Trên xe buýt đông người chen chúc, tôi vô tình giúp anh chàng đẹp trai bên cạnh giành lấy vị trí “địa chủ” trong ván Đấu Địa Chủ.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào bộ bài thảm hại trong tay, rơi vào trầm tư.
Tôi cũng im lặng.
Liếc qua bài, tôi chỉ muốn thốt lên: Thảm không nỡ nhìn.
Không có lá lớn, bài lẻ thì nát vụn, đến Hitler nhìn chắc cũng phải rơi nước mắt.
1
“À…”, tôi mở miệng nhỏ giọng, “Xin lỗi nhé, lúc nãy xe phanh gấp, tôi đứng không vững.”
Anh ấy thở dài, lắc đầu.
Không ngoài dự đoán, ván này thua chắc.
Bên kia gần như thắng áp đảo, anh đẹp trai ngoài việc ra được đôi ba lúc mở màn thì từ đó về sau không có cơ hội nào nữa.
Ván kết thúc, điện thoại của anh ấy vang lên.
Tôi đứng ngay bên cạnh nên vô tình nghe được nội dung trong điện thoại:
“Vương Tinh Từ, bài như này mà cậu cũng dám gọi địa chủ á? Hahahaha…”
“Đừng quên tiền cược nhé, bữa tối cậu bao!”
Xem ra, ván đấu này là một cuộc cá cược giữa mấy anh em họ.
Cảm giác tội lỗi dâng trào, tôi kéo tay áo anh ấy: “Anh đặt cược thêm hai ván nữa đi, tôi giúp anh gỡ lại tiền cơm.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng là đầy nghi ngờ.
“Yên tâm đi, tôi chuyên nghiệp đấy!”
Anh ấy tin thật.
Không những đưa điện thoại cho tôi mà còn nhường luôn cả chỗ ngồi.
Tôi ngồi xuống, xắn tay áo, sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng mà…
Bảy trạm xe buýt trôi qua, tôi lặng lẽ trả lại điện thoại.
Kết quả là… bây giờ anh ấy nợ anh em mình năm bữa cơm.
2
Lúc xuống xe, anh đẹp trai chào tạm biệt tôi với khuôn mặt đầy thất vọng.
Thấy hơi áy náy, tôi đề nghị kết bạn WeChat để giúp anh ấy chia sẻ một phần tiền cược, nhưng anh ấy từ chối.
Anh ấy đưa tay lên day trán, ngón tay dài đẹp đến khó tin.
“Thôi đi, cô cũng không dễ dàng gì.”
Rồi anh ấy xuống xe, để lại tôi ngẩn ngơ một mình suy nghĩ về câu nói đó.
Không dễ dàng?
Đến khi tôi ngồi quá trạm, tôi vẫn không hiểu nổi… tôi không dễ ở chỗ nào?
Là… sống trên đời này không dễ sao?
Không biết có phải vì ám ảnh bởi năm bữa cơm kia hay không, mà hôm sau đi xe buýt, tôi không gặp lại anh ấy nữa.
Có hơi thất vọng.
Xem ra, duyên phận giữa chúng tôi còn không bằng một ván Đấu Địa Chủ.
Buổi tối, tôi từ chối lời mời đi ăn của đồng nghiệp, quyết định về nhà tự thưởng cho mình một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì…
Con mèo nhà tôi bất ngờ làm đổ nước sốt cà chua, văng đầy lên người tôi.
Tôi lấy quần áo ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nhưng mới được nửa chừng, bình nước nóng hỏng.
Tôi quấn tạm chiếc khăn tắm, xách hộp đồ nghề ra sửa.
Ừm… sửa xong, ngay cả nước lạnh cũng không còn.
Hết cách, tôi đành gọi cho bà chủ nhà.
Bà ấy ở cùng khu chung cư, trước nay vẫn dặn tôi có gì hỏng hóc cứ báo bà ấy ngay.
Trong điện thoại nghe có vẻ rất ồn ào, tôi mới nói được vài câu, bà ấy đã vội đáp:
“Được rồi, tôi đến ngay!”
Tôi pha sẵn cho bà ấy một tách trà, định đi thay đồ trong lúc chờ.
Nhưng chưa kịp đi thì…
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi chần chừ một chút, rồi quyết định ra mở cửa luôn.
Nghĩ bụng cứ để bà chủ nhà vào trước, rồi mình đi thay đồ cũng được.
Nhưng mà—
Cánh cửa vừa mở ra.
Bên ngoài không phải bà chủ nhà.
Mà là một chàng trai.
3
Tôi sững người vài giây.
“Châu… Châu Tinh Trì?”
Anh ta cũng khựng lại một chút, sau đó đưa tay day trán.
Bàn tay kia vẫn dài, đẹp đến khó tin.
“Là Vương Tinh Từ.”
Ờ, cũng gần giống nhau thôi mà.
Anh ta tự giới thiệu, hóa ra lại là con trai của bà chủ nhà.
Bà ấy đang bận đánh mạt chược, liền thúc anh ta qua đây giúp sửa ống nước.
Anh ta xách theo một hộp dụng cụ, nhìn cũng khá chuyên nghiệp.
Người ta đã đến tận cửa, tôi cũng không thể đuổi đi được, đành siết chặt khăn tắm, nghiêng người nhường lối cho anh ta vào.
Để phòng hờ, tôi không đóng cửa chính.
“Anh ngồi tạm một chút, tôi đi thay đồ.”
Tôi vừa siết chặt khăn tắm vừa lúng túng nói.
Nhưng Vương Tinh Từ lại thản nhiên xách hộp đồ nghề, đi thẳng vào phòng tắm.
“Không sao, tôi xem qua đường ống trước.”
Tôi cũng không tiện nói thêm, chỉ có thể chạy về phòng, nhanh chóng thay đồ.
Khi tôi quay lại, anh ta đã xắn tay áo, bắt đầu sửa chữa.
Nhìn ống tay áo được vén lên, tôi bỗng nhớ lại cảnh trên xe buýt hôm trước—
Mình cũng xắn tay áo lên đầy khí thế, rồi thua giúp anh ta bốn bữa cơm.
Tự nhiên có dự cảm không lành.
Và quả nhiên—
Vừa ngồi xuống bên cạnh, thì anh chàng này lỡ tay, làm ống nước nổ tung.
Nước văng tứ phía.
Bộ đồ ngủ tôi vừa thay lập tức ướt sũng, dính sát vào người.
Tôi vội vàng chạy ra cửa, cúi xuống nhìn bộ đồ của mình, vô thức liếm môi.
Theo logic của mấy bộ phim truyền hình…
Tiếp theo có lẽ… sẽ có chuyện gì đó xảy ra?
Nhưng trong khi tôi còn đang mơ màng suy nghĩ—
Một giọng hét vang lên bên cạnh.
“Đừng có tự ngắm bản thân nữa, chạy đi khóa van nước mau lên, chị hai!!!”
Tôi hốt hoảng lao đi khóa van nước, sau đó đứng trước cửa phòng tắm, do dự một lúc rồi thấp giọng hỏi:
“Anh… nhỏ tuổi hơn tôi à?”
Vương Tinh Từ lau nước trên mặt, vừa cười vừa khóc.
“Lúc nãy vội quá, ‘chị’ chỉ là thói quen nói chuyện thôi. Tôi hơn cô hai tuổi.”
Bộ đồ ngủ bị ướt, có phần hơi xuyên thấu, tôi vô thức vòng tay ôm lấy người, đồng thời phát hiện một điểm đáng ngờ trong lời nói của anh ta.
“Anh… sao biết tôi bao nhiêu tuổi?”
Anh ta sững người.
Vài giây sau, tôi trơ mắt nhìn thấy lỗ tai của anh ta, dưới dòng nước xối xuống, bắt đầu đỏ lên.
“Mẹ tôi vô tình nói thôi.”
…
Mẹ anh ta… vô tình nói cho anh ta biết tuổi của tôi?
Ờ, nghe cũng đáng tin phết.
Nhưng nhìn đôi tai đang đỏ bừng của anh ta, tôi càng tin vào một giả thuyết hợp lý hơn.
Là anh ta bị sắc đẹp của tôi làm rung động, rồi chủ động hỏi thăm bà chủ nhà về tôi.
Nghĩ vậy, tôi ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng.
“Không lẽ anh…”
Không lẽ anh thầm thích tôi?
Nhưng chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ngắt lời.
“Được rồi, tôi thú nhận.”
“Trước khi đến đây, mẹ tôi bảo cô 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, lại còn nóng tính, bảo tôi nói chuyện cẩn thận chút.”
Tôi: ???
“Thế… sao tai anh lại đỏ?”
Anh ta hất tóc, để lộ hàng lông mày sắc nét, một tay vẫn cầm chặt chiếc mỏ lết.
“… Tôi ngại giùm mẹ tôi vì nói xấu cô đấy.”
Tôi nghẹn lời.
Không biết nói gì luôn.
Hai bên im lặng một lúc lâu, cuối cùng tôi chịu thua, hậm hực quay đi.
“Tôi vào thay bộ khác.”
“Được.”
Có lẽ vì chột dạ, anh ta trả lời nhanh như chớp.
Đứng dưới vòi hoa sen, cả người ướt đẫm, nhưng vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Tôi quay người về phòng, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vương Tinh Từ vang lên sau lưng.
Giọng anh ta rất nhỏ, chỉ nghe được loáng thoáng vài chữ:
“Xin lỗi nhé… mẹ ơi…”
5
Tôi nghi ngờ… Vương Tinh Từ trời sinh mang vận xui.
Bởi vì ngay khi tôi vừa thay đồ xong bước ra ngoài—
Đèn trần nhấp nháy… rồi tắt hẳn.
Nước mất thì thôi, điện cũng cúp luôn.
Cả căn hộ lập tức chìm vào bóng tối.
Tôi giật mình hét lên, theo phản xạ lao về phía trước.
Tôi vốn sợ bóng tối, đặc biệt là kiểu tắt đèn đột ngột như thế này.
Người trước mặt khựng lại một chút, sau đó…
Tôi chợt nhận ra—
Quần áo tôi lại ướt sũng thêm lần nữa.
Đúng là oan gia mà.
Hơi nước lạnh lẽo từ người anh ta khiến tôi tỉnh táo lại, tôi lùi về sau một bước, nhưng tay vẫn nắm chặt vạt áo của anh ta.
“Bây giờ làm sao đây?”
Anh ta im lặng một lúc.
“Ờm… Hay là tôi đưa cô qua khách sạn cạnh khu chung cư thuê phòng?”
“… Được.”
Không nước, không điện, xem như hôm nay tôi xui tận mạng.
Đi thuê phòng qua đêm thì thuê.
Nhưng mà—
Có một vấn đề chết người.
Tôi quên mang chứng minh thư, vẫn còn để ở công ty.
Nói ra, anh ta trầm mặc hai giây.
Sau đó, không nói không rằng, lấy từ túi áo ra một tấm thẻ căn cước.
Dưới ánh sáng của đèn pin, tôi liếc qua tấm ảnh.
Quả nhiên… đẹp trai từ trong giấy tờ.
Thế là tôi cứ thế níu lấy vạt áo anh ta, đi xuống cầu thang.
Cả khu chung cư đen như mực, chắc do sự cố đường dây điện.
Nhưng phải công nhận, anh ta cũng khá chu đáo.
Biết tôi sợ tối, anh ta luôn giữ khoảng cách một bậc thang phía sau tôi, để ánh sáng từ đèn pin chiếu rõ đường đi trước mặt.
Đến tầng trệt, vạt áo anh ta gần như bị tôi nắm khô.
Vương Tinh Từ dẫn tôi đến khách sạn gần đó, lấy chứng minh thư giúp tôi thuê phòng.
Nhưng mà—
Vừa nhận chìa khóa phòng xong, quay người lại…
Trước mặt tôi xuất hiện một nhóm người.
Đi đầu… chính là bà chủ nhà.
6
Tôi và Vương Tinh Từ đứng hình.
Nhóm người đối diện cũng dừng lại.
Người phản ứng nhanh nhất là mấy bà bạn thân của bà chủ nhà.
Mặt ai nấy cũng nở nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt sáng rực.
“Aizz, Nhã Chi này… con trai cô…”
“Con cái gì mà con, mấy bà đánh bài lú rồi hả?”
Bà chủ nhà nhanh chóng kéo mấy bà bạn đi mất.
Bỏ đi luôn.
Không cho chúng tôi một cơ hội giải thích nào.
Tôi nhìn Vương Tinh Từ, ánh mắt đầy bất lực.
“Chuyện gì vừa xảy ra thế này…?”
Anh ta cúi đầu, nhìn bộ quần áo vẫn còn ướt nhẹp của mình, chậm rãi nói:
“Nghĩ theo hướng tích cực đi.”
“Sao?”
“Nếu may mắn, có khi mẹ tôi xem cô như con dâu, thế là cô khỏi cần trả tiền thuê nhà nữa.”
Hai mắt tôi sáng lên.
Nghe cũng có lý đấy!
Thế là tôi cầm phòng khóa, vui vẻ chào tạm biệt anh ta.
Nhưng mà—
Tên này đúng là một kẻ lừa đảo