Tên cầm đầu đưa tay định chạm vào vai tôi thì ngay giây tiếp theo, hắn phát ra tiếng kêu đau đớn như heo bị chọc tiết vậy.

Bùi Giác gần như bẻ gãy cổ tay hắn.

“Đồ khốn nạn! Đánh nó! Đập chết nó cho tao!”

Bùi Giác đứng chắn trước tôi, hoàn toàn từ bỏ mọi sự giả vờ và hình tượng, toát ra sự hung dữ và bạo lực. Tôi ngơ ngác nhìn.

Hình như, anh ấy, Bùi Giác mà tôi từng quen… đã trở lại.

Hung dữ, bốc đồng, nhưng vẫn luôn bảo vệ tôi.

Tôi không chút nghi ngờ rằng, dù một mình đấu với bốn tên, Bùi Giác cũng có thể đánh gục tất cả. Nhưng tôi phải ngăn anh ấy lại.

Hiện giờ Bùi Giác có địa vị đặc biệt, không thể để xảy ra chuyện đánh nhau. Anh ấy rất bướng, cứ nhìn chằm chằm vào bốn tên kia, quyết đòi lại công bằng.

Tôi kéo tay anh ấy.

“Bùi Giác, anh đừng như vậy, em sợ.”

Bùi Giác sững người. Ngay lập tức, toàn bộ sự hung hãn như bị dòng nước rửa trôi, thậm chí góc cạnh trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại hơn.

“Tuế Tuế sợ… thì thôi vậy.”

“Bùi Giác, chúng ta chạy đi.”

Bùi Giác nắm chặt tay tôi, kéo tôi chạy đi thật nhanh.

Chúng tôi băng qua phố xá, dòng người tấp nập. Cứ chạy mãi chạy mãi như không biết mệt mỏi. Tiếng tim đập vang lên không ngừng bên tai, thình thịch thình thịch…

Lần cuối cùng tôi nghe thấy âm thanh này, cũng là vì người này, người đã mang đến những xúc cảm đầu đời.

Và ngay lúc này, anh ấy dường như vẫn là chàng trai năm nào mà tôi đã đem lòng yêu mến.

17

Chúng tôi chạy đến nhà dì, chui vào tầng hầm. Nơi này đã trống rỗng, chờ ngày mai để phá bỏ. Ngay cả đèn cũng không còn, chỉ có ánh trăng chiếu vào.

“Bùi Giác—”

“Tuế Tuế—”

Chúng tôi đồng thanh lên tiếng. Cuối cùng, quyết định để tôi nói trước.

“Trước đây, ngày nào anh cũng đưa em về nhà sao?”

“Ừ, con đường này khá hẻo lánh, trước đây thường có người quấy rối con gái đi qua. Em đi một mình, anh không yên tâm.”

“Sao lúc đó anh không nói với em?”

“Nói với em để làm gì?”

Anh lười biếng đáp:

“Em nhát gan, nói ra lại làm em sợ. Em là người cần tập trung học hành để thi đại học, những chuyện khác cứ để anh lo.”

Tôi chỉ vào những chữ khắc trên sàn:

“Vậy những cái này, có ý nghĩa gì?”

“Có nghĩa là anh thích em.”

Tôi ngẩn người trong giây lát:

“Năm mười tám tuổi, anh chưa từng nói.”

Bùi Giác cúi mắt xuống, chậm rãi mở lời:

“Vì trước đây anh không biết phải nói thế nào…”

Quá khứ của Bùi Giác có chút đặc biệt.

Anh có cha mẹ, nhưng như thể không có. Anh lớn lên trong một mối quan hệ lạnh nhạt, không ai dạy anh cách yêu một người, cũng không ai bảo anh làm thế nào để thể hiện tình cảm.

Bùi Giác nghĩ rằng anh rất vui, nhưng vì không quen với tình yêu, không quen với sự thân mật, nên anh tỏ ra rất bị động.

Anh đã từng tập luyện trước gương, nhưng cảm thấy rất ngượng ngùng.  Anh không thể nói ra, nên quyết định viết xuống.

Anh gấp một nghìn con hạc giấy, bên trong mỗi con đều có ghi “Anh thích em.”

Dự định sẽ tặng tôi vào ngày sinh nhật. Nhưng tiếc là, ngày đó không bao giờ đến.

Sau này khi đóng phim, trải nghiệm những cuộc sống khác nhau, cuối cùng anh đã học được cách bày tỏ.

Nhưng người mà anh muốn giãi bày, đã không còn ở đó nữa.

Một lúc sau, tôi tiếp tục hỏi:

“Vậy còn Tô Châu Nhiên? Anh đối xử với cô ấy tốt như vậy.”

Bùi Giác lắc đầu:

“Anh đối xử với cô ấy tốt là vì cô ấy từng cứu mạng anh.”

Tôi mở to mắt kinh ngạc:

“Gì cơ?”

“Hồi nhỏ, ba mẹ không quan tâm đến anh, chỉ có cô ấy hay đến chơi với anh. Có lần anh bị sốt, cô ấy là người đầu tiên phát hiện ra…”

“ Cô ấy vừa khóc vừa la hét làm mọi người chú ý, nhờ vậy họ mới biết anh bị bệnh.  Bác sĩ nói nếu đến muộn một chút nữa, não của anh có thể bị tổn thương nặng.”

Nhắc đến quá khứ, Bùi Giác cười tự giễu.

“Kể từ đó, anh đã hứa với cô ấy sẽ coi cô ấy như em gái ruột, đối xử thật tốt.  Những năm qua, anh cũng thật lòng coi cô ấy là em gái… Nhưng, mùa hè năm đó, vẫn còn một chuyện khác mà em chưa biết.”

“Tô Châu Nhiên đã uy hiếp anh, nếu không chịu nhượng bộ cô ấy, thì cô ấy sẽ mách với ba mẹ anh, khiến họ ghét bỏ em. Ba mẹ anh luôn tin tưởng Tô Châu Nhiên, nếu cô ấy thêm mắm dặm muối, sẽ rất bất lợi cho em.”

“Hơn nữa, anh không tin tưởng vào nhân phẩm của ba mẹ mình, nếu họ tức giận với em, có thể sẽ âm thầm ngăn cản, khiến em không thể vào đại học.”

Tôi chợt hiểu ra:

“Vậy nên, anh mới bảo em đừng gây sự với cô ấy…”

“Đúng vậy.”

Bùi Giác hiểu ngay tôi đang nhắc đến chuyện gì.

“Tô Châu Nhiên nói rằng em hãm hại cô ấy, anh không tin một lời.  Anh chỉ muốn em đừng có bất kỳ liên hệ nào với cô ta, thậm chí là không nói chuyện, như thế em mới an toàn.”

Bùi Giác cúi đầu xuống, trông giống như một con chó dữ đang buồn bã.

“Anh không ngờ lại khiến em hiểu lầm sâu sắc như vậy.  Tuế Tuế, thật ra em có thể hỏi thẳng anh.”

Nhớ lại quá khứ, trong lòng tôi có rất nhiều cảm xúc.

Anh ấy không biết cách yêu một người, vậy tôi có biết không?

Không, tôi cũng không biết. Liên tiếp bị cha mẹ ruột bỏ rơi, tôi mất đi cả dũng khí để chất vấn.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ biết vâng lời.

Trong thế giới của tôi, chỉ có phục tùng, ngoan ngoãn, mới nhận được một lời khen hiếm hoi, lúc đó mới không bị bỏ rơi thêm lần nữa…

Vì vậy, đối diện với Bùi Giác, tôi thà buồn đến chết cũng không dám hỏi anh một lời.

Càng không dám tức giận.

Không biết yêu là bệnh chung của cả hai chúng tôi.

Bùi Giác là một con chó dữ. Chẳng lẽ tôi không phải sao?

Tôi cũng chỉ là một con chó nhỏ khao khát được cứu rỗi mà thôi.

Ánh trăng lạnh lẽo như nước, Bùi Giác nắm lấy tay tôi, từ nãy đến giờ vẫn không buông.

Nhưng còn một chuyện nữa.

Tôi nghiêm túc nói với Bùi Giác:

“Em ra nước ngoài là nhờ tiền của ba mẹ anh.”

“Anh đoán được rồi.”

“Thật ra, em cũng có thể không đi… Nhưng đó có thể là cơ hội duy nhất trong đời để em du học, em đã ích kỷ một lần.”

“Anh hiểu…”

Bùi Giác mỉm cười, hiếm khi dịu dàng đến vậy, “Tuế Tuế, em luôn ngoan ngoãn đến mức khiến anh đau lòng,  nhưng anh mong em có thể ích kỷ một chút, đừng để bị thế giới này làm tổn thương.”

“…Sau này em vẫn sẽ đặt sự nghiệp lên hàng đầu.”

“Không sao, anh sẽ theo em.”

“Anh là Ảnh đế, tương lai rộng mở, cần gì phải theo em?”

“Thì sao chứ? Ngay cả việc trở thành Ảnh đế cũng là vì em. Tuế Tuế, anh muốn trở thành người bảo vệ riêng của em.”

Giống như ngày xưa, chúng tôi cùng nhau đồng hành, vượt qua mỗi con đường đêm tối.

Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, dựa đầu lên vai anh.

“Bùi Giác, chúng ta chỉ hẹn hò ba tháng thôi.”

Bùi Giác trân trọng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

“Nhưng tình cảm của anh, không chỉ dừng lại ở ba tháng.”

-Hết-