9
Trong phòng bao của quán bar, Tạ Thanh Dã, người luôn thanh cao kiêu hãnh, lại đang sa sút, gục ngã trong men rượu.
Trên bàn toàn là vỏ chai rỗng.
Một cô gái không biết điều tiến đến gần, ngay lập tức bị anh ấy ném vỡ ly rượu, tức giận quát lên:
“Cút!”
Nhưng chẳng bao lâu sau, cả người anh bắt đầu nóng rực.
Anh nhận ra trong rượu có vấn đề, muốn rời đi nhưng chân đã mềm nhũn, đứng không vững nữa.
Thẩm Nam Tịch xuất hiện đúng lúc, đỡ lấy anh.
“A Dã, anh sao vậy?”
Anh dùng hết sức đẩy cô ta ra:
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi!”
Ôn Nhan sẽ không thích điều này.
Nhưng Thẩm Nam Tịch vẫn bước tới, giọng run rẩy:
“Anh bị bỏ thuốc rồi đúng không?”
“Tôi… tôi có thể giúp anh.”
Cô ta bắt đầu cởi áo, trong mắt đầy sự quyết tuyệt.
“Tôi bảo cô cút! Cô nghe không hiểu à?!”
Tạ Thanh Dã gục xuống ghế sofa, căm ghét đến cực điểm.
Anh đã bị Ôn Nhan vứt bỏ, vậy mà những kẻ này còn muốn làm bẩn cơ thể anh, để anh không thể nào đứng trước mặt cô ấy được nữa sao?
Anh muốn giết chết tất cả bọn họ.
Thẩm Nam Tịch nước mắt giàn giụa, vẫn tiếp tục cởi cúc áo của anh:
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, là tôi tự nguyện.”
Cảm giác nơi hạ thân ngày càng mãnh liệt, từng tế bào trong người anh gào thét muốn trút giận lên Thẩm Nam Tịch.
Anh biết rõ ràng, ham muốn này không đơn thuần là do thuốc, mà đã vượt qua cả giới hạn của thuốc.
Bình luận bắt đầu sục sôi:
【Nam chính đừng nhịn nữa, mau đè nữ chính xuống đi!】
【Căng thẳng quá, quần sắp rách rồi, hồi hộp thật sự!】
【Tôi muốn xem bảy lần một đêm, nam chính nhanh lên!!!】
10
Bình luận càng điên cuồng, trong lòng tôi càng nặng nề.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, lao ra ngoài, tìm đến quán bar nơi họ đang ở.
Tôi lướt qua từng căn phòng, trái tim càng lúc càng siết chặt.
Cho đến khi đứng trước một phòng bao, tôi nghe thấy bên trong vọng ra những tiếng rên rỉ nhịn không nổi:
“A Dã, chậm thôi, xin anh…”
“Đừng nữa… Em chịu không nổi…”
Tim tôi như bị cả vạn mũi kim xuyên qua.
Nước mắt rơi xuống không cách nào kiểm soát.
Rõ ràng trong đầu tôi đã tưởng tượng ra cảnh này vô số lần, nhưng khi thật sự đối mặt, vẫn đau đến không thở nổi.
Tôi tự nhủ với bản thân:
“Chỉ là một gã đàn ông cặn bã không kiểm soát được hạ thân thôi, có gì đáng để bận tâm?”
Tôi lau nước mắt, đưa tay vặn nắm cửa.
Chỉ cần tận mắt chứng kiến, tôi sẽ có thể hoàn toàn buông tay, đúng không?
Tôi đẩy cửa ra.
Trong phòng, một đôi nam nữ xa lạ giật mình hoảng hốt ôm chầm lấy nhau, rồi hét lên:
“Aaa! Biến thái! Ai cho cô xông vào?!”
“Xin lỗi, xin lỗi… Hai người cứ tiếp tục đi.”
Tôi bối rối đóng sập cửa, cuống quýt chạy sang căn phòng bên cạnh.
Lần này, tôi đã tìm đúng chỗ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác xa với những gì tôi tưởng tượng.
Thẩm Nam Tịch quần áo xộc xệch, kinh hãi co rúm trong góc.
Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”
Tạ Thanh Dã ngồi bệt dưới sàn, mất kiểm soát, liên tục dùng mảnh thủy tinh rạch lên da mình.
Bình luận nổ tung:
【Chết tiệt, nam chính điên rồi sao? Chỉ vì nữ chính chạm vào mà tự hủy hoại bản thân?】
【Anh ấy ghê tởm chính mình vì đã có phản ứng với nữ chính, cảm thấy bản thân dơ bẩn, phản bội nữ phụ.】
【Trái tim nữ chính chắc vỡ nát rồi, tự nguyện dâng lên mà lại bị ghét bỏ thế này.】
【Đây không phải ghét bỏ nữa, mà là suýt chút nữa bóp chết nữ chính rồi!】
【Nữ phụ rốt cuộc đã cho nam chính uống bùa gì vậy?!】
【Chỉ mình tôi lo lắng sao? Anh ấy cứ tiếp tục thế này, có khi sẽ chết mất!】
11
Nhìn thấy cả người Tạ Thanh Dã đầy máu, tim tôi siết chặt đến nghẹt thở.
“Tạ Thanh Dã, buông tay ra ngay!”
Anh ấy mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Ánh mắt hoảng hốt nhìn tôi, rồi để mảnh thủy tinh trong tay rơi xuống đất.
Đôi mắt đỏ hoe, anh đưa tay ra muốn ôm tôi, nhưng rồi lại ghê tởm chính mình, lùi lại:
“Nhan Nhan, đừng lại gần anh.”
Tôi lập tức gọi cấp cứu, sau đó ôm chặt lấy anh, giọng nghẹn ngào:
“Tại sao lại tự làm đau mình như vậy? Anh không thấy đau sao?”
Dây thần kinh căng cứng trong anh hoàn toàn đứt gãy. Anh khóc như một đứa trẻ:
“Xin lỗi… Nhan Nhan, xin lỗi em… Anh thật kinh tởm… Em hãy vứt bỏ anh đi.”
“Nó không nghe lời anh… Anh không hề muốn thế…”
“Em biết, đừng nói gì nữa. Đi bệnh viện trước đã.”
Ba giờ sáng, tình trạng của Tạ Thanh Dã cuối cùng cũng ổn định.
Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả:
“Thật không hiểu nổi đám thanh niên các cô cậu bây giờ. Toàn mấy cái sở thích quái dị gì đâu.”
“Cậu ta mà cứ cắt sâu thêm chút nữa là hỏng luôn rồi đấy.”
Tôi định giải thích, nhưng bác sĩ đã cắt ngang:
“Không cần nói, tôi hiểu mà. Tất cả vết thương này đều là ‘bị ngã’ đúng không?”
“Đi mà xem bạn trai cô đi.”
Tôi lười giải thích thêm, bước vào phòng bệnh.
Tạ Thanh Dã đang ngủ say, trên tay vẫn truyền dịch.
Từ trước đến nay, anh luôn là người lý trí, chưa từng để cảm xúc chi phối.
Tôi cứ nghĩ dù có chia tay, cùng lắm anh chỉ buồn một chút, rồi sẽ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Thậm chí, anh còn có thể thờ ơ với tôi sau đó.
Nhưng mọi chuyện xảy ra đêm nay đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của tôi về anh.
Có vẻ như, anh quan tâm đến mối quan hệ này nhiều hơn tôi tưởng.
Anh thà làm tổn thương chính mình để không chạm vào nữ chính.
Vậy một người như thế, thực sự sẽ yêu nữ chính trong tương lai sao?
12
Khi tôi mơ màng tỉnh giấc trên mép giường bệnh, cảm giác có ai đó nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi.
Mở mắt ra, tôi thấy Tạ Thanh Dã vẫn đang ngủ.
Tôi nghi ngờ gọi anh vài tiếng, nhưng không có phản hồi.
Đứng dậy định vào nhà vệ sinh, đột nhiên tay bị giữ chặt.
“Bảo bối, đừng đi…”
Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, tôi thở dài:
“Không đi đâu cả, em chỉ đi vệ sinh thôi, lát quay lại ngay.”
Nói xong, tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa. Khi quay ra, y tá đã đến thay băng cho anh.
Nhưng anh lại từ chối để y tá chạm vào, khăng khăng đòi tôi làm.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lấy thuốc sát trùng từ y tá.
Khi tháo băng ra, nhìn những vết thương dữ tợn trên bụng anh, tôi nhíu chặt mày.
Anh bỗng xấu hổ, kéo chăn che người lại:
“Bảo bối, quay mặt đi, để anh tự làm.”
Tôi im lặng nhìn anh.
Một lúc sau, anh quay mặt sang chỗ khác, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:
“Xấu quá… Em đừng nhìn.”
Tôi kéo chăn xuống:
“Giờ mới biết xấu hổ? Sao tối qua không thấy anh nương tay với chính mình vậy?”
Cẩn thận bôi thuốc cho anh theo hướng dẫn của y tá, tôi cố gắng không làm anh đau.
Ngước lên, tôi thấy hốc mắt anh đỏ ửng, như sắp khóc.
“Em làm anh đau à?”
Anh mím môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ lắc đầu.
Sợ anh ngại không dám kêu đau, tôi nhẹ nhàng thổi vào vết thương.
Thay băng xong, tôi nhìn đồng hồ, đã gần trưa.
Định nói với anh tôi xuống mua chút đồ ăn, nhưng chưa kịp mở miệng, anh đã lạnh lùng nói:
“Muốn đi đón tình đầu của em thì cứ đi. Một mình anh cũng không chết được.”
Nói thì vậy, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay tôi, không hề buông lỏng.
Tôi bất đắc dĩ giải thích:
“Anh không đói sao? Em xuống mua đồ ăn rồi về ngay.”
Đôi mắt anh lóe lên tia sáng:
“Em không đi đón anh ta à?”
“Không đi.” Tôi gỡ tay anh ra, dặn dò:
“Đừng động đậy lung tung, em về ngay.”
13
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, một người đàn ông cao lớn chặn đường tôi.
“Cô là Ôn Nhan? Lão gia muốn gặp cô.”
Vài phút sau, tôi bước vào một phòng bệnh VIP khác.
Lão gia nhà họ Tạ nằm trên giường bệnh, ánh mắt uy nghiêm quan sát tôi, vẻ mặt nghiêm nghị.
Không vòng vo, ông ta nói thẳng:
“Nghe nói cô và A Dã đã chia tay rồi. Vậy thì tránh xa nó ra.”
Không nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi điềm tĩnh đáp:
“Được, tôi biết rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”
Lão gia nhà họ Tạ bỗng cười nhạt.
“Giờ thì tôi đã hiểu vì sao nó lại để tâm đến cô như vậy.”
“Nói thật, ban đầu tôi khá hài lòng với cô. Dù là ngoại hình hay gia thế, hai người đều môn đăng hộ đối.”
“Nhà họ Tạ chúng tôi không cần thiết phải liên hôn nữa, nó muốn ở bên ai cũng được. Nhưng nếu chọn một người có gia thế tương xứng như cô, tất nhiên là tốt nhất.”
“Nhưng từ tối qua, cô đã hoàn toàn bị loại khỏi danh sách vợ tương lai của nó.”
Thấy tôi không có phản ứng gì, ông ta tiếp tục:
“A Dã là người thừa kế mà tôi kỳ vọng nhất, còn giỏi hơn cả cha nó.”
“Nó có thể cưng chiều bất cứ người phụ nữ nào, nhưng không thể vì một người phụ nữ mà đánh mất lý trí.”
Bình luận lại bắt đầu xôn xao:
【Lão gia nói quá chuẩn, nữ phụ mau cút xa nam chính ra đi!】
【Tôi chính thức phong lão gia làm bảo vệ tình yêu của nam nữ chính!】
【Mau để lão gia sắp xếp hôn sự cho nam nữ chính, nữ phụ mau biến đi cho khuất mắt!】
Bước ra khỏi phòng bệnh, tôi nhìn về phía phòng của Tạ Thanh Dã.
Gia đình anh ấy đã biết chuyện anh bị thương, vậy hẳn là tôi cũng không cần ở lại với anh nữa rồi.