Hứa Lâm xuyên chi 1 triệu tệ để bắn pháo hoa chào đón cô thư ký mới.
Anh ta vẫn không quên nhắn tin cho tôi:
“Vãn Tinh, chờ đến kỷ niệm 10 năm kết hôn, anh sẽ tặng em một màn pháo hoa.”
Đó là điều tôi đã ao ước từ mười năm trước.
Khi ấy, chúng tôi nghèo. Sau khi nhận giấy kết hôn, chỉ có thể đốt một que pháo sáng để kỷ niệm.
Bây giờ, nhìn lên bầu trời rực rỡ pháo hoa, tôi mở lại video tuyên bố kết hôn từ mười năm trước, chụp một bức ảnh và đăng lên mạng xã hội:
“Kết cục, đều như vậy cả.”
Tối hôm đó, Hứa Lâm Xuyên không về nhà.
Sáng hôm sau, tôi gửi cho anh ta một tờ đơn ly hôn qua dịch vụ chuyển phát nhanh.
Kèm theo đó, là một bức thư được gửi từ mười năm trước.
Trên lá thư, Hứa Lâm Xuyên từng viết tay một câu:
“Hôm nay, có yêu Vãn Tinh nhiều hơn một chút không?”
1
Nhận được đơn ly hôn, Hứa Lâm Xuyên lập tức gọi điện tới:
“Tô Vãn Tinh, em lại gây chuyện gì nữa?
Hở chút là đòi ly hôn, em thấy vui lắm à?
Em đã ba mươi tuổi rồi, không phải con nít ba tuổi nữa, có thể trưởng thành chút không?”
Anh ta tức giận tột độ.
Giọng điệu đầy trách móc.
Chưa kịp để tôi đáp, một giọng nói ngọt ngào vang lên trong điện thoại:
“Tổng giám đốc Hứa, anh đừng giận mà. Chắc chị không cố ý làm loạn với anh đâu, có lẽ do lớn tuổi rồi nên tâm trạng không tốt. Anh dỗ dành chị ấy một chút là được mà.”
Hứa Lâm Xuyên có vẻ càng tức hơn: “Cô im miệng.”
Rồi quát tôi: “Vãn Tinh, tôi về ngay, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
2
Anh ta vừa dập máy, tôi liền nhận được thông báo từ mạng xã hội.
Một cô gái có tên “Xuyên Lưu Không Hề Hí Hửng” liên tục đăng ba bài viết:
- “Hu hu hu, anh trai mắng em rồi! Phạt anh một tuần không được nhìn thấy nụ cười của em!”
Kèm theo ảnh văn phòng tổng giám đốc của Hứa Lâm Xuyên. - “Hí hí, anh trai xin lỗi em rồi. Anh nói là người ở nhà lại giở trò, bảo em ngoan ngoãn đừng làm loạn nữa. Thôi được, tha thứ cho anh vậy.”
Kèm theo ảnh hai cốc trà sữa. - “Anh trai lại phải về nhà dỗ cái bà yêu quái kia rồi. Đúng là phụ nữ ba mươi tuổi trở lên phiền phức quá. Không như em, chỉ biết thương anh trai thôi~”
Kèm theo ảnh góc nghiêng của một gương mặt trắng nõn, thuần khiết.
Cô ta chính là thư ký mới của Hứa Lâm Xuyên – Chu Chu.
Ba tháng trước, có lần công ty cần một tài liệu gấp, Hứa Lâm Xuyên bảo Chu Chu đến nhà tôi lấy.
Lúc đó, tôi tình cờ có mặt.
Cô gái hơn hai mươi tuổi trang điểm nhẹ, má lúm đồng tiền, tóc đuôi ngựa cao bay bay theo gió.
Diện một bộ đồ thể thao trông rất tươi tắn, mang dáng vẻ trong sáng của một nữ sinh trung học.
Lấy xong tài liệu, cô ta cười đề nghị kết bạn với tôi trên WeChat.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Trước khi đi, cô ta khoác tay tôi một cách thân mật:
“Chị Vãn Tinh, chị có bí quyết chăm sóc da nào không thế? Không hề nhìn ra chị sắp bước sang tuổi ba mươi đâu, chẳng có chút dấu vết của thời gian luôn!
Không như em, mới hai mươi mà đã thấy có nếp nhăn ở mắt rồi này.”
Cô ta cười rạng rỡ, ánh mắt trông rất chân thành.
Tôi chỉ cười xã giao, đáp nhẹ nhàng:
“Rất đơn giản, những lời không nên nói thì đừng nói, những việc không nên làm thì đừng làm.”
Sau hôm đó, tôi đã nói chuyện với Hứa Lâm Xuyên về Chu Chu.
Anh ta cười, trêu chọc tôi:
“Sao thế, ghen à?
Chỉ là một cô nhóc mới vào nghề, chưa từng trải sự đời thôi mà. Yên tâm, cô ta không thể uy hiếp em được đâu.
Hơn nữa, thư ký là do phòng nhân sự tuyển, em cũng biết quy trình công ty rất minh bạch mà.
Chẳng lẽ em còn không tin chồng mình sao? Chúng ta yêu nhau từ năm mười bảy tuổi, kết hôn năm hai mươi tuổi, sắp tròn mười năm rồi.
Tình cảm của chúng ta, không ai có thể phá hoại được.”
Hồi đó, tôi nhìn người đàn ông trước mặt, nghe anh ta thề thốt chắc nịch.
Thanh xuân ấy, lời hứa vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tình yêu chân thành có thể vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng chẳng ai nói với tôi rằng, tình yêu cũng có thể tạo ra những khó khăn.
3
Hôm qua là kỷ niệm chín năm thành lập công ty.
Cũng là ngày công ty chính thức đạt lợi nhuận trăm tỷ.
Với tư cách phó tổng, đáng lẽ tôi phải có mặt.
Nhưng một hợp đồng quan trọng ở khu vực phía Nam xảy ra vấn đề.
Cần ngay lập tức trấn an khách hàng.
Hứa Lâm Xuyên không thể rời đi, mà người khách đó đã hợp tác với chúng tôi suốt năm năm qua.
Chỉ có tôi đi mới đảm bảo được.
Dù là phó tổng, nhưng từ năm ngoái, tôi dần lui về sau để tập trung chuẩn bị mang thai.
Thỉnh thoảng mới tham gia vào công việc công ty.
Chuyến đi này, tôi rất tự tin.
Giải quyết mọi thứ xong, tôi về nhà, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chỉ là không ngờ, bữa tiệc mừng công ty tối qua lại “hoành tráng” đến vậy.
Mười giờ đêm, Hứa Lâm Xuyên gọi điện báo:
“Vãn Tinh, tối nay anh không về nữa. Nhân viên cũ muốn ăn mừng tới tận ba giờ sáng. Em vất vả rồi, ngủ ngon nhé.”
Tôi có chút khó chịu, nhưng vẫn nuốt xuống.
Công ty tròn chín năm, từ một cửa hàng nhỏ của hai vợ chồng trở thành doanh nghiệp dẫn đầu Giang Thành.
Những nhân viên đồng cam cộng khổ với chúng tôi từ đầu, đúng là nên được khao thưởng.
Tôi chỉ dặn dò:
“Không được hút thuốc, uống ít thôi. Chúng ta còn đang chuẩn bị có con.”
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”
Anh ta cười, nhưng cuộc gọi ấy làm tôi hoàn toàn mất ngủ.
Mạng xã hội liên tục nhấp nháy thông báo mới.
Giữa vô số bài đăng, tôi lập tức chú ý đến Chu Chu.
“Anh ấy không thể dành hết yêu thương cho tôi, vậy thì hãy để màn pháo hoa này thay anh ấy gửi đến tôi.”
Chín bức ảnh pháo hoa xa hoa trị giá hàng triệu nhân dân tệ.
Trong những luồng sáng rực rỡ trên bầu trời, tôi nhìn thấy rõ ký tự viết tắt “ZZ”.
Tôi mở bức ảnh đầu tiên.
Một giọng nam trầm ấm cất lên, làm cả người tôi lạnh toát:
“Chu Chu, cô bé của anh, ước mơ mười tám tuổi của em đã thành hiện thực chưa?”
Là giọng của Hứa Lâm Xuyên.
Cùng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn âm thanh từ anh ta:
“Vãn Tinh, màn pháo hoa tối nay rất đẹp.
Chờ đến kỷ niệm mười năm kết hôn, anh sẽ dành tặng em một màn pháo hoa thuộc về riêng em.”
Cùng một giọng nói.
Chỉ là bớt đi vài phần dịu dàng và yêu thương.
Tôi trở lại bài đăng của Chu Chu, mở bức ảnh thứ hai.
“Anh trai, màn pháo hoa này là dành riêng cho em sao?”
Bức thứ ba.
“Đúng vậy, chỉ dành cho bé Chu Chu của anh.”
Bức thứ tư.
“Rõ ràng đây là pháo hoa của công ty, đâu phải của riêng em.”
Bức thứ năm.
“Tiệc mừng công ty vốn không có pháo hoa. Đây là anh đặt riêng cho em.”
…
Chín bức ảnh.
Tan nát hoàn toàn giấc mộng tình yêu đẹp đẽ của tôi.
4
Năm đó, tôi và Hứa Lâm Xuyên vừa tốt nghiệp đại học.
Anh học kỹ thuật phần mềm, tôi học kinh tế.
Anh muốn mở một công ty công nghệ.
Còn tôi, đã thi đỗ công chức ở quê nhà.
Chúng tôi đều xuất thân từ thị trấn nhỏ, không có chỗ dựa, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Xung quanh ai nấy đều cười nhạo giấc mộng viển vông của anh.
Nhưng khi ánh mắt anh nhìn tôi, tràn đầy hy vọng, tôi chẳng hề do dự mà từ bỏ công việc ổn định, cùng anh đến Vân Thành.
Năm nghèo nhất, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.
Anh rưng rưng nước mắt:
“Vãn Tinh, xin lỗi em. Đợi khi chúng ta phát đạt rồi, em muốn quà cưới gì, anh đều bù đắp cho em.”
Hồi đó, tôi rất thích xem phim thần tượng lãng mạn.
Nam chính luôn tỏ tình dưới một bầu trời pháo hoa rực rỡ.
Thế nên, tôi đã nói với anh:
“Em muốn một màn pháo hoa chỉ dành riêng cho Tô Vãn Tinh.”
Hôm ấy, chúng tôi mở một bộ phim có cảnh bắn pháo hoa.
Đốt sáng que pháo cầm tay.
Thề hẹn bên nhau trọn đời.
Giờ đây, công ty đã gần tròn mười năm.
Màn pháo hoa từng xa vời không với tới, giờ anh có thể dễ dàng tổ chức cả trăm, cả nghìn lần.
Thế nhưng, người đầu tiên anh dành tặng lại là tiểu tình nhân của anh – một màn pháo hoa xa hoa triệu tệ.
Tôi mở lại video ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn.
Cô gái trong đó, cầm que pháo sáng, cười ngọt ngào trước ống kính…
Trông thật trẻ con và nực cười.
Thì ra, không quan trọng từng yêu nhau sâu đậm thế nào.
Cuối cùng, kết cục cũng chỉ có vậy.
Những dấu hiệu báo trước vốn đã rành rành trước mắt.
Chỉ có tôi là tự lừa dối mình, không chịu tin tưởng.
…
Tiếng động vang lên ngoài cửa.
Hứa Lâm Xuyên đã về.
5
Cơn giận của anh dường như đã nguôi đi phần nào:
“Vãn Tinh, đừng làm loạn nữa được không?”
Anh cầm trên tay một chiếc phong bì màu hồng.
Là bức thư tình mà mười năm trước, chúng tôi gửi tại một tiệm thư chậm ở Thượng Hải.
Hồi đó, tôi nũng nịu đòi đọc ngay xem anh viết gì.
Anh ôm chặt lấy tôi, thì thầm bên tai:
“Vãn Tinh, mười năm sau, anh sẽ cho em câu trả lời.”
Hơi thở ấm áp, nhịp tim rộn ràng.
Là những xúc cảm ngọt ngào mà mỗi khi nhớ đến, tim vẫn rạo rực.
Lúc ấy, trong thư anh viết địa chỉ liên lạc của tôi.
Vốn là một món quà bất ngờ gửi từ mười năm trước, nay lại biến thành một trò cười.
Tôi nhìn phong thư, nhẹ giọng hỏi:
“Hứa Lâm Xuyên, hôm nay anh có yêu Tô Vãn Tinh nhiều hơn một chút không?”
Anh thoáng khựng lại, gượng gạo đáp:
“Tất nhiên rồi.”
Tôi truy hỏi:
“Tất nhiên cái gì?”
Anh trả lời:
“Tất nhiên là yêu Tô Vãn Tinh.”
Tôi không buông tha:
“Ai yêu Tô Vãn Tinh?”