy…?”

Diệp Trình nghiêng đầu nhìn Lục Túng, giọng lạnh lùng: “Thi Nghiên đi theo cậu một chuyến, liền biến thành thế này? Cậu ép cô ấy phát điên rồi à?”

Lục Túng cau mày: “Vừa nãy vẫn còn bình thường mà.”

Tạ Triều Hoài cười lạnh: “Ở cùng hai người các cậu thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Đúng là xui xẻo.”

Tôi nghiến răng: “Không phải người một nhà sao? Đã là người một nhà thì không được cãi nhau!”

Diệp Noãn nhìn tôi, môi mấp máy: “… Tôi hơi sợ đấy. Cô có thể bình thường lại một chút không?”

Tôi phớt lờ bọn họ, hỏi hệ thống trong lòng: 【Hệ thống, vậy được chưa?】

Hệ thống im lặng một lúc, rồi đáp: 【Cô tự nhìn xem có hòa hợp không? Có đại đoàn viên không? Cô suy nghĩ lại chút đi.】

Tôi buông tay mọi người, nhắm mắt lại trong tự kỷ.

Ánh nắng gay gắt làm tôi choáng váng, hệ thống vẫn đang nói gì đó, nhưng suy nghĩ của tôi dần trôi xa.

Đó là… sự khởi đầu của tất cả.

6

Hồi cấp ba, tôi chẳng có tài năng gì nổi bật, chỉ giỏi giả ngoan và tỏ ra đáng thương.

Người ta nói Diệp Trình có tiền, thế là tôi cứ lượn lờ trước mặt anh ta.

Bị bắt nạt ngay trước mặt anh ta, khóc ngay trước mặt anh ta.

Nhưng Diệp Trình không hề có bất cứ phản ứng cảm xúc nào.

Ngay khi tôi sắp từ bỏ, anh ta đưa tôi một tờ khăn giấy để lau nước mắt.

“Thật đáng thương.” Anh ta nhìn tôi từ trên cao, đuôi mắt mang theo ý cười lạnh nhạt.

Tôi ngước mắt lên, nước mắt còn đọng trên hàng mi dài.

Đây là góc độ và cách khóc tôi đã tỉ mỉ tính toán.

Một lúc sau, anh ta vươn tay về phía tôi.

Sau đó, tôi cứ thế bám theo anh ta.

Ban đầu tôi nghĩ rằng mối quan hệ của tôi với anh ta không rõ ràng, hoặc nói đúng hơn, từ “nuôi dưỡng” có vẻ thích hợp hơn.

Nhưng mỗi khi có người hỏi, anh ta đều nói, “Là bạn gái nhỏ.”

Sau khi thi đại học xong, tôi và anh ta cùng đỗ vào một trường.