Tối qua, tôi gào thét đến khản giọng dưới thân tên cầm thú.

Anh thì ở ngay góc đường không xa, dịu dàng an ủi Dư Gia Ni, giọng nói nhẹ nhàng đến mức như thể có thể vắt ra nước.

Kết hôn năm năm, anh chưa từng dỗ dành tôi như thế.

Tôi cố nhớ lại.

Là từ khi nào tôi bắt đầu từ bỏ việc giãy giụa?

Hình như là vào lúc tôi nghe thấy giọng nói của Thẩm Bưu.

Anh nói: “Gia Ni, đừng sợ, có anh ở đây, bọn họ không dám làm gì em đâu.”

Anh không hề để tâm đến tiếng cầu cứu của tôi, thậm chí không buồn quay đầu nhìn lấy một lần.

Khi đó tôi đã nghĩ gì?

Tôi nhớ lại lúc tôi và anh còn yêu nhau.

Tôi từng cười hỏi anh: “Thẩm Bưu, lấy anh rồi, có phải em sẽ không bao giờ bị ai bắt nạt nữa không?”

Anh xoa đầu tôi đầy cưng chiều: “Ừ, anh nhất định sẽ bảo vệ em cả đời, không ai dám bắt nạt em.”

Nhưng Thẩm Bưu à… lời hứa bảo vệ em, anh quên rồi sao?

4

Tôi hất tay anh ra: “Tôi cũng muốn biết, tại sao mình lại ra nông nỗi này.”

Chai cồn i-ốt bị tôi gạt đổ, văng khắp ghế sofa.

Chiếc sofa trắng tinh giờ đã dính đầy vết bẩn.

Những vết bẩn không thể xóa đi, giống như tôi trong con hẻm tối qua.

Mọi thứ đều trở nên quá mức châm chọc.

Thẩm Bưu cúi xuống lấy khăn giấy lau vết cồn, trách móc: “Tôi đã bảo cô ở nhà chờ tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói thật đi.”

Tôi không trả lời, chỉ ngăn tay anh lại: “Đừng lau nữa, không sạch được đâu. Đổi cái mới đi.”

Vẻ mặt anh thoáng chút mất kiên nhẫn, vứt khăn giấy qua một bên, nhìn tôi: “Hứa Lê, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

Tôi cười, cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm.

Nhưng chính tôi cũng không biết, nụ cười của mình còn khó coi hơn cả khóc.

“Tôi đã nấu xong bữa tối ở nhà, nhưng lại nhận được một tin nhắn nói rằng anh bị thương khi làm nhiệm vụ, đang ở khách sạn Thanh Sơn.”

Thẩm Bưu căng thẳng: “Thế là cô đến thẳng đó luôn?”

Tôi nhìn anh, khóe môi vẫn mang theo ý cười, nhưng mắt đã đỏ hoe: “Không thì sao? Mỗi lần anh làm nhiệm vụ, tôi lo lắng thế nào, tôi chưa từng nói với anh.”

Anh đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt tôi, nhưng tôi nghiêng đầu tránh đi.

Anh không kiên trì, chỉ tiếp tục hỏi: “Còn những vết thương trên người cô? Cái gì mà cầu cứu? Là sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Bưu.

Ánh mắt không thể che giấu lời nói dối.

Bỗng nhiên, tôi thấy bản thân thật nực cười.

Anh không nói dối.

Anh thực sự không nghe thấy tôi kêu cứu.

Hoặc có thể là đã nghe thấy, nhưng khi đó Dư Gia Ni đang tựa vào lòng anh, nên anh không rảnh bận tâm.

Lúc tôi vội vàng chạy đến khách sạn, còn chưa kịp lên tầng, đã bị người ta đánh ngất rồi kéo vào con hẻm tối tăm.

Lúc tỉnh lại, vài gã đàn ông đang lao về phía tôi với nụ cười ghê tởm, mùi thuốc lá rẻ tiền sộc thẳng vào mũi.

Tôi không định kể những chuyện này cho Thẩm Bưu nghe.

Vì giờ đây, nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Thẩm Bưu nói: “Tôi đúng là đang làm nhiệm vụ, nhưng không hề bị thương. Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ.”

Tôi lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không cần đâu. Tôi chỉ bị ngã, lúc đó không còn sức đứng dậy, không có gì nghiêm trọng.”

Dường như anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhìn tôi, ánh mắt đen sâu thẳm, như đang che giấu điều gì đó.

Rồi đột nhiên, anh mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, ép môi mình lên môi tôi.

Vẫn như mọi lần—thô bạo, không hề có lấy một chút dịu dàng.

Môi tôi đau rát vì bị nghiền nát, nhưng vẫn không đau bằng trái tim này.

Nước mắt tôi chảy xuống, hòa lẫn trong nụ hôn, cả tôi và anh đều nếm được vị mặn chát.

Anh buông tôi ra, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Tôi bật khóc, nghẹn ngào hỏi: “Thẩm Bưu, khi hôn cô ta, anh cũng mạnh bạo như thế sao?”

5

Anh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt tối đen, sắc mặt lạnh lẽo.

Tôi không chịu thua, mạnh mẽ đáp lại ánh mắt ấy.

Cuối cùng, anh là người quay đi trước, dường như cắn răng nói: “Hứa Lê, em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, anh cầm lấy áo khoác vest, không hề ngoảnh lại mà rời khỏi nhà.

Những viên bông tẩm cồn i-ốt rơi vương vãi trên sàn, nhắc nhở tôi về cuộc cãi vã đầy bế tắc vừa rồi.

Anh đi rồi.

Tôi nằm trên ghế sofa, chìm vào giấc ngủ.

Đầu óc mơ hồ, nhưng dù cố thế nào cũng không thể mở mắt ra.

Tôi mơ thấy rất nhiều thứ—tất cả đều là ác mộng.

Trong mơ, tôi bị quái vật xé toạc, bị bóng tối nuốt chửng.

Dù có chạy thế nào cũng không thoát khỏi nhà tù đen tối đang giam cầm mình.

Xa xa, có ánh sáng le lói.

Nhưng dù tôi có cố gắng đến đâu, vẫn không thể chạm tới.

Cuối cùng, chỉ có thể kiệt sức ngã xuống, mặc cho bóng tối nuốt trọn lấy mình.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Khi cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, toàn thân tôi cứng đờ.

[Mẹ]

Ký ức ùa về, cổ họng nghẹn đắng, không sao nuốt trôi được cảm giác chua xót.

Đã năm năm rồi, tôi chưa từng nhận được cuộc gọi này.

Tôi yêu Thẩm Bưu.

Năm hai mươi tuổi, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhất kiến chung tình.

Nhưng gia đình tôi luôn cho rằng hôn nhân phải môn đăng hộ đối, cấm tôi qua lại với anh, nói rằng anh không xứng với tôi.

Nhà tôi là danh gia vọng tộc nổi tiếng ở Bắc Kinh, còn tôi là thiên kim tiểu thư ai ai cũng biết.

Thẩm Bưu dù có xuất thân từ trường danh giá, dù tự mình gây dựng được một công ty vệ sĩ, thì so với gia đình tôi, vẫn còn kém xa một trời một vực.

Vì anh, lần đầu tiên trong đời, tôi chống đối lại bố mẹ mình.

Tôi cãi nhau với họ một trận long trời lở đất, rồi bỏ nhà ra đi.

Trước khi đi, tôi hét vào mặt bố:

“Con chính là thích anh ấy! Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ lúc nào cũng ép con phải sống theo ý bố mẹ! Con chán ngấy rồi! Cuộc đời của con rất dài, con sẽ tự mình quyết định, không liên quan gì đến bố mẹ cả!”

Tôi đã thấy bố vì tức giận mà toàn thân run rẩy, còn mẹ thì khóc không ngừng.

Dù trong lòng có chút áy náy, nhưng khi đó, tôi lại cố chấp tin rằng lựa chọn của mình là đúng đắn.

Có lẽ, sự nổi loạn của tôi đến quá muộn.

Nhưng lại quá mãnh liệt.

Sau khi tôi bỏ đi, bố tôi tức đến mức phải nhập viện.

Mẹ tôi ở bên chăm sóc ông suốt nửa tháng.

Sau đó, tôi tìm đến bệnh viện để thăm ông.

Nhưng mẹ đã chặn tôi ngay ngoài cửa.

Khi ấy, tôi đã thấy rõ—mẹ tôi đã già đi rất nhiều.

Trên mái tóc, đã lấm tấm những sợi bạc.

Bà mệt mỏi nhìn tôi, hỏi: “Con vẫn nhất quyết muốn ở bên cậu ta sao?”

Tôi chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ, gật đầu thừa nhận: “Vâng.”

Cuối cùng, tôi thậm chí không được vào phòng bệnh của bố.

Mẹ đứng chặn trước cửa, nói với tôi: “Nếu con đã kiên quyết như vậy, thì cứ theo ý con đi. Nhưng bố con sức khỏe không tốt, con hãy buông tha cho ông ấy đi. Sau này con sống tốt cuộc đời của con, chúng ta sẽ không can thiệp nữa.”

Lúc đó, tôi còn trẻ, nóng nảy và bướng bỉnh, nghĩ rằng mẹ đang từ mặt mình, đuổi tôi ra khỏi nhà.

Dù giận dỗi, nhưng trước khi cưới Thẩm Bưu, tôi vẫn gửi thiệp mời cho họ.

Thế nhưng vào ngày cưới, họ không hề xuất hiện, từ đầu đến cuối.

Năm năm rồi.

Đây là cuộc gọi duy nhất mẹ gọi cho tôi.

“Alo… mẹ ạ?”

Bên kia, giọng mẹ nghẹn ngào: “Sức khỏe bố con không tốt lắm, con vẫn nên đến gặp ông ấy một lần đi.”

6

Khi đến bệnh viện, tôi cuối cùng cũng gặp lại bố.

Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh gặp lại họ.

Nhưng chưa từng nghĩ, nó lại là tình huống này.

Bố tôi nằm đó, khắp người cắm đầy ống truyền, máy móc xung quanh phát ra tiếng tít tít không ngừng.

Mẹ ngồi sụp xuống bên giường, mái tóc đã bạc trắng.

Năm năm không dài, nhưng đã cướp đi quá nhiều thứ.

“Bố, mẹ, con sai rồi!”

Tôi òa khóc, quỳ sụp xuống trước mặt họ.

Đầu gối đập mạnh xuống nền gạch, vang lên một tiếng bịch đầy đau đớn.

Mẹ tôi bước tới, ôm chặt lấy tôi, khóc không thành tiếng.

“Bác sĩ nói, có thể là tối nay… con hãy nói lời tạm biệt đi.”

Tôi vùi mặt vào vai mẹ, đến khi nước mắt cạn khô mới đứng dậy, bước đến bên giường bệnh của bố.

Trong đầu tôi có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng đến cuối cùng, không thể thốt ra được một lời nào.

Tôi gục xuống ngực bố, vừa khóc, vừa gọi từng tiếng nghẹn ngào:

“Bố…”

7

Đám tang của bố được tổ chức đơn giản.

Nhưng cả đời ông là một thương nhân có tiếng, bạn bè khắp nơi kéo đến tiễn đưa.

Tôi mặc đồ đen, đứng ở một góc, ánh mắt chưa từng rời khỏi di ảnh của bố.

Nỗi đau mất đi người thân không dễ gì nguôi ngoai.

Huống hồ, cái chết của bố… là do tôi gây ra.

Nếu năm năm trước, tôi không cố chấp muốn cưới Thẩm Bưu, có lẽ mọi chuyện sẽ không đến mức này.

Nhưng trên đời này, không có “nếu như”.

Hứa Lê, mày chính là kẻ giết người.

“A Lê.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.