Anh bỗng khựng lại:
“Vậy thì anh sẽ theo đuổi lại từ đầu.”
“Vô ích thôi, Bùi Giác.”
“Em có phải đang giận anh không?”
Anh bực dọc châm một điếu thuốc, nhưng nhìn tôi một cái rồi lại dập tắt.
“Vì anh đã lừa em, không nói cho em biết về gia đình mình? Hay vì… vì Tô Châu Nhiên, anh đã không kịp thời giải thích rõ ràng?”
“Cả hai, và cũng không phải. Bùi Giác, chúng ta không cùng thế giới, đừng cố chấp nữa.”
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Không biết bao lâu sau, đôi mắt Bùi Giác đỏ ngầu, đầy vẻ tức giận, anh nói một cách quyết liệt và cứng rắn:
“Anh cứ muốn cố chấp đấy.”
14
Tôi không để tâm lời Bùi Giác nói. Sau khi đóng máy, tôi quay về quê một chuyến.
Ngôi nhà cũ của dì sắp bị giải tỏa, bà nhờ tôi về giúp dọn đồ đạc. Dù dì từng thiên vị con mình, nhưng dẫu sao cũng đã nuôi dưỡng tôi, tôi không thể trở thành kẻ vô ơn.
Trên đường về, tôi đi ngang qua trường cấp ba cũ.
Mấy năm trước, trường đã được cải tạo, thay đổi rất nhiều. Tôi đứng ở cổng một lúc thì bất ngờ có người gọi tôi.
“Này? Cô là, cô là ai nhỉ! A!! Tôi nhớ cô rồi!”
Một người đàn ông từ phòng bảo vệ bước ra, trông cỡ tuổi tôi.
“Bạn là học sinh trường này, tôi nhớ mà, trước đây bạn học cùng lớp với Bùi Giác, đúng không?”
Tôi gật đầu:
“Anh là…?”
“Tôi từng đánh nhau với Bùi Giác. Đúng rồi, hôm nay sao chỉ có mình bạn, Bùi Giác đâu? Không phải anh ta thường đi theo sau bạn à?”
Tôi ngỡ ngàng:
“Đi theo sau tôi?”
“Đúng vậy, mỗi tối sau giờ học, Bùi Giác đều đi theo sau bạn để đưa bạn về nhà, bạn không biết à?”
Lại có chuyện như vậy sao? Thấy tôi không tin, anh chàng nói tiếp:
“Lần ấn tượng nhất là khi tôi hẹn đánh nhau với anh ta! Đánh được một lúc, anh ta đột nhiên nói dừng lại, bảo phải quay lại trường vì đã đến giờ tan học rồi.”
“Tôi lấy làm lạ, một tên như anh ta mà còn quay lại trường sao?”
“Tò mò nên tôi bám theo, cuối cùng phát hiện anh ta đứng ở cổng chờ đợi một lúc, chờ đến khi bạn ra về rồi lặng lẽ theo sau cho đến khi bạn về nhà an toàn mới quay lại tìm tôi.”
“Đây này.”
Anh chàng chỉ vào góc cây ngô đồng ở một góc sân trường.
“Anh ta đứng đợi ở đó.”
Năm mười bảy tuổi, Bùi Giác thích mặc đồ đen, để tóc ngắn, luôn như hòa vào bóng tối.
Một cơn gió thổi qua, nhưng dường như anh vẫn đứng ở đó, che giấu đi mọi ánh sáng của mình.
Dì lại gọi điện đến thúc giục tôi mau về nhà. Khi tôi đến nơi, họ đang xử lý đồ đạc trong tầng hầm. Chiếc giường tôi từng nằm, bàn học tôi từng dùng… từng món đồ được mang ra ngoài.
Dì nói:
“Tuế Tuế, dì phát hiện ra một thứ này, con mau lại đây.”
Bà chỉ vào góc sàn trơ trụi, chỉ thấy nơi đó, có khắc đầy tên của tôi.
15
“Là cậu nam sinh đó khắc phải không?”
Dì nói:
“Cậu ta bây giờ là ngôi sao đấy.”
Tôi kinh ngạc:
“Sao dì biết…?”
“Trời ạ, cậu ta từng đến tìm dì mà!”
“…Khi nào vậy?”
“Còn nhớ không, trước đây dì từng phát hiện đầu thuốc lá ở đây, và đã mắng cháu một trận?”
“Cháu nhớ!”
“Hồi đó, cháu bướng bỉnh lắm, nhất định không chịu nói sự thật, cứ khăng khăng rằng mình hút. Nhưng dì biết cháu không phải loại người như vậy.”
Hồi tưởng lại những chuyện cũ, dì cũng có chút bồi hồi.
“Ngày dì mắng cháu, cậu ta đứng ngoài cửa sổ, nhìn thấy hết. Sau đó, cậu ta đến tìm dì, quỳ xuống nhận lỗi, van xin dì đừng trách cháu.”
Tôi nắm chặt góc áo, hơi thở trở nên khó khăn.
“Dì sợ cậu ta làm hư cháu, nên cấm tiệt không cho cậu ta đến ngủ nhờ nữa.”
Thì ra là vậy.
Gần cuối năm lớp 11, Bùi Giác không còn đến ở nhờ nữa. Ở trường, anh luôn bị vây quanh bởi một nhóm côn đồ nên tôi không tìm được cơ hội hỏi anh.
Cuối cùng, một ngày nọ, tôi lấy hết can đảm để hỏi. Chưa kịp nghe Bùi Giác trả lời thì đám con trai bên cạnh đã cười ầm lên:
“Anh Bùi giỏi thật, có học sinh ngoan ủ ấm giường cho—”
Chưa nói hết câu, nắm đấm của Bùi Giác đã tung ra, khiến cậu ta chảy máu mũi.
“Cô ấy là con gái, đừng có mà nói bậy!!!”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Giác nổi giận, có chút máu me, tôi sợ hãi bỏ chạy.
Ngày hôm sau, khi đi ngang qua bàn học của tôi, anh khẽ nói:
“Tôi tìm được chỗ ở rồi.”
Coi như đó là câu trả lời cho câu hỏi của tôi.
Ngón tay tôi khẽ chạm vào những vết khắc trên sàn nhà.
Đây chính là nơi Bùi Giác từng trải qua những đêm ngủ tạm. Những dấu vết này đồng nghĩa với những đêm không ngủ.
Bùi Giác không nói lời nào—nhưng trong lòng anh, đã gọi tên tôi hàng ngàn hàng vạn lần.
16
Ngày cuối cùng trước khi căn nhà bị giải tỏa, tôi lại từ cổng trường đi bộ về nhà dì.
Con đường quen thuộc này được phủ bởi những tán cây ngô đồng rậm rạp. Đi hết con đường, tôi nhìn thấy ô cửa sổ nhỏ của tầng hầm.
Như có sự cảm ứng, tôi quay đầu lại.
Bùi Giác đang đeo khẩu trang, đứng bên kia đường.
…
Hai mươi phút sau, chúng tôi ngồi trong quán ăn cũ mà ngày xưa thường ghé qua.
Kể từ sau khi đóng máy, tôi không hề nghe điện thoại của anh. Vậy mà, anh vẫn tìm ra tôi.
Bên cạnh quán ăn chính là tiệm bi-a cũ.
Tôi nhìn những chàng trai ra vào tấp nập, đột nhiên muốn có một câu trả lời.
“Bùi Giác, mùa hè năm đó, em từng đến đây tìm anh.”
“Ừ.”
“Lúc đó anh rất khó chịu, đuổi em đi. Anh có biết em đã buồn thế nào không?”
Bùi Giác sững người một lúc:
“Anh không khó chịu, Tuế Tuế. Khi đó anh chỉ lo sợ và rất căng thẳng.”
“Sợ cái gì?”
“Tiệm bi-a đó không phải là nơi tốt đẹp gì, hôm đó anh gặp một kẻ không đàng hoàng, hắn luôn muốn đánh anh. Khi em xuất hiện, anh thật sự rất sợ, sợ em bị bọn họ để ý…”
Bùi Giác nhíu mày, hồi tưởng lại kỹ càng.
“Xin lỗi Tuế Tuế, lúc đó anh quá lo lắng, khiến em hiểu lầm.”
Đúng lúc đó, chủ quán gọi số của chúng tôi. Tôi bảo Bùi Giác tiện thể mua thêm chai nước. Trong lúc anh rời đi, một nhóm đàn ông bẩn thỉu bao vây lấy tôi.
“Này cô em, chơi cùng bọn anh nhé?”
“Vừa nãy thằng kia là bạn trai em à? Ăn cơm mà còn đeo khẩu trang, có bệnh hả?”
Tôi lạnh lùng nhìn họ: “Cút.”
“Ồ, dữ dằn nhỉ, vậy càng phải chơi với bọn anh rồi.”