Tôi lắc đầu: “Không phải. Chẳng qua là Tạ Triều Hoài cảm thấy lòng tự trọng bị khiêu khích.”
Còn nếu Lục Túng không đánh trả thì chẳng còn là đàn ông nữa.
Diệp Noãn vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt cô ta làm tôi nổi da gà, lúc này mới để ý, tròng mắt cô ta có màu rất nhạt, đôi môi cũng mỏng và nhợt nhạt.
Từ xa trông giống một con búp bê tinh xảo, nhưng gần hơn lại như một con búp bê rỗng tuếch.
Khí chất này, theo một góc độ nào đó, lại khá giống Diệp Trình, dù hai người họ không phải anh em ruột.
“Cô rất cần tiền sao?” Cô ta hỏi.
Tôi đáp: “Cũng tạm.”
Hồi cấp ba thì thiếu, nhưng Diệp Trình rất hào phóng.
Lên đại học có thể tự kiếm tiền sinh hoạt rồi, cũng không túng thiếu nữa.
“Sao bọn họ đều thích cô?” Cô ta lại hỏi.
Tôi: “…”
Câu này tôi trả lời không nổi.
Bởi vì—
Người họ thích lẽ ra là cô mới đúng!
Tôi là nữ phụ độc ác, cô là nữ chính.
Tạ Triều Hoài, Diệp Trình, Lục Túng, ba người bọn họ vốn thuộc về cô.
Tạ Triều Hoài là vị hôn phu kiêu ngạo lạnh lùng của cô.
Diệp Trình là người anh trai độc miệng thờ ơ của cô.
Lục Túng là tay ăn chơi phong lưu dẻo miệng của cô.
Tôi thở dài thật sâu.
Diệp Noãn: “?”
Cô ta vẫn nắm lấy tay tôi.
Tôi nhìn cô ta, buột miệng hỏi: “Cô có ủng hộ tôi đi Hawaii không?”
Diệp Noãn: “… Diệp Trình thích cô.”
Tôi: “Ừm.”
Cô ta suy nghĩ một chút: “Nhưng cô đi hay không, cũng chẳng liên quan đến anh ta.”
Lúc này, bảo vệ lên đến nơi, kéo Tạ Triều Hoài và Lục Túng ra.
Cả hai đều bị thương.
Diệp Noãn thản nhiên: “Điên hết rồi.”
Diệp Trình đứng bên cạnh tán đồng: “Thật vậy.”
Hai giọng nói lạnh nhạt khiến Tạ Triều Hoài tức đến nổ phổi: “Diệp Trình, nếu không phải mẹ cậu bắt tôi đưa Diệp Noãn đi ăn tối, thì ông đây đã ăn tối dưới ánh nến với Thi Nghiên rồi! Hai người các cậu đang cố tình làm tôi phát điên đúng không?”
Tôi sững sờ ngẩng đầu.
Anh ta vừa nói gì cơ?
Diệp Noãn lại lấy từ hộp thuốc ra một điếu khác, châm lửa.
Làn khói trắng lượn lờ, che phủ đôi mắt đẹp của cô ta, làm chúng trở nên mơ hồ.
Cô ta hờ hững cất giọng:
“Anh nghĩ tôi muốn ăn với anh chắc?”
Tôi gọi hệ thống trong lòng: 【Hệ thống, xem tình hình bây giờ đi? Thế này đúng không? Sao tôi chẳng thấy tí cảm xúc nào giữa Diệp Noãn và đám người này vậy?】
Hệ thống: 【Cốt truyện đang dần chệch hướng, ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.】
Nói như không nói.
Tôi nhìn Lục Túng từ xa, lên tiếng: “Tối nay—”
Diệp Trình bước đến, bịt miệng tôi lại. Tôi tròn mắt: “Ưm ưm?”
Diệp Noãn: “Anh buông tay ra, cô ấy thở không nổi kìa.”
Diệp Trình: “Thở được, tôi đâu có bịt mũi cô ấy.”
Diệp Noãn: “Nhỡ đâu cô ấy bị cảm thì sao?”
Diệp Trình nhìn tôi: “Em bị cảm à?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, nhưng sau đó chợt nhận ra vấn đề, liền vội vàng gật đầu.
Diệp Noãn: “Anh thấy chưa?”
Khóe môi Diệp Trình khẽ nhếch lên, cười nhạt: “Thi Nghiên, em tiếp tục diễn đi.”
Tôi: “…”
4
Tình hình hiện tại rất kỳ quặc.
Tôi nhìn Diệp Noãn, nhẹ giọng dỗ dành: “Thả tay ra chút nào, bảo bối.”
Cô ấy sững sờ, rồi buông tay. Đôi bàn tay lạnh như băng của cô ấy đã được nhiệt độ cơ thể tôi làm ấm.
Tôi ho nhẹ một tiếng, hướng về phía mọi người: “Hôm nay tôi hơi mệt, thế này đi, tôi về nhà trước. Có chuyện gì để sau hẵng nói?”
Tạ Triều Hoài nghiến chặt răng: “Cô cắm sừng tôi mà còn muốn bình an vô sự?”
Tôi tức điên: “Chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch! Cắm sừng cái gì? Sao anh nói chuyện khó nghe thế?”
Lục Túng đứng bên cạnh nghe ra chuyện, cười khẽ hai tiếng.
“Anh cười cái gì?” Tạ Triều Hoài lại siết chặt nắm đấm.
Diệp Trình lạnh nhạt nhìn tôi, giọng trầm thấp: “Sao lại tìm hắn? Nếu thiếu tiền, tôi có thể cho em.”
Tạ Triều Hoài lúc này một mình chống lại ba người, cười lạnh: “Tìm cậu? Tìm cậu làm gì? Nhìn cậu là biết không được rồi, đồ lãnh cảm, tránh xa ra.”
Tình hình càng lúc càng mất kiểm soát.
Tôi thở dài, gọi hệ thống trong lòng, rồi một cách tinh tế, xỉu xuống.
…
Sau đó tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.
Tôi lập tức gọi y tá tháo kim truyền nước biển, vội vã về nhà thu dọn hành lý.
Sau đó, tôi lôi danh thiếp đã tiện tay lấy được từ túi áo Lục Túng, thêm anh ta vào WeChat.
Tin nhắn xác nhận: 【Xin chào, tôi là Thi Nghiên. Ngày mai hẹn gặp ở Hawaii, mua vé nhanh lên nha.】
5
Xuống máy bay, tôi bắt taxi về khách sạn đã đặt trước.
Lục Túng đã chấp nhận lời mời kết bạn và trả lời: 【?】
Tôi không trả lời.
Đến khách sạn thì đã là rạng sáng, tôi ngủ một giấc trước rồi đi làm một liệu trình spa.
Buổi chiều, khi tôi ra ngoài tìm đồ ăn, Lục Túng khoanh tay đứng trước cửa khách sạn, đôi mắt hoa đào dán chặt vào tôi.
Tôi giật bắn cả người.
Anh ta chậm rãi lên tiếng: “Cô có mục đích gì? Thật sự thích tôi à?”
Tôi nghiêm túc đáp: “Cứu thế giới.”
Lục Túng: “…”
Anh ta gật đầu, bình tĩnh: “Cố lên.”
Đọc full tại page ” Vân hạ tương tư”
Tôi cong môi: “Anh thấy tôi có thành công không?”
Anh ta không cần suy nghĩ: “Có.”
Hôm qua tôi đã hỏi hệ thống, tiêu chuẩn để chinh phục Lục Túng là gì.
Hệ thống đáp: 【Khiến anh ta thích cô. Trong cốt truyện gốc, sau khi thích cô, anh ta phát hiện ra bộ mặt thực sự của cô—một kẻ tham tiền độc ác. Điều này tạo ra sự tương phản rõ rệt giữa cô và nữ chính, khiến anh ta yêu nữ chính trong sáng đáng yêu.】
Tôi vỡ trận: 【Anh nghĩ sau khi đã đánh nhau với Tạ Triều Hoài, anh ta còn có thể thích tôi à?】
Hệ thống sợ tôi buông xuôi: 【Vậy… vậy cô chỉ cần ngủ với anh ta là được, phải đảm bảo nhất quán với cốt truyện gốc.】
Tôi mừng rỡ.
…
Sau đó, tôi kéo Lục Túng ra bãi biển phơi nắng.
Ra sức ám chỉ anh ta.
Nhưng!
Ai có thể giải thích cho tôi, tại sao tên phong lưu nhất lại cư xử như một chính nhân quân tử thế này?!
Lục Túng cười mỉm: “Nhưng mà chúng ta mới quen nhau hai, ba ngày thôi, bảo bối.”
Tôi nghi ngờ: “Anh không làm được à?”
“Khích tướng với tôi vô dụng.” Anh ta lắc đầu.
“Vậy khi nào thì được?” Tôi kiên trì.
Anh ta khựng lại.
Tôi cũng khựng lại, rồi đột nhiên hỏi: “Anh… sẽ không phải vẫn còn… zin… chứ?”
Ánh mắt anh ta lướt qua tôi.
Không thể nào.
Chắc chắn đây chỉ là một chiêu câu cá khác của anh ta mà thôi.
“Vậy hôn một cái đi.” Tôi nói.
Ngón tay anh ta đặt lên eo tôi, thuận theo cúi xuống định hôn.
Tôi đẩy anh ta ra, nghiến răng: “Giờ thì hôn được à?”
Không ngủ được thì hôn được hả? Sao vậy? Chỉ có tôi là không hoàn thành được nhiệm vụ à?!
Lục Túng thong thả nói: “Bảo bối, em thật kỳ lạ. Không cho hôn, nhưng lại đòi ngủ với tôi?”
Anh ta giữ dáng vẻ thoải mái, cười lười biếng. Trong giọng nói còn mang theo chút dụ dỗ.
Tôi cứng họng.
Không khí yên tĩnh, lúc này tôi mới để ý, anh ta đã thay một chiếc quần bơi màu xám đen, bên trên khoác một chiếc áo chống nắng mỏng tang, gió thổi qua làm vạt áo bay lên, lộ ra phần thân trên rắn chắc.
Cơ bắp căng mịn, tám múi bụng rõ ràng, còn có đường nhân ngư ẩn hiện đầy gợi cảm.
Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt.
Lục Túng nhướn mày: “Tai em đỏ cái gì vậy?”
Tôi vô thức đưa tay sờ tai mình.
Có vẻ hơi nóng thật…
Lục Túng phì cười, ánh mắt sáng ngời đầy hứng thú.
“Trêu em vui thật.” Anh ta nói.
Tôi mím môi, tự mình ngồi xuống bãi cát.
Lục Túng cúi mắt nhìn tôi, sau đó quay người rời đi.
Một lúc sau, anh ta cho người mang một chiếc lều che nắng khổng lồ đến dựng lên.
Ánh nắng gay gắt lập tức biến mất, thay vào đó là một khoảng bóng râm mát mẻ.
Tôi quay đầu nhìn, thấy Lục Túng đang cười nhàn nhạt: “Tắm nắng một chút thì tốt, nhưng nhiều quá dễ bị cháy da.”
Tôi sững người.
Quả nhiên là công tử đào hoa lăn lộn trong vạn đóa hoa mà chẳng dính chút bụi trần.
Lục Túng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Không bao lâu sau, lại có người bưng đến đủ loại nước ép và kem lạnh.
Thậm chí còn có một người cầm quạt đến, lúc tôi còn đang kinh ngạc, Lục Túng đã nhận lấy cây quạt.
Một phút sau, những người khác rời đi hết, chỉ còn lại Lục Túng bên cạnh tôi, khẽ phe phẩy quạt.
Tôi bỗng cảm thấy khó tả.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao trong cốt truyện gốc mà hệ thống nói, nữ chính sau này cũng thu phục luôn cả Lục Túng.
Nếu là Tạ Triều Hoài hay Diệp Trình, họ chỉ biết bỏ tiền thuê người đứng bên cạnh quạt.
Còn anh ta thì vừa cười vừa tự mình làm.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng Lục Túng khẽ kéo dài ở cuối câu.
Tôi chớp mắt một cái.
Dường như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, khóe môi cong lên: “Vì tôi muốn tận hưởng thế giới hai người với em, không muốn ai khác làm phiền.”
… Đồ dẻo miệng, lời ngon tiếng ngọt!
Tôi không thể hiểu nổi anh ta.
Hệ thống lên tiếng đúng lúc để an ủi:
【Ký chủ, cô là nữ phụ ác độc, chỉ số IQ thấp là chuyện bình thường. Lục Túng cũng là một trong những nam chính, nếu bị cô dễ dàng nhìn thấu thì mới bất thường. Đừng buồn, đừng tự hủy hoại bản thân.】