8

Dưới sự khích lệ của Cố Chiến và chị Dương, tôi bắt đầu nỗ lực lấy lại phong độ, nghiêm túc đóng phim.

Hai tháng sau, bộ phim mạng đó đóng máy, Cố Chiến lại giúp tôi liên hệ với đạo diễn Vương nổi tiếng trong giới, người đang chuẩn bị chuyển thể một bộ tiểu thuyết IP đình đám.

Cố Chiến là ngôi sao hạng nhất, đạo diễn Vương nể mặt anh nên sắp xếp cho tôi một buổi thử vai.

Dẫu vậy, với tám năm làm nghề, tôi vẫn là một cái tên nhạt nhòa, lại vướng lùm xùm, họ không mấy kỳ vọng vào tôi.

Vai tôi muốn thử là nữ phụ phản diện thứ ba, một nhân vật tàn nhẫn, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Khi bị nhóm nhân vật chính đánh bại, cô ta nhớ lại tuổi thơ hạnh phúc của mình.

Cô từng có một gia đình êm ấm, từng là viên ngọc quý của cha mẹ, nhưng biến cố gia đình đã đẩy cô vào con đường không lối thoát.

Phó đạo diễn lật hồ sơ của tôi, nhíu mày nói:

“Trình Uyên phải không? Tám năm làm nghề, ngoài việc tạo couple thì em chẳng có gì nổi bật cả.”

Xung quanh vang lên tiếng cười, tôi hít một hơi sâu, bình tĩnh đáp lời:

“Chào đạo diễn Trương, em là diễn viên Trình Uyên. Trước hết, em muốn làm rõ rằng việc tạo couple không phải cố tình, mà chỉ là cách tương tác trước ống kính để mang lại hiệu quả cho phim và khán giả.

“Thứ hai, em muốn nói rằng, dù tám năm qua em chưa có tác phẩm đình đám, nhưng mỗi bộ phim em đều làm hết mình. Em sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào và mong anh tin tưởng vào em.”

Phần thử vai của tôi là đoạn nhân vật bộc lộ cảm xúc chân thật nhất trước khi chết.

Dù lời thoại không nhiều, nhưng nhân vật rất phức tạp, mang cảm giác “kẻ diệt rồng cuối cùng cũng hóa thành rồng”.

Tôi nhập tâm hoàn toàn, diễn sự bất cam và hối tiếc, tuyệt vọng và buông bỏ của cô ta. Trong khoảnh khắc đó, tôi như nhìn thấy chính mình ở tuổi 25.

Tám tháng không có bất kỳ dòng trạng thái nào trên Weibo, dưới áp lực khổng lồ, một mình trong nhà, cô ấy sẽ nghĩ gì?

Suy nghĩ dâng trào như sóng biển, tôi diễn đến đoạn cuối, ngã xuống sàn, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.

Cả khán phòng im phăng phắc, đạo diễn Vương là người đầu tiên vỗ tay cho tôi.

Ông nói:

“Trình Uyên, cố gắng lên, một ngày nào đó em sẽ tỏa sáng.”

Cảm giác được công nhận sau bao ngày xa cách khiến tôi càng thêm quyết tâm cố gắng.

Việc tuyển chọn kết thúc nhanh chóng. Ngày khai máy, tôi gặp hai diễn viên chính.

Cả hai đều là những ngôi sao đình đám hiện tại. Nữ chính là diễn viên từng gây xôn xao vì show thực tế với Giang Từ, còn nam chính là người nổi lên nhờ bộ phim truyền hình lớn năm ngoái.

Bên ngoài trường quay, fan của họ vây kín, nhiệt tình cổ vũ và gửi lời chúc.

Khi thấy thần tượng vẫy tay chào mình, tiếng hò reo vang dội đến chói tai.

Tôi lặng lẽ rời khỏi, định lên xe thì thấy một cô gái mặc áo hoodie màu hồng chạy về phía tôi.

“Chị Trình Uyên!”

Cô bé chạy rất nhanh, mặt đỏ bừng, hồi hộp đưa cho tôi một lá thư.

“Chị ơi, em là fan của chị. Chúc chị vui vẻ khi vào đoàn phim, cố lên nhé!”

Cô bé hơi ngượng ngùng, nói xong liền chạy mất. Tôi ngồi vào xe, mở lá thư ra.

Bên trong là dòng chữ:

“Chị ơi, cứ là chính mình nhé. Dù bên ngoài có ồn ào thế nào, hoa diên vĩ vẫn mãi luôn ở sau lưng chị.”

Đúng lúc ấy, điện thoại hiện lên tin nhắn của Cố Chiến.

“A Uyên, chúc em vào đoàn vui vẻ. Mai xong lịch trình, anh sẽ đến thăm em.”

Kèm theo đó là một sticker chú gấu cầm tấm biển với dòng chữ: “Fan nhỏ của em đây.”

Mũi tôi bỗng cay cay, mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

Thì ra trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người yêu thương tôi.

9

Cảnh quay của tôi kéo dài khoảng nửa tháng là hoàn thành. Chị Dương không để thời gian lãng phí, sắp xếp cho tôi tham gia một chương trình thực tế phát sóng trực tiếp.

Nội dung chương trình khá nhẹ nhàng, chủ yếu là du lịch kết hợp chơi trò chơi.

Đạo diễn là người mới trong ngành, kinh phí hạn hẹp, mời toàn các nghệ sĩ không quá nổi tiếng tham gia.

Đến nơi, tôi mới biết rằng Cố Chiến cũng tham gia chương trình này.

Ngồi trên vali, tôi nhắn tin cho anh:

“Sao anh tự nhiên lại nhận chương trình thực tế thế?”

“Anh sắp ra nước ngoài quay phim rồi, muốn gặp em nhiều hơn.”

“Nếu bị paparazzi chụp lén rồi dựng chuyện thì sao?”

“Không tính là dựng chuyện, vì chúng ta vốn là người yêu mà.”

“Em sợ dư luận ảnh hưởng đến anh.”

“Chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng có thể công khai.”

Câu trả lời dứt khoát của anh khiến tôi hơi sững sờ.

Có lẽ đúng như anh nói, Cố Chiến ở tuổi 28 đã rất khác so với khi 22 tuổi.

Việc Cố Chiến nhận lời tham gia chương trình khiến cả đoàn quay bất ngờ, rất nhiều người tìm đến chỉ vì anh. Đạo diễn thậm chí bổ sung thêm hai vị trí khách mời đặc biệt để tăng sức hút.

Tôi không ngờ rằng, ngày đầu tiên ghi hình, hai khách mời đặc biệt lại là Giang Từ và Lâm Thư, nữ chính trong bộ phim trước đây của tôi.

Lâm Thư là sao nhí trưởng thành, cuối năm ngoái đóng chính trong một bộ phim tiên hiệp nữ chủ nổi tiếng, trở thành tiểu hoa đán được săn đón nhất hiện nay.

Công ty đứng sau cô ấy mong muốn cô hợp tác với Giang Từ để đôi bên cùng có lợi.

Còn Giang Từ thì vì lời đề nghị từ công ty, muốn thông qua chương trình này để xây dựng mối quan hệ với Cố Chiến, người có ảnh hưởng lớn trong giới điện ảnh.

Tôi không rõ đạo diễn mới này là thực sự không hiểu tình hình trong giới hay cố ý làm vậy.

Ngay từ ngày đầu phát sóng trực tiếp, phòng livestream đã trở thành một chiến trường đầy căng thẳng.

Giang Từ và Lâm Thư gần đây rất thân thiết, tháng sau họ sẽ cùng vào đoàn phim.

Còn tôi và Cố Chiến, có tin đồn rằng chúng tôi từng yêu nhau thật sự từ nhiều năm trước.

Lâm Thư và Cố Chiến cũng không phải không liên quan, cô từng nói trước ống kính rằng diễn viên cô muốn hợp tác trong bộ phim tiếp theo chính là anh.

Có người tiết lộ rằng, tại lễ trao giải cuối năm ngoái, khi Giang Từ chào Cố Chiến, anh đã lờ đi, dẫn đến tin đồn mối quan hệ giữa họ rất tệ.

Về phần tôi và Giang Từ, chuyện không cần nói thêm, ai cũng rõ.

Buổi livestream ngày đầu tiên đã chứng minh bốn chữ: Showbiz thật loạn.

10

Những người tham gia chương trình đều ký hợp đồng ngắn hạn, tổ đạo diễn cũng không chuẩn bị chu đáo, đến cả xe du lịch cũng không đủ chỗ.

Các nghệ sĩ khác nhanh chóng tranh nhau chỗ ngồi để tránh rắc rối, chỉ còn lại hai hàng ghế cạnh nhau.

Lâm Thư lên xe, chọn ghế gần cửa sổ, Giang Từ không ngại ngần ngồi xuống bên cạnh cô, còn lịch sự chỉnh lại mũ áo chống nắng của cô trước ống kính.

Tôi ngồi ngay sau họ, Cố Chiến cũng thuận tiện ngồi cạnh tôi. Thấy vẻ mặt tôi đầy hoang mang, anh khẽ cong khóe môi.

“Đừng lo, trời sập đã có anh đỡ.”

Điểm đến đầu tiên rất gần, khoảng 20 phút là đến nơi.

Đạo diễn sắp xếp cho chúng tôi bốc thăm dây thừng để chia nhóm, làm quen nhau.

Khi xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc nghẹn. Tôi và Giang Từ bốc trúng một nhóm, còn Cố Chiến thì chung nhóm với Lâm Thư.

Cố Chiến tránh máy quay, chủ động đề nghị đổi nhóm với Giang Từ.

Tôi đứng cạnh anh, nói với Lâm Thư:

“Hay chúng ta đổi nhóm đi.”

“Được thôi.”

Lâm Thư vui vẻ đồng ý, chuẩn bị đưa dây thừng cho tôi, nhưng Giang Từ đột nhiên lên tiếng phản đối.

“Không đổi. Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, bốc trúng gì thì theo đó.”

Phản ứng của anh ta khiến tôi bất ngờ, vì tôi nhớ trước đây anh ta luôn muốn tránh xa tôi.

Vòng đầu tiên là trò chơi đoán bài hát, màn hình lớn phía trước chạy dòng chữ và bình luận trực tiếp.

Tôi không nghe nhiều nhạc, nên nhiều bài chỉ cảm thấy quen nhưng không nhớ nổi tên. Giang Từ đoán được vài bài, nhưng điểm số của nhóm chúng tôi vẫn rất thấp.

Lâm Thư tự nhận là “kho bài hát” của làng nhạc Hoa ngữ, đoán đúng rất nhiều, trong khi Cố Chiến giống tôi, mãi không nghĩ ra tên bài hát.

Nhưng phản ứng của khán giả với hai nhóm thì khác xa nhau.

“Bé yêu của tôi giỏi quá, ha ha, dẫn dắt ảnh đế suốt cả trò chơi. Hai người một động một tĩnh, hợp quá đi mất!”

“Cố Chiến đẹp trai quá, góc nghiêng vừa rồi đúng là sát thương!”

“Trình bám dính đúng là gánh nặng, tại sao chương trình còn mời cô ta?”

“Tội nghiệp anh Giang của tôi, cái cô này như cao su dính chặt, muốn rũ cũng không rũ nổi.”

Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với dư luận, nhưng khi nhìn thấy những bình luận phủ kín màn hình, lòng vẫn không khỏi khó chịu.

Để giữ khoảng cách với Giang Từ, tôi mấy lần cố tình nép sang ngoài khung hình, nhưng anh ta cứ kéo tôi trở lại.

Đến giờ nghỉ, tôi tháo micro ra, cố nén giận, nói nhỏ:

“Giang Từ, anh đang làm gì vậy?”

“Sao thế, leo được lên người Cố Chiến rồi thì không gọi anh Giang nữa à?”

“Anh nghĩ ai cũng bẩn thỉu như anh chắc?”

Khuôn mặt Giang Từ vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, nhưng lời nói lại độc địa vô cùng.

“Trình Uyên, cô nghĩ cô là thứ tốt đẹp gì sao? Năm đó khi Cố Chiến chưa nổi tiếng, cô chia tay anh ta. Giờ anh ta nổi rồi, cô lại dính lấy. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng chẳng tốt đẹp hơn ai đâu.”

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, tìm một góc khuất máy quay và chửi thẳng anh ta.

“Anh là đồ ngu à? Lúc trước tôi làm sao mà mù đến mức nhìn trúng loại rác rưởi như anh chứ?”

Anh ta chẳng buồn để ý, chỉ phẩy tay một cái, tạo dáng hoàn hảo trước ống kính.

Rồi bật mic, thản nhiên nói với tôi:

“Trình Uyên, đừng thế. Đây là giờ làm việc, đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ của chương trình. Mọi người đều là lao động khổ cực cả.”