19

Tin tức tôi và Tạ Thanh Dã quay lại nhanh chóng lan truyền trong trường.

Ngay sau đó, trên diễn đàn trường xuất hiện loạt ảnh tôi cùng Giang Lê vào khách sạn, cùng với ảnh Tạ Thanh Dã bị đánh và chúng tôi đi ăn chung.

Người đăng bài tố tôi “bắt cá hai tay, đời tư lăng nhăng”, thậm chí còn ám chỉ chúng tôi “chơi trò ba người”, miêu tả vô cùng tục tĩu.

Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành tâm điểm chỉ trích, ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy khinh bỉ.

May mắn thay, Tạ Thanh Dã nhanh chóng lần ra địa chỉ IP của người đăng bài—chính là Thẩm Nam Tịch.

Vừa báo cảnh sát xong, tôi liền đụng phải cô ta.

Giọng nói vặn vẹo của cô ta vang lên:
“Nếu không có gương mặt này, Tạ Thanh Dã có còn thích cô không?”

Cô ta giơ tay, hất chất lỏng trong chai thủy tinh về phía tôi.

Tôi trợn mắt, đồng tử co rút lại.

“Nhan Nhan!”

Ngay giây tiếp theo, tôi bị Tạ Thanh Dã ôm chặt, ngã lăn ra đất.

Anh dùng cả người che chắn cho tôi.

Thẩm Nam Tịch mất đi lý trí, hét vào mặt anh:
“Tôi đã theo đuổi anh từ năm 14 tuổi, tại sao anh không thể quay lại nhìn tôi một lần?!”

“Tôi yêu anh lâu như vậy, tại sao anh lại thích người khác?”

“Chỉ vì cô ta xinh đẹp, gia thế tốt hơn tôi sao? Không công bằng! Không công bằng!”

“Rõ ràng tôi mới là người yêu anh nhất!”

Tạ Thanh Dã đỡ tôi đứng dậy, xác nhận tôi không bị dính axit, sau đó lạnh lùng nhìn cô ta:

“Tôi dựa vào đâu mà phải đáp lại tình cảm của cô?”

“Cho dù cô có theo đuổi tôi 100 năm, 1000 năm, tôi cũng không bao giờ yêu cô.”

Thẩm Nam Tịch phát điên gào lên:
“Tôi là nữ chính! Anh là nam chính! Chúng ta phải yêu nhau!”

Cảnh sát lập tức khống chế cô ta.

Cô ta bị truy tố vì tội vu khống và cố ý gây thương tích.

Sau đó, trường đại học cũng đăng thông báo chính thức, chứng minh tôi và Giang Lê là anh em ruột, bạn trai tôi từ đầu đến cuối chỉ có Tạ Thanh Dã.

Thẩm Nam Tịch bị đuổi học, ngoài ra còn bị kiện tội phỉ báng và cố ý gây thương tích.

Cô ta nhận mức án ba năm tù giam.

20

Dòng bình luận vốn im lặng bấy lâu nay lại bùng nổ, nhưng lần này, chiều hướng hoàn toàn thay đổi.

【Nữ chính này khó mà chấp nhận nổi, vừa bịa đặt tin đồn bậy bạ, vừa tạt axit. Đây mà là nữ chính sao?】
【Vẫn là nam chính với nữ phụ hợp đôi hơn, hai người mau mau khóa chết CP này đi!】
【Nữ chính giờ đã sụp đổ hoàn toàn rồi, còn cần cái thiết lập “cơ thể nam chính chỉ nhận nữ chính” làm gì nữa?】
【Nhanh chóng đổi nữ phụ thành nữ chính đi, tôi không cho phép nam chính bị bất lực!!!】
【Cũng không sao cả, nam chính lúc nào cũng có thuốc bên người, muốn thế nào thì thế đó thôi.】

Không biết có phải vì nữ chính đã sụp đổ hoàn toàn không, nhưng từ sau đó, Tạ Thanh Dã không cần uống thuốc vẫn có thể làm tôi sống dở chết dở.

Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”

Chỉ là cơ thể nhỏ bé này của tôi thực sự không chịu nổi.

Vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông, tôi liền trốn về Hàng Thành ngay lập tức.

Khó khăn lắm mới có vài ngày được sống thoải mái, nhưng chẳng bao lâu sau, Tạ Thanh Dã lại đuổi theo.

Anh đứng trước cổng nhà tôi, trông đáng thương như một chú chó hoang bị bỏ rơi.

“Bảo bối, anh bị ông nội đuổi ra khỏi nhà rồi. Anh nhập gia nhà em được không?”

Tôi bĩu môi, vốn định làm khó anh một chút, nhưng ba mẹ tôi thì lại vui mừng hết mức.

Họ lập tức tổ chức lễ đính hôn hoành tráng, đi đâu cũng khoe rằng tôi thật có tiền đồ, tìm được một chàng rể ở rể vừa xuất sắc vừa đẹp trai.

Lão gia nhà họ Tạ nghe tin, tức đến mức suýt hộc máu.

Ông thậm chí còn không hiểu tại sao mọi người đều nói ông đã đuổi Tạ Thanh Dã ra khỏi nhà.

Ông gọi điện đến, vừa mắng anh “hám cưới”, vừa trách anh đổ oan cho ông.

Cuối cùng, ông cũng chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở:
“Đừng quên đưa Ôn Nhan về nhà họ Tạ ăn Tết.”

Khi được hạnh phúc bao quanh, tôi thường không nhịn được mà cảm thán.

May mà Tạ Thanh Dã yêu tôi một cách điên cuồng và cố chấp, nên chúng tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay.

Đêm giao thừa, ngoài cửa sổ, pháo hoa rực sáng cả bầu trời.

Tạ Thanh Dã ôm lấy eo tôi từ phía sau, thì thầm bên tai:
“Bảo bối, anh nói cho em một bí mật nhé.”

“Bí mật gì?”

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em rồi.”

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.

Phiên ngoại – Góc nhìn của Tạ Thanh Dã

Từ khi sinh ra, tôi đã thuận buồm xuôi gió, chưa từng có thứ gì mà tôi muốn mà không có được.

Người khác luôn kính trọng tôi, ngưỡng mộ tôi.

Phụ nữ thích tôi rất nhiều, nhưng dám thẳng thắn bày tỏ tình cảm lại chẳng có mấy ai.

Nhưng tôi cũng không có hứng thú với bất kỳ ai, luôn lạnh lùng từ chối.

Chỉ có một người là ngoại lệ—Ôn Nhan.

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi lần đầu tiên, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên một cảm giác vui sướng kỳ lạ, lần đầu tiên cảm thấy tự hào về ngoại hình của chính mình.

Từ góc khuất của hành lang, tôi dựa vào tường, nghe thấy cô ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Hôm nay ở trường tớ gặp một soái ca siêu cấp! Đẹp trai đến mức muốn khóc luôn! Tớ nhất định phải theo đuổi anh ấy!”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, cô ấy lập tức phản bác:
“Hừ! Bổn tiểu thư đây là đại mỹ nữ tuyệt thế, theo đuổi anh ấy chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Tôi nhướng mày, cảm thấy có chút mong chờ.

Nhưng sau đó, tôi lại liên tục bắt gặp cô ấy lén lút theo dõi tôi, nhưng mãi chẳng chịu chủ động nói chuyện.

Tôi không khỏi sốt ruột, đành cố tình “vô tình” đụng phải cô ấy.

Quả nhiên, cô ấy cắn câu ngay lập tức, giữ chặt cánh tay tôi, giọng nói đáng thương:
“Học trưởng, em trẹo chân rồi, anh đưa em đến phòng y tế được không?”

Tôi giữ vẻ mặt vô cảm đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy cô ấy đáng yêu vô cùng, suýt không nhịn được mà muốn ôm cô ấy.

Lúc hoàn hồn lại, tôi đã bế thốc cô ấy lên rồi.

Cô gái nhỏ trong lòng tôi trợn tròn mắt, có vẻ như bị tôi dọa sợ.

Tôi còn đang suy nghĩ xem nên lấy lý do gì để giải thích, thì cô ấy đã vòng tay qua cổ tôi, giọng nói mềm mại:
“Làm phiền học trưởng rồi.”

Hôm đó, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nhân cơ hội tỏ tình với tôi, nhưng đến lúc chia tay, cô ấy chỉ thêm tôi vào danh bạ.

Tôi hơi thất vọng, về nhà liền hiếm hoi tâm sự với bạn thân về chuyện này.

Tên bạn thân kia lại phán một câu:
“Cậu tiêu rồi.”

“Đừng có đồng ý yêu cô ấy nhanh quá. Đàn ông mà theo đuổi dễ dàng quá thì chẳng đáng giá đâu.”

“Ôn Nhan chỉ thích ngoại hình của cậu thôi. Nếu cậu để cô ấy ăn sạch bách, chắc chắn sau này cô ấy sẽ đá cậu không thương tiếc.”

Lúc đó tôi không tin, nhưng tối đó tôi lại mơ thấy mình bị cô ấy bỏ rơi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc vì một người.

Hôm sau, khi Ôn Nhan nhắn tin trêu chọc, tôi cố ý đợi đúng hai phút mới trả lời.

Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, cố tình làm chậm tiến độ, để cô ấy tiếp tục theo đuổi tôi.

Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của tôi.

Tôi thậm chí đã tính toán xong cả việc sẽ cưới cô ấy ở đâu, đi tuần trăng mật ở đâu, sinh bao nhiêu đứa con, đặt tên chúng là gì…

Nhưng tôi lại thất bại ngay trong đêm đầu tiên.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng nghi ngờ bản thân mình.

Tôi thậm chí còn nghĩ mình chắc chắn mạnh hơn cả đàn ông phương Tây.

Nhưng tôi lại để cô ấy chứng kiến một bộ dạng thảm hại nhất của mình.

Tôi đúng là một kẻ vô dụng.

Bị bỏ rơi là đáng đời.

Nhưng tôi đau khổ đến phát điên.

Đó là lần đầu tiên tôi biết thế nào là tuyệt vọng.

Nhưng may mắn thay—

Cô ấy đã quay đầu, nắm lấy tay tôi.

Vậy thì tất cả những đau khổ trước đây, đối với tôi mà nói, đều là một loại ân huệ.

(Toàn văn hoàn)