Để duy trì hình tượng kẻ ham tiền, mỗi lần xong việc với kim chủ, tôi đều làm nũng đòi anh ta mua đồ xa xỉ.

Lúc này, anh ta chỉ cười lạnh rồi lại đè tôi xuống.

Cho đến khi tôi kiệt sức, nằm bẹp trên giường, đôi chân mềm nhũn đến mức không thể đứng dậy.

Lúc ấy, anh ta mới thản nhiên ném một tấm thẻ ngân hàng lên gối.

Cho đến một ngày, khi anh ta rời đi.

Tôi cầm lấy thẻ ngân hàng, hỏi hệ thống: “Thực tập sinh của anh ta đang đợi trong văn phòng sao?”

Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên:

【Đúng vậy, tối nay bọn họ sẽ cùng ăn tối dưới ánh nến. Ký chủ, nhiệm vụ giai đoạn này của bạn đã hoàn thành. Xin hãy tiếp tục chinh phục mục tiêu tiếp theo.】

1

“Chậm lại… Ưm…”

Lời cầu xin tha của tôi bị bàn tay Tạ Triều Hoài chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.

Giọng anh ta khàn khàn, mang theo chút tàn nhẫn khó nhận ra: “Không phải muốn mua dây chuyền sao? Chịu đựng một phút, tặng một cái.”

Lời vừa dứt, tấm đệm mềm mại dưới thân tôi rung chuyển dữ dội.

Không biết đã trôi qua bao lâu…

Trước mắt tôi trắng xóa, cơ thể run lên.

“Hai phút thôi, em không được rồi à?” Tạ Triều Hoài khẽ cười, cắn nhẹ lên dái tai tôi. “Nhưng mà tôi vẫn chưa xong đâu.”

Cuối cùng, tôi kiệt sức nằm bẹp trên giường.

Mất hồn nhìn lên trần nhà, lông mi vẫn còn vương nước mắt chưa khô.

Tạ Triều Hoài thỏa mãn đi tắm, thay quần áo. Khi chỉnh lại cổ tay áo, anh ta liếc nhìn tôi một cái: “Lúc nãy em nói muốn mua dây chuyền gì?”

Tôi thở yếu ớt nhưng cố tình chọc tức anh ta: “… Loại hàng cao cấp, một triệu một chiếc.”

Anh ta thong thả ném một tấm thẻ ngân hàng lên gối tôi: “Mua mười chiếc.”

Tôi chớp mắt.

Bỗng dưng cảm thấy eo không còn nhức, chân cũng không còn mềm nữa.

Sau khi quăng thẻ, Tạ Triều Hoài không nói thêm gì.

Lúc anh ta rời đi, tôi khàn giọng gọi: “Tối nay không ăn tối với em à?”

Anh ta hờ hững đáp: “Công ty có việc. Nếu em muốn ăn nhà hàng Tây nào, bảo Tiểu Dư đặt bàn giúp.”

Tiểu Dư là trợ lý của anh ta.

Tôi không nói gì.

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi mới gắng gượng ngồi dậy, cầm lấy thẻ ngân hàng.

Tôi hỏi hệ thống: “Thực tập sinh của anh ta đang đợi trong văn phòng sao?”

Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên:

【Đúng vậy, tối nay bọn họ sẽ cùng ăn tối dưới ánh nến. Ký chủ, nhiệm vụ giai đoạn này của bạn đã hoàn thành. Xin hãy tiếp tục chinh phục mục tiêu tiếp theo.】

Tôi nhẹ nhàng thở ra, bật cười:

“Hệ thống, thật ra hình tượng kẻ ham tiền này rất hợp với tôi, đúng không? Vừa ăn ngon, vừa kiếm được tiền.”

Chỉ là chẳng ai quan tâm.

Nhưng tôi chỉ cần tiền, không cần tình yêu.

Hệ thống không thèm để ý đến tôi, giọng điệu vẫn vô cảm:

【Mục tiêu số hai là người anh kế của nữ chính, vui lòng hoàn thành nhiệm vụ trong hôm nay.】

Tôi sững sờ một chút, có một khoảnh khắc ngẩn người.

Im lặng giây lát, tôi hỏi: “Diệp… Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

【Tại câu lạc bộ Lâm Kim.】

2

Tôi mặc váy ngắn, đi giày cao gót, đôi chân vẫn còn run rẩy, lê bước đến địa điểm hệ thống chỉ định.

Trời đã nhá nhem tối.

Tôi vào câu lạc bộ, bước vào thang máy, ấn nút tầng cao nhất nhưng không có phản ứng.

Người đàn ông đi cùng tôi khoanh tay, quan sát tôi một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng:

“Muốn lên tầng thượng à? Em gái của ai đây?”

Tôi lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh ta.

Người đàn ông có mái tóc bạc nổi bật, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười châm chọc.

Thấy tôi lùi lại, anh ta hơi cúi người, tiến gần hơn:

“Hay là… muốn câu một cậu chủ?”

Câu nói này chẳng dễ nghe chút nào.

Tôi mím môi, vẫn không trả lời.

Anh ta cười nhạt, vươn tay quẹt thẻ, ấn nút tầng thượng.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh ta huýt sáo, đuôi giọng nhấn nhá: “Nếu không câu được ai ưng ý, nhớ đến tìm tôi nhé.”

Người đàn ông này trông rất quen.

Trước đây khi còn bên cạnh Tạ Triều Hoài, tôi chắc hẳn đã từng gặp qua anh ta.

Dọc full tại page ” Vân hạ tương tư”

Nhưng những kẻ như bọn họ, quanh năm bên cạnh toàn mỹ nhân, trí nhớ kém cũng là điều dễ hiểu.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, cửa chậm rãi mở ra.

Bên trong rất đông người.

Có người nhận ra anh ta, liền bước đến chào hỏi, ánh mắt quét qua tôi rồi cười nói:

“Vận đào hoa ghê nhỉ? Lại đổi người rồi à?”

Tất cả mọi người cười rộ lên.

Anh ta nhún vai: “Đừng nói bậy, cô ấy không phải tìm tôi.”

Tôi lặng lẽ đảo mắt tìm kiếm mục tiêu thứ hai.

Đồng thời, trong đầu cũng suy tính cách hoàn thành nhiệm vụ ngay trong hôm nay.

Ánh mắt tôi dừng lại trên Diệp Trình, tim như ngừng đập một nhịp, đầu óc lóe lên một ý tưởng.

Bất ngờ, tôi túm lấy cánh tay người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói:

“Nhìn một vòng rồi, chẳng có ai ưng ý cả. Anh thì sao?”

Anh ta ngạc nhiên nhướn mày.

Một lát sau, anh ta bật cười, quay sang nói với bạn mình: “Bây giờ là của tôi rồi.”

Sau đó, tôi chủ động khoác tay anh ta.

Anh ta đưa tôi một ly rượu: “Một mình đến đây, dễ bị sói để mắt lắm đấy.”

Nhưng giọng điệu anh ta khá tùy ý.

Dù sao những người dám đến đây một mình, không sợ bị săn đuổi, chỉ sợ không có ai săn đuổi.

“Thế còn anh?” Tôi cười nhẹ.

“Tôi à?” Anh ta nhấp một ngụm rượu, chậm rãi hỏi lại, “Em nghĩ sao?”

Không cần nghĩ, tôi biết rõ bên cạnh Tạ Triều Hoài không có người tốt.

Tôi bình tĩnh kéo người đàn ông về phía góc vắng người.

Anh ta thở dài: “Em gái, gấp gáp vậy sao?”

Khóe mắt liếc thấy bóng dáng quen thuộc, tôi chủ động vòng tay qua cổ người đàn ông này, ngẩng đầu ghé sát vào.

Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm vào nhau—

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thi Nghiên?”

Tôi giả vờ hoảng hốt đẩy mạnh người đàn ông trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, chạy về phía Diệp Trình, trốn sau lưng anh ta.

Giọng tôi run rẩy: “Là anh ta… Anh ta ép tôi…”

Tôi đứng sau Diệp Trình, không thấy rõ biểu cảm của anh ta.

Ngược lại, người đàn ông bị tôi lợi dụng lại chạm tay lên môi, có vẻ đã hiểu ra chuyện gì.

Anh ta cười nhạt vì tức giận: “Hóa ra là bẫy tôi à?”

Nếu lúc đó tôi biết anh ta chính là mục tiêu thứ ba, dù có mười cái mạng, tôi cũng không dám làm vậy.

Nhưng tôi không biết.

Tôi chỉ biết siết chặt lấy áo Diệp Trình, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương: “Giúp em…”

Bất cứ người đàn ông bình thường nào khi thấy mối tình đầu của mình bị kẻ khác xâm phạm, đáng thương thế này, đều sẽ ra tay giúp đỡ.

May mắn thay, Diệp Trình là một người đàn ông bình thường.

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông kia: “Tôi đưa cô ấy đi.”

Ngừng một chút, anh ta tiếp tục:

“Về sau ít làm mấy chuyện ép buộc con gái đi, không khéo vào tù đấy.”

Nói xong, anh ta kéo tôi rời khỏi.

Phía sau vang lên tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp!”

Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt anh ta chắc chắn rất đặc sắc.

3

Trước mặt Diệp Trình, tôi khóc thút thít, nhưng vẫn kiểm soát lượng nước mắt, tránh để mắt sưng đỏ, mất đi vẻ đẹp yếu đuối.

Diệp Trình đưa cho tôi vài tờ khăn giấy.

Tôi ngấn lệ nhìn anh ta: “Gần đây em… em rất cần tiền. Người đàn ông đó nói sẽ cho em tiền, bảo em đi cùng hắn…”

Đôi mắt đen láy của Diệp Trình nhìn tôi, sâu thẳm và lạnh lùng: “Một người đàn ông trưởng thành cho em tiền, em liền đi theo hắn. Em không biết sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”

Nước mắt lăn dài trên má tôi: “Nhưng em thật sự rất cần tiền…”

Giọng Diệp Trình không có vẻ mỉa mai, chỉ đơn thuần bình tĩnh: “Là người cha nghiện cờ bạc? Người mẹ bệnh tật? Đứa em trai đang đi học?”

… Đây đều là những lời dối trá tôi dùng để lừa anh ta hồi cấp ba.

Tôi chỉ khịt mũi, ấm ức liếc nhìn anh ta, không nói gì.

Trong căn phòng nghỉ nhỏ hẹp, ngoài tiếng nức nở của tôi, không khí dần trở nên kỳ lạ.

Cho đến khi ngón tay thon dài của Diệp Trình chạm vào xương quai xanh của tôi, kéo nhẹ cổ áo tôi xuống.

Một luồng gió lạnh lùa vào.

Anh ta cụp mắt, nở nụ cười không chạm tới đáy mắt:

“Trên người đầy dấu hôn thế này, còn dám ra vẻ đáng thương trước mặt tôi?”

Cả người tôi cứng đờ.

Cúi đầu theo ánh mắt anh ta nhìn xuống.

Tạ Triều Hoài vốn không thích để lại dấu vết trên người tôi, hôm nay anh ta lên cơn à?!

Cơ thể tôi run lên, nước mắt trào ra như suối, lao thẳng vào lòng Diệp Trình: “Là… là tên đàn ông đó hôm nay…”

Dù sao hắn cũng trông giống một tay ăn chơi phong lưu, không giống người tốt. Cứ để hắn gánh tội thay đi.

Ngón tay Diệp Trình nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải ngẩng đầu.

“Thi Nghiên,” anh ta cười lạnh nhạt, “Hôm nay em tìm tôi, lại là vì cái gì?”

Vì nhiệm vụ.

Kéo anh ta lên giường!

Dù gì anh cũng là anh trai nữ chính, mà tôi là nữ phụ độc ác, nhất định phải nắm lấy anh!