14

Tôi đến sân bay từ sớm, ngồi trong quán cà phê chờ Giang Lê.

Không biết đã ngẩn ngơ bao lâu, đột nhiên có người nhéo má tôi.

“Ôn Nhan, sao trông cậu thảm thế này? Bị đàn ông đá à?”

Ngước mắt lên, người trước mặt đeo kính râm, mặc vest cổ V màu kem, phong thái phóng khoáng, bất cần—chính là Giang Lê.

Tôi gạt tay anh ấy ra:
“Anh mới là người bị đá đấy.”

Mặc dù lời nói có chút xéo xắt, nhưng khi gặp lại anh ấy, tâm trạng tôi quả thực đã tốt hơn nhiều.

Giang Lê lớn hơn tôi bốn tuổi, là anh trai cùng mẹ khác cha của tôi.

Anh ấy lớn lên ở nước ngoài, hai anh em không gặp nhau thường xuyên, nhưng mỗi năm có thời gian rảnh anh đều về nước thăm tôi.

Chúng tôi vừa là anh em, cũng vừa là bạn bè.

Biết tôi vừa chia tay, anh ấy xoa đầu tôi:
“Đàn ông đầy ra đó, cũ không đi thì mới không đến. Muốn kiểu nào, anh giới thiệu cho em.”

“Anh cứ giữ lấy mà xài đi.” Tôi lười biếng đáp.

Lần này Giang Lê về nước để xử lý công việc, thời gian khá rảnh rỗi nên anh ấy thường xuyên đến trường tìm tôi.

Lúc thì rủ tôi đi ăn, lúc lại kéo tôi ra ngoài chơi.

Tin đồn trong trường lan truyền nhanh chóng, rằng tôi đã có bạn trai mới.

Không ít người dò hỏi tôi xác nhận, nhưng tôi đều trả lời lập lờ cho qua chuyện.

Hôm nay, anh ấy lại đến tìm tôi, rủ tôi đi xem phim.

Vừa bước ra khỏi cổng trường, tôi liền nhìn thấy Tạ Thanh Dã.

Đã gần mười ngày chúng tôi không gặp nhau. Mọi tin tức của anh tôi đều biết thông qua dòng bình luận.

Nghe nói anh bị lão gia họ Tạ ép phải ở lại bệnh viện để dưỡng thương.

Mấy ngày đầu còn ngoan ngoãn nằm viện, nhưng sau đó lại dùng ga trải giường làm dây thừng nhảy cửa sổ trốn ra ngoài. May mà tầng anh ở không quá cao, không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Những ngày tiếp theo, không ai biết tin tức của anh.

Giờ phút này gặp lại, cảm giác như đã cách nhau cả một đời.

Anh gầy đi một chút, khí chất lạnh lẽo hơn trước, đứng giữa dòng người đông đúc nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.

Tôi dường như có thể đọc được lời trách móc không lời trong mắt anh:
“Nhan Nhan, em lừa anh. Em đã hứa sẽ quay về tìm anh mà.”

Một bóng người đột nhiên chắn ngang tầm nhìn của tôi.

Giang Lê không biết đã đứng trước mặt tôi từ khi nào.

“Diễn phim thần tượng à? Đứng ngẩn ra mãi thế.”

“Không lẽ em còn chưa quên được cậu ta? Dù đã biết cậu ta bất lực mà vẫn tiếc nuối?”

Tôi lập tức bịt miệng anh ấy lại, trừng mắt nhìn.

Nếu không phải không thể lừa được anh bằng cái cớ “mẹ tôi không cho quen bạn trai ở xa”, thì tôi cũng đâu có kể chuyện kia ra!

Giang Lê gỡ tay tôi ra, hậm hực nói:
“Được rồi, không nói nữa.”

Sau đó, anh khoác vai tôi, dẫn tôi rời đi.

15

Giang Lê dẫn tôi đi ăn trước, Tạ Thanh Dã cũng theo sau.

Hai bàn ngồi sát nhau, chỉ cách khoảng hai mét.

Giang Lê cố tình khiến anh tức giận, dính lấy tôi không rời.

Lúc thì giúp tôi lau miệng, lúc thì bóc tôm cho tôi, liên tục gọi tôi là “bé cưng” với giọng cưng chiều.

Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng ly vỡ vụn.

Không kìm được quay đầu lại, chỉ thấy những ngón tay thon dài của Tạ Thanh Dã đang rướm máu.

Anh nhìn tôi đầy tổn thương.

Giang Lê bĩu môi:
“Ở đâu ra tên điên thế này, dọa người ta sợ chết khiếp.”

“Bé cưng, chúng ta đi thôi.”

Trên đường đến rạp chiếu phim, Giang Lê quay đầu nhìn lại mấy lần, giọng đầy oán giận:

“Bạn trai cũ của em cứ như ma dai bám, đi đâu cũng theo sát, nhìn anh như muốn giết người vậy.”

Tôi quay lại nhìn, đúng là khá đáng sợ. Quan trọng hơn là—tay anh ta vẫn đang chảy máu.

Tôi cau mày, định mở miệng bảo anh đừng theo nữa.

Giang Lê bỗng kéo tôi vào thang cuốn đi xuống.

Tôi ngạc nhiên:
“Không xem phim nữa à?”

“Xem phim có gì hay, đi thuê phòng.”

Giang Lê kéo tôi vào khách sạn gần đó, mở một phòng.

“Chút nữa nếu có ai gõ cửa, đừng mở.” Dặn dò xong, anh ấy vào phòng tắm.

Không ngờ, lời anh ấy lại linh nghiệm.

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”

Qua mắt mèo, tôi có thể nhìn thấy rõ Tạ Thanh Dã đứng bên ngoài cùng vài người khác.

Da đầu tôi tê dại, cảm thấy anh ta bây giờ thật sự quá đáng sợ.

Giang Lê nhanh chóng quấn khăn tắm bước ra, nhìn tôi như nhìn một con mèo con đang sợ hãi.

Tôi níu lấy cánh tay anh ấy:
“Anh, em sợ quá.”

Anh ấy xoa đầu tôi, rồi nghiêm túc nói:
“Trốn kỹ đi, lát nữa anh bị đánh nhớ báo cảnh sát.”

Tôi cau mày giữ chặt anh ấy:
“Anh định làm gì?”

Giang Lê hừ lạnh:
“Dám dây dưa với em gái anh, anh sẽ tống cậu ta vào đồn cảnh sát.”

17

Tôi thở dài:
“Anh yêu, anh có bao giờ nghĩ rằng vấn đề không nằm ở anh, mà chỉ là người không đúng thôi không?”

“Giống như cơ thể anh được ‘lập trình’ để chỉ phản ứng với một người duy nhất. Khi người đó ở gần, cơ thể anh mới hoạt động bình thường.”

“Ví dụ như Thẩm Nam Tịch, khi cô ta chạm vào anh, có phải anh dễ kích động hơn không?”

Tạ Thanh Dã nhìn tôi chằm chằm, giọng kiên định:
“Nhưng anh chỉ yêu em. Dù cơ thể anh có bị ‘lập trình’, thì trái tim anh vẫn chỉ thuộc về em.”

Tôi không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi:
“Nhưng nếu ngay cả trái tim anh cũng bị ‘lập trình’ thì sao?”

Anh đặt chiếc chìa khóa vào tay tôi, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ:
“Vậy thì em hãy khóa anh lại, moi trái tim anh ra.”

Lòng tôi chấn động mạnh.

Anh ấy yêu đến mức cực đoan như vậy sao?

Bất giác, tôi nhớ lại đêm anh ấy bị bỏ thuốc.

Dù cơ thể khao khát đến thế nào, nhưng trái tim anh vẫn không cho phép bản thân phản bội tôi.

Rõ ràng, cái gọi là “thiết lập định sẵn” đã thất bại.

Trong lòng bỗng nhiên trào lên một sự can đảm—thay vì cứ cố né tránh cốt truyện, chi bằng tôi trực tiếp đối đầu với nó.

Tôi nâng mặt anh, chủ động hôn lên môi anh.

“Anh yêu, chúng ta làm hòa nhé, em không chia tay nữa.”

Anh ngỡ ngàng, rồi ánh mắt bỗng sáng lên, nhưng ngay sau đó lại tối sầm lại:
“Anh không làm người thứ ba.”

“Đó là anh trai em! Anh trai ruột!”

Anh lại hỏi:
“Vậy còn tình đầu của em thì sao?”

“Là anh. Từ trước đến nay, chỉ có anh.”

“Bảo bối, em không lừa anh chứ?”

Tôi bật cười, giơ ba ngón tay lên:
“Em thề bằng nửa thân dưới của anh. Nếu em lừa anh, cả đời này anh không được nữa.”

Tạ Thanh Dã nghiến răng nghiến lợi:
“Tối nay anh đợi em khóc lóc cầu xin anh!”

Nói xong, anh lật người đè tôi xuống, lấy ra một lọ thuốc từ trong áo khoác, đổ vài viên vào lòng bàn tay tôi, rồi cúi đầu liếm sạch.

Ngay sau đó, anh bắt đầu thực hiện “dịch vụ cao cấp” của mình.

Tôi không biết mình bắt đầu khóc từ lúc nào, chỉ biết là tôi muốn trốn chạy.

Quả nhiên, tôi quá tự tin vào sức chịu đựng của mình.

Tôi ôm bụng, giọng lạc đi:
“Anh yêu, em không chịu nổi nữa, sắp nổ tung rồi!”

Vậy mà Tạ Thanh Dã vẫn dỗ dành tôi:
“Bảo bối, em ăn được mà, đừng lười biếng…”

18

Hôm sau, khi tỉnh dậy, trời đã gần trưa.

Không biết từ lúc nào, Tạ Thanh Dã đã trả điện thoại lại cho tôi.

Vừa mở máy, cuộc gọi của Giang Lê lập tức đổ chuông.

“Em đang ở đâu? Tên khốn kia có bắt nạt em không?”

Tôi vừa định nói rằng tôi không sao, nhưng nhận ra giọng mình đã khàn đặc.

Tạ Thanh Dã cầm lấy điện thoại, trả lời thay tôi:
“Anh, Nhan Nhan không sao, bọn em vẫn rất tốt.”

“Cút mẹ mày đi! Ai là anh của mày? Gọi Ôn Nhan nghe máy!”

Sợ Giang Lê nổi giận thêm, tôi vội nói vào điện thoại với giọng khàn khàn:
“Anh, em thật sự không sao.”

“Giọng em bị sao vậy?”

—Hôm qua khóc đến khàn cả giọng.

Nhưng tôi không dám nói thật, đành lấy cớ:
“Em bị cảm thôi.”

“Đừng nói với anh là em quay lại với nó rồi đấy?”

Tôi im lặng một lúc.

Giang Lê lập tức bùng nổ:
“Em có biết hôm qua nó còn cho người trùm bao tải đánh anh không?!”

Nói xong, anh tức giận cúp máy.

Tôi chậm rãi quay đầu nhìn Tạ Thanh Dã:
“Hôm qua anh đánh anh tôi à?”

Anh vội vàng lắc đầu:
“Không phải anh! Anh không ra tay!”

“Vậy anh sai người đánh anh ấy?”

“Anh chỉ bảo họ ‘tiếp đãi’ anh em chu đáo, là họ tự hiểu sai!”

Tôi hừ lạnh, kéo tay áo lên:
“Vậy thì em cũng ‘tiếp đãi’ anh một chút nhé?”

Tôi đánh anh một trận, nhưng chẳng hiểu sao lại bị anh kéo vào màn “vận động” lần nữa.

Thấy anh lấy lọ thuốc ra, tôi hoảng sợ, cuống cuồng bò xuống giường định chạy trốn.

Nhưng anh nhanh chóng túm lấy cổ chân tôi, kéo tôi trở lại.

“Bảo bối không phải muốn tiếp đãi anh sao? Anh còn chưa ăn đâu, chạy gì chứ?”

“Tên biến thái này! Ban ngày ban mặt!”

“Ban ngày mới nhìn rõ được chứ.”

Tôi còn muốn vùng vẫy, nhưng đã bị anh dùng nụ hôn chặn lại.

Buổi tối, khi tôi dẫn anh đi gặp Giang Lê, Tạ Thanh Dã lại bị anh tôi đấm cho một trận nữa.

Cuối cùng, hai người cũng miễn cưỡng ngồi chung một bàn ăn cơm.