4

“Ôn Nhan?” Bạn cùng phòng giơ tay quơ quơ trước mặt tôi.
“Nếu cậu không muốn nói thì coi như tớ chưa hỏi.”

Tôi mỉm cười, lặp lại lời từ chối với Tạ Thanh Dã vừa rồi:
“Mẹ tớ không cho yêu bạn trai ở xa, nên chia tay thôi.”

Không hẳn là nói dối, vì mẹ tôi thực sự đã từng nói vậy.
Bà hay bảo tôi được nuông chiều quá mức, người khác khó mà chịu nổi, tốt nhất là nên tìm một chàng rể ở rể.

Bạn cùng phòng không ngờ lý do lại là như vậy, tròn mắt kinh ngạc:
“Ôn Nhan, không ngờ cậu lại là con gái cưng của mẹ đấy!”

Tôi nhún vai:
“Đúng thế, tớ rất nghe lời mẹ.”

Điện thoại bạn cùng phòng lại reo lên, cô ấy nhìn tôi một cái, lần này không khuyên nữa.
Chỉ lẩm bẩm hai chữ “đáng tiếc”, rồi thẳng tay cúp máy.

Ngoài trời không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa.
Liên tục có người gõ cửa ký túc, nhắc tôi rằng Tạ Thanh Dã vẫn đang đứng dưới lầu chờ.

Phiền quá. Tôi lặng lẽ ra ban công.

Vừa thò đầu ra đã chạm ngay ánh mắt của anh ấy. Tim tôi siết lại.

Rõ ràng ánh đèn bên ngoài lờ mờ, vậy mà tôi lại nhìn thấy rõ ràng nét đau thương và tuyệt vọng trong mắt anh.

Tôi bắt đầu lưỡng lự, có nên xuống nói chuyện rõ ràng hơn không?

Nhưng rồi lại thấy có người che ô cho anh ấy.

Dưới ánh đèn đường ấm áp, chiếc ô gần như nghiêng hẳn về phía anh.

Dòng bình luận lại hiện lên:
【Cảm ơn nữ phụ đã giúp một tay, cuối cùng nữ chính cũng lấy hết dũng khí che ô cho nam chính rồi!】
【Khung cảnh đẹp quá, nam chính mau nhìn nữ chính đi, đừng thích cô tiểu thư đỏng đảnh kia nữa!】

Cảm giác do dự trong lòng tôi lập tức biến mất. Tôi quay người trở vào phòng.

【Cạn lời với nam chính, nữ chính đã chân thành như vậy, vậy mà anh ta lại bảo cô ấy cút đi.】
【Cứ chờ đi, bây giờ lạnh nhạt bao nhiêu, sau này mặt sẽ đau bấy nhiêu!】

5

Tâm trạng hỗn loạn, tôi đeo tai nghe lên, mở game chơi.

Chưa được mấy phút, tai nghe bỗng bị giật phăng ra, một giọng nói tức giận vang lên:

“Tạ Thanh Dã đang dầm mưa chờ cậu dưới lầu, vậy mà cậu lại ở đây chơi game?!”

Tôi ôm lấy tai đau nhức, nhíu mày nhìn người đứng trước mặt – Thẩm Nam Tịch.

“Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, Thẩm học tỷ quản hơi rộng rồi đấy?”

Cô ta không cho là vậy, ánh mắt sắc bén trừng tôi:

“Cậu diễn đủ chưa? Coi chuyện đùa giỡn tình cảm của người khác là thú vui à?”
“Anh ấy vì cậu mà mất kiểm soát như vậy, lòng hư vinh của cậu vẫn chưa thỏa mãn sao?”

Bình luận lại đồng loạt tung hô cô ta:

【Cảm động chết mất! Nữ chính đúng là dám yêu dám hận, vì không muốn nam chính đau khổ mà sẵn sàng thuyết phục nữ phụ đi gặp anh ấy!】
【Trái tim bé nhỏ của nữ chính khiến tôi đau lòng quá! Nữ phụ đúng là không biết điều, xem cô ta làm khổ nam nữ chính kìa!】

Tôi bật cười vì tức giận:

“Tôi và Tạ Thanh Dã đã chia tay rồi. Nếu chị đau lòng vì anh ấy dầm mưa thì chị cứ đi mà đưa anh ấy về, đừng đến đây chất vấn tôi.”

Đối với Thẩm Nam Tịch, ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã không có ấn tượng tốt.

Lúc tôi theo đuổi Tạ Thanh Dã, cô ta luôn núp trong góc, dùng ánh mắt âm u nhìn tôi.
Như thể tôi là thứ dơ bẩn làm hoen ố anh ấy vậy.

Tôi tặng đồ ăn cho anh ấy, cô ta liền nhân lúc anh ấy không có trong lớp mà ném đi.
Bị tôi bắt gặp, vậy mà vẫn ngang nhiên nói: “Anh ấy không thích đồ ngọt.”

Tôi thừa biết cô ta thích Tạ Thanh Dã, nhưng chỉ coi đó là cạnh tranh tình địch bình thường.
Cũng từng tận mắt thấy cô ta lén nhặt đồ anh ấy bỏ đi, còn lén hít lấy hít để áo khoác của anh ấy.

Lúc ấy tuy thấy ghê tởm, nhưng tôi không có tư cách xen vào.

Sau khi tôi và anh ấy ở bên nhau, cô ta vẫn không ngừng tìm cách tạo sự hiện diện.

6

Khi tôi và Tạ Thanh Dã đi ăn ngoài, cô ta “tình cờ” làm nhân viên phục vụ trong quán đó.

Lúc gọi món, tôi chọn món mình thích, vậy mà cô ta lại tự ý đổi thực đơn.

Bị tôi chất vấn, cô ta thản nhiên nói: “Anh ấy không thích rau mùi, cậu không biết à?”

Tôi cố tình chui vào lòng anh ấy, giả vờ tủi thân:
“Anh yêu, anh không thích thì em cũng không được ăn sao?”
“Sao chị ấy lại hiểu anh đến thế? Có phải em còn không bằng một người ngoài không?”

Tạ Thanh Dã dỗ dành tôi, sau đó lạnh mặt nói với cô ta:
“Cô quá giới hạn rồi. Bạn gái tôi thích gì thì tôi cũng thích cái đó.”

Lúc ấy, sắc mặt cô ta uất ức như sắp khóc.

Nếu lúc đó tôi có thể thấy bình luận, chắc lại toàn những câu thương xót cô ta, chửi rủa tôi.

Sau khi thấy tôi ghen, Tạ Thanh Dã đã sa thải mẹ cô ta, cũng không cho phép cô ta ở lại nhà anh ấy.

Vì thế, cô ta đến tìm tôi:

“Có phải cô xúi giục anh ấy đuổi việc mẹ tôi không?”
“Chỉ vì tôi đổi thực đơn mà cô trả thù ác độc như vậy sao? Cô có biết công việc đó quan trọng thế nào với chúng tôi không?”

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, hờ hững nói:

“Mẹ chị có thể đi làm ở nơi khác. Nếu cần, tôi có thể giúp giới thiệu.”

Cô ta siết chặt nắm tay, mặt đầy căm phẫn, như thể bị sỉ nhục:
“Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Ôn Nhan, cô không xứng với anh ấy.”

Khi ấy tôi chỉ thấy buồn cười, lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.

Giờ nhìn lại, tôi đúng là giống y như một nữ phụ độc ác chuyên nhằm vào nữ chính.
Có lẽ ngay từ đầu, chúng tôi đã là hai thái cực, không thể nào hòa hợp.

7

Trong lúc tôi và Thẩm Nam Tịch giằng co, cửa phòng ký túc lại bị gõ.

Quản lý ký túc xá dẫn theo Tạ Thanh Dã xuất hiện trước cửa.

Thẩm Nam Tịch vội vàng bước tới, ánh mắt đầy đau lòng.

Anh ấy lại chẳng hề nhìn cô ta, mà đi thẳng đến chỗ tôi.

Bạn cùng phòng rất có mắt nhìn, nhanh chóng kéo cô ta đi, đóng cửa lại, chừa không gian cho tôi và anh ấy.

Tạ Thanh Dã mang theo hơi lạnh và ướt át, quỳ một gối trước tôi, trông như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

Tóc anh rũ xuống, đôi mắt long lanh nước, không biết là mưa hay nước mắt.

“Bảo bối, đừng bỏ anh.”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, đứng dậy đưa anh một chiếc khăn:
“Lau người đi, kẻo cảm lạnh.”

Mắt anh sáng lên, đứng dậy nắm lấy tay tôi, ép sát:
“Bảo bối, em vẫn quan tâm anh phải không?”
“Chúng ta đừng chia tay, được không? Anh làm gì chưa tốt, anh có thể thay đổi.”

“Nếu em sợ mẹ không đồng ý, anh có thể…”

“Tạ Thanh Dã, đủ rồi.” Tôi cắt ngang.
“Tôi nói chia tay rồi, đừng dây dưa nữa được không?”

Mắt anh hoe đỏ, cuối cùng cũng hỏi ra điều tôi luôn né tránh:
“Là vì chuyện tối qua, đúng không?”

Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Đúng, chính vì tối qua.”
“Tôi không muốn sống với một người chỉ có mã ngoài mà chẳng làm được gì. Tôi còn trẻ, chẳng lẽ cả đời phải sống như quả phụ sao?”

8

Nếu không có cái thiết lập vớ vẩn rằng cơ thể anh ta đã “nhận chủ”, thì với gương mặt này, tôi cũng không đến mức không chấp nhận một mối tình trong sáng.

Nhưng điều tôi sợ là—nếu ngay cả chính thân thể mình anh ta cũng không kiểm soát nổi, vậy tôi còn dám tin anh ta sẽ không động lòng với Thẩm Nam Tịch sao?

Tạ Thanh Dã như một tù nhân bị tuyên án tử hình, vùi mặt vào vai tôi.

Giọt nước mắt nóng hổi thấm vào da thịt tôi:
“Bảo bối, xin lỗi… Là anh quá vô dụng.”
“Nhưng em có thể đừng bỏ anh không? Cho anh thêm chút thời gian, được không?”

Dây dưa mãi chẳng có ý nghĩa gì, tôi lạnh nhạt đáp:
“Xin lỗi, nhưng mối tình đầu của tôi đã trở về rồi.”

Cơ thể anh ấy cứng đờ, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ không thể tin được.

Ngay sau đó, anh nở một nụ cười gượng gạo, khẽ lắc đầu:
“Bảo bối, đừng gạt anh… Em từng nói anh là mối tình đầu của em mà.”

Như muốn chứng minh điều gì, anh cúi xuống định hôn tôi.

Tôi lập tức đẩy anh ra:
“Mấy lời dỗ dành anh khi yêu, anh cũng tin à?”
“Tôi vừa xinh đẹp, vừa thông minh, người theo đuổi tôi đủ xếp hàng vòng quanh trường. Anh nghĩ tôi chưa từng yêu ai trước đó sao?”

Đúng lúc này, điện thoại tôi reo lên.

Giang Lê gọi đến:
“Bé cưng, anh sắp lên máy bay rồi. Ngày mai 2 giờ chiều hạ cánh, nhớ ra đón anh nhé.”

Tôi cười ngọt ngào:
“Vâng, anh yêu, em chờ anh.”

“Hả?”
Anh ấy còn chưa kịp nói gì thêm, tôi đã nhanh chóng giục anh ấy lên máy bay rồi cúp máy.

Tạ Thanh Dã như vỡ vụn, siết chặt cánh tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
“Em cũng gọi anh ta là ‘anh yêu’?”

Tôi cười khẩy:
“Không thì sao? Đừng nói với tôi anh tưởng đây là danh xưng đặc biệt chỉ dành cho mình anh nhé?”

Bàn tay anh buông lơi, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Trước đây, tôi từng muốn nhìn anh khóc. Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, trái tim tôi lại bị siết chặt đến mức không thở nổi.

Tôi quay mặt đi, mở cửa ký túc xá:
“Học trưởng, về đi. Đứng đây lâu ảnh hưởng không tốt đâu.”

Nhìn bóng lưng thất thần của anh rời đi, trong lòng tôi dâng lên một dự cảm bất an.

Cảm giác này kéo dài mãi cho đến khi dòng bình luận lại xuất hiện.

【Kích động quá đi mất! Tình tiết quan trọng sắp đến rồi!】
【Nam chính uống rượu say, bị bỏ thuốc, nữ chính sắp bị bắt nạt thảm rồi!】
【Cảm ơn nữ phụ vì cú hỗ trợ này, đám cưới của nam nữ chính chắc chắn cô có chỗ ngồi ở bàn chính.】

Tôi sững người.

Chiếc cốc trong tay rơi xuống đất, nước văng tung tóe.