8
Ngày hôm sau, Ngô Minh đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi.
Sáng sớm, anh tự mình lái xe đưa tôi đến trường nhập học.
Là ngôi trường danh giá nhất thành phố.
Tỷ lệ học sinh đỗ vào các trường đại học trọng điểm luôn đứng nhất nhiều năm liền.
Đây là cơ hội duy nhất tôi có thể nắm bắt.
“Cảm ơn anh!”
Tôi nói lời cảm ơn, xuất phát từ tận đáy lòng.
Ngô Minh giơ tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi.
“Ngốc này, cảm ơn cái gì chứ. Mau vào đi, tối anh đến đón em tan học.”
Tôi vô cùng trân trọng cơ hội học tập quý giá này.
Nhưng chưa đầy vài ngày sau khi nhập học, tôi đã trở thành tâm điểm.
Học lại hai năm, rất xinh đẹp, ít nói, học hành chăm chỉ.
Mọi người đều tò mò về tôi.
Nhưng thời gian của tôi không còn nhiều nữa.
Tôi phải tận dụng từng giây từng phút để vùi đầu vào sách vở.
Từ ngày tôi nhập học, Ngô Minh biến mất.
Lúc ấy tôi mới giật mình nhận ra—dù đã thân mật đến vậy, chúng tôi thậm chí còn không có cách nào liên lạc với nhau.
Người đưa đón tôi là một chị gái lạnh lùng, làm việc theo đúng bổn phận, không thừa một câu nào.
Mỗi lần về nhà, trên bàn ăn luôn có sẵn bữa tối, nhưng tôi chưa từng thấy ai chuẩn bị nó.
Tôi ăn xong rồi ngồi vào bàn học, miệt mài đến tận khuya.
Cứ như vậy suốt nửa tháng, rồi đột nhiên, Ngô Minh xuất hiện trước cổng trường.
Giữa dòng người đông đúc, tôi vẫn có thể nhận ra anh ngay lập tức.
Có lẽ vì khi đã từng có sự gắn kết sâu sắc, chúng tôi sẽ có một loại cảm giác liên kết vô hình.
Hoặc cũng có thể, anh thực sự quá nổi bật.
Cơn mưa cuối thu mang theo chút lành lạnh, anh che ô, từng bước từng bước đi về phía tôi.
Bàn tay anh, ấm áp và tự nhiên, bao lấy những ngón tay lạnh buốt của tôi mà không hề né tránh.
“Tô Đường, có nhớ anh không?”
Anh cúi người, giúp tôi cài dây an toàn.
Chỉ trong vài nhịp thở, không khí trong xe đã trở nên nóng rực.
Nhưng anh lại đưa tôi đến một nơi khác trước.
“Trong thời gian đi học, em cứ ở đây, gần trường hơn.”
Căn phòng không lớn, nhưng được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.
Tất cả đồ dùng cần thiết đều có đủ.
Đối với tôi, như vậy đã quá tốt rồi.
Thật sự rất tốt.
Ngô Minh đưa cho tôi một cuốn sổ đỏ và một tấm thẻ ngân hàng.
Trên cùng là căn cước công dân của tôi.
9
“Tô Đường, trong thẻ có một triệu, là tiền sạch, em cứ yên tâm mà dùng.”
“Căn nhà này không lớn, nhưng sau này cũng chẳng có phiền phức gì.”
“Cứ giữ lấy, an tâm học hành.”
Những lời của anh còn gây chấn động hơn cả những thứ này.
Ngô Minh nhướn mày:
“Anh đã nói rồi, anh không phải người tốt.”
Tôi muốn mở miệng, tìm hiểu thêm về anh.
Nhưng anh lại đưa tay bịt mắt tôi, sau đó mạnh mẽ và cuồng nhiệt hôn xuống.
“Tô Đường, em không cần biết gì cả thì tốt hơn.”
“Ngoan nào ~”
Vẫn là giọng điệu không cho phép từ chối, nhưng câu “ngoan” này lại mang theo một chút nghẹn ngào, như thể đang cầu xin tôi đừng hỏi thêm.
Tôi cũng có bí mật giấu anh, đúng không?
Huống hồ, mục đích ban đầu khi tôi tìm đến Ngô Minh đã đạt được trong thời gian ngắn đến khó tin.
Anh không muốn tôi hỏi, vậy thì tôi không hỏi.
Căn nhà này, cộng với số tiền này, đừng nói là đại học, chỉ cần không quá tham vọng, có thể đủ cho tôi sống rất lâu.
Ngô Minh không đến gặp tôi mỗi ngày.
Tôi dốc toàn bộ thời gian để học, tiến độ rất gấp.
Mỗi ngày tôi chỉ ngủ nhiều nhất năm tiếng.
Dù đã lọt vào top 10 của toàn khối, tôi vẫn không dám buông lỏng một giây phút nào.
Tôi sợ thất bại.
Tôi không thể để kỳ thi đại học xảy ra bất cứ sai sót nào thêm nữa.
Mỗi lần Ngô Minh đến, tôi đều có thể cảm nhận được sự kiềm chế và đau lòng của anh.
Nhưng sự kiềm chế ấy, chỉ cần vài ánh mắt giao nhau, lập tức vỡ vụn thành tro bụi.
Cuối cùng, chúng tôi vẫn quấn lấy nhau trên giường, dây dưa không dứt.
Là sự hấp dẫn về thể xác hay tình cảm?
Anh không nói rõ, tôi cũng không thể hiểu hết.
Hoặc có lẽ, vốn dĩ hai điều này chẳng thể phân biệt rạch ròi.
Tết năm đó, trường học đến tận ngày 23 tháng Chạp mới cho nghỉ.
Tôi đứng chờ rất lâu trước cổng trường.
Người đàn ông đã nhắn rằng “Mười phút nữa đến” lại chẳng thấy đâu.
Mãi đến khi tuyết phủ trắng cả mái đầu, tôi mới lết đôi chân tê cứng, bước từng bước nặng nề trở về nhà.
Căn phòng nhỏ được trang trí rực rỡ, mang đậm không khí năm mới.
Nhưng không có ai thân thuộc ở bên cạnh tôi.
Tôi gọi đến nát máy của Ngô Minh, nhưng vẫn không thể liên lạc được.
Nỗi bất an trong lòng giống như một hố đen, không ngừng nuốt chửng lý trí của tôi.
10
Nhưng mãi đến khi năm mới qua đi, anh vẫn không xuất hiện.
Mỗi ngày, tôi chỉ biết lang thang vô định trên phố.
Hy vọng sẽ có thể bất chợt bắt gặp bóng dáng quen thuộc ấy ở một góc nào đó.
Nhưng đến tận tháng ba, khi hoa đào đã nở rộ, Ngô Minh vẫn bặt vô âm tín.
Tôi thậm chí không dám báo cảnh sát.
Ngoài cái tên của anh, tôi chẳng biết gì cả.
Thậm chí, tên của anh có thật không, tôi cũng không chắc.
Nhìn dòng tin nhắn vỏn vẹn hai chữ “Bình an” từ anh, mắt tôi bỗng nhiên nhòe đi.
Nhưng cơn giận âm ỉ trong lòng lại không cách nào dập tắt, thiêu đốt khiến mắt tôi cay xè, khó chịu.
Vậy… tôi đã lo lắng quá giới hạn rồi sao?
Hay tất cả phiền muộn của tôi đều bắt nguồn từ việc tôi không xác định rõ vị trí của mình?
Cả quãng thời gian lo lắng nhớ mong, cuối cùng chỉ đổi lại hai chữ “Bình an” thôi sao?
Thậm chí còn không có một lời giải thích thừa thãi nào!
Một tuần trước kỳ thi đại học, anh cuối cùng cũng xuất hiện.
Vẫn là dáng vẻ lười biếng, ngậm điếu thuốc, tựa người vào cửa xe.
Giữa dòng người qua lại, tôi vẫn có thể nhận ra anh ngay lập tức.
Một cơn uất ức khó tả dâng lên trong lòng.
Tôi cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt cứ thế trào ra, không cách nào ngăn lại.
Ngô Minh sững người, lập tức dập thuốc, nhanh chóng bước về phía tôi.
Trên gương mặt anh lần đầu tiên xuất hiện vẻ luống cuống và lo lắng.
“Tô Đường~”
Anh đưa tay lên, nhưng rồi lại thả xuống, lộ rõ vẻ bối rối.
Khi vừa ngồi vào trong xe, anh lập tức nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi.
Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy, hơi ấm lan tỏa khiến không khí trong xe dường như cũng nóng lên.
“Anh có người phụ nữ khác rồi phải không?”
Đây là suy đoán duy nhất xuất hiện trong đầu tôi lúc này.
Ngô Minh bật cười, có chút bất lực, sau đó nghiêm túc nghiêng đầu nhìn tôi:
“Xin lỗi, là anh khiến em không có cảm giác an toàn.”
Từ hôm đó, cho đến tận ngày trước kỳ thi đại học, anh luôn ở bên cạnh tôi.
Mỗi ngày đưa đón tôi đến trường, tự tay nấu cơm cho tôi.
Mỗi khi tôi làm đề thi, anh đều ngồi yên lặng bên cạnh, chỉ nhìn tôi chăm chú.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu được thế nào là hạnh phúc.
“Tô Đường, trong lòng anh, chỉ có em.”
Tôi gật đầu.
Hiểu rồi.
Trong lòng như có một đóa hoa bung nở.
Trước khi ngủ, tôi kiểm tra lại thẻ dự thi nhiều lần, chắc chắn không có gì sai sót mới yên tâm lên giường.
Nhưng ngay lúc đó, Ngô Minh nhận được một cuộc gọi.
Sắc mặt anh ngay lập tức thay đổi.
Nắm tay siết chặt rồi lại buông ra.
Cả người anh run lên, như thể đang phải kiềm chế một thứ gì đó đến cực hạn.
Sau đó, anh bất ngờ quay người xuống giường:
“Tô Đường, em có muốn đi với anh không?”
Tôi ngây ngốc nhìn anh, trong mắt toàn là hoang mang.
Nhưng anh không cho tôi thời gian để suy nghĩ.
Cũng không cho tôi cơ hội để từ chối.
Anh khó khăn nặn ra một nụ cười, nhanh chóng mặc quần áo, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
“Lần này có thể rất lâu mới gặp lại, hoặc… anh sẽ tìm cách quay về. Em tự chăm sóc bản thân cho tốt, Tô Đường.”
Nói xong, anh xoay người định rời đi.
Tôi nhanh chóng níu lấy vạt áo anh.
“Em đi cùng anh.”
Trong mắt Ngô Minh tràn đầy kinh ngạc và niềm vui sướng khó tin.
“Bất kể anh đi đâu, bất kể anh làm gì, em đều sẽ đi cùng.”
Tôi nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
Nỗi sợ chia ly và bất an khiến mắt tôi lại ngập nước.
Rõ ràng tôi không phải người hay khóc.
Nhưng trước mặt Ngô Minh, tôi luôn trở nên yếu đuối như vậy.
Anh vươn tay lau đi giọt lệ trên má tôi.
Ánh mắt anh dừng lại trên tấm thẻ dự thi đặt trên tủ đầu giường, sự giằng xé và không nỡ trong mắt anh gần như thiêu đốt.
Tôi vội vàng xoay người, quét hết đống giấy tờ trên bàn xuống đất.
“Không quan trọng.”
Anh nhìn tôi rất lâu, cuối cùng giọng nói khẽ khàng:
“Anh cũng muốn đưa em đi. Nhưng giữa hai chúng ta, chỉ cần một người rơi xuống vực sâu là đủ rồi.”
“Tô Đường, hãy sống thật tốt.”
Anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt như muốn khắc ghi từng hơi thở của tôi vào xương tủy.
Lần đầu tiên, tôi thấy Ngô Minh rơi nước mắt.
Anh nhìn tôi rất sâu, rồi gần như bỏ chạy, lao ra khỏi cửa.
Khi tôi đuổi theo, anh đã biến mất hoàn toàn.
Tôi không biết phải đuổi theo hướng nào, cũng không biết anh đã bước vào một chương mới nào của cuộc đời.