23.
Hà Chu Thần không ở lại lâu, rời đi không lâu sau đó và nhắn cho tôi hai tin.
Hà Chu Thần: [Cố Tiểu Dao, đừng sợ quá.]
Hà Chu Thần: [Tôi luôn ở phía sau em.]
Tôi ngồi thụp xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, mắt dần trở nên cay cay, mỉm cười, lau đi giọt nước mắt trên mặt, nhắn lại cho anh.
Như mọi khi, vẫn là kiểu chọc phá lẫn nhau.
Cố Tiểu Dao: [Trời ơi, anh có biết anh nói vậy giống hệt một câu chuyện ma không?!]
Hà Chu Thần: […]
Chắc anh cũng cạn lời với tôi luôn rồi.
Tôi bật cười, còn chưa kịp chạm tay vào bàn phím thì màn hình điện thoại bỗng thay đổi.
Là cuộc gọi từ mẹ.
Nhìn dòng ghi chú này, tôi lại nhớ đến gia đình tái hợp của mình, nhớ đến Cố Lạc Dật.
Thật lạ, mọi lần nhớ đến Cố Lạc Dật, tôi luôn thấy ngột ngạt, khó chịu ở ngực. Nhưng hôm nay, tôi lại nghĩ đến Hà Chu Thần. Vị sếp lớn luôn làm sụp đổ hình tượng ấy, và… vòng tay của anh.
Tôi gãi đầu, ép bản thân không nghĩ về Hà Chu Thần nữa, rồi nhấc máy nhận cuộc gọi từ mẹ.
“Alo, mẹ, sao…?”
“Dao Dao, con và Lạc Dật đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói bình tĩnh của mẹ truyền qua điện thoại, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đầu tôi.
Mẹ sao lại hỏi như vậy?
Năm năm trước, sau khi tôi tỉnh dậy từ cơn ngất, tôi rất lo sợ mẹ biết chuyện giữa tôi và Cố Lạc Dật, nhưng may mắn là anh ta đã không nói với cha dượng và mẹ.
Năm năm sống trong lo lắng, không ngờ đến lúc này mẹ lại hỏi.
Có phải Cố Lạc Dật đã kể với họ không?
Tim tôi chợt thắt lại, nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy dịu đi.
Tôi nhớ đến tin nhắn của Hà Chu Thần – anh ấy đang ở phía sau tôi.
Không sao đâu, Cố Tiểu Dao, hãy nói ra đi.
Tôi từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình laptop đặt trên bàn trà, hít một hơi thật sâu.
“Mẹ.”
“Con và Cố Lạc Dật từng yêu nhau.”
…
24.
Tôi đã thẳng thắn kể hết mọi chuyện với mẹ. Nói đến một lúc, tôi nghe tiếng mẹ nghẹn ngào ở đầu dây bên kia. Tôi cười, nhẹ nhàng an ủi bà:
“Thôi nào, mẹ khóc gì chứ? Cứ như trẻ con ấy.”
“Xin lỗi con… Mẹ không biết nó từng làm những chuyện đó với con. Mẹ… mẹ thật sự không phải là một người mẹ tốt.”
Dù biết bà không nhìn thấy, tôi vẫn khẽ lắc đầu, nước mắt theo tiếng nấc của bà mà trào ra khỏi khóe mắt:
“Không đâu mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi.”
Cha tôi mất vì ung thư khi tôi 12 tuổi. Chính mẹ đã dùng thân hình nhỏ bé, yếu ớt của mình để gồng gánh gia đình, xây dựng cho tôi một nơi trú ẩn an toàn.
Bà là người mẹ tuyệt vời nhất, đó cũng là lý do tại sao tôi sẵn lòng chấp nhận việc bà tái hôn.
Bà đã dành hết tất cả mọi thứ tốt nhất cho tôi rồi, làm sao tôi có thể ngăn cản bà đi tìm hạnh phúc của mình được chứ?
“Cố Lạc Dật hôm nay gọi điện cho bố nó, nói rằng không đi xem mắt nữa, nó muốn kết hôn với con. Lúc đó mẹ sững cả người, nên mới gọi hỏi con. Mẹ không ngờ… sự thật lại như thế này.”
“Anh ta muốn kết hôn với con ư? Anh ta điên rồi à?”
Tôi thật không hiểu nổi Cố Lạc Dật nghĩ gì.
Người từng đùa giỡn tình cảm của tôi là anh ta, bây giờ lại muốn cưới tôi?
Đúng là đầu óc có vấn đề!
Tôi ngả người ra sau, bực bội xoa trán, không nói gì. Mẹ dè dặt lên tiếng:
“Mẹ biết nói chuyện này lúc này không hay, nhưng… con cũng không còn nhỏ nữa, con có thích chàng trai nào không?”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ buột miệng trả lời:
“Con thích trai trẻ, nhưng chưa đến tuổi trưởng thành, mẹ hỏi cũng vô ích.”
Nhưng hôm nay… tôi lại nghĩ đến Hà Chu Thần.
Tôi ho khan hai tiếng, hơi ngại ngùng đáp:
“Người con thích không phải là trai trẻ, mà là… đàn ông lớn tuổi.”
Có lẽ vì cách dùng từ của tôi, mẹ hốt hoảng “Hả?” một tiếng, rồi dò hỏi:
“Ý con là kiểu người nhận trợ cấp xã hội ấy à?”
Tôi bật cười.
“Không phải! Là người 35 tuổi… ừm, hơi ngốc nghếch một chút.”
Nghe mô tả rõ ràng như vậy, mẹ thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu vui vẻ hẳn lên:
“Con trai nhà ai thế? Hai đứa đang yêu nhau chưa? Bao giờ thì cho mẹ gặp mặt?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc:
“Ừm… vẫn chưa yêu nhau đâu mẹ, anh ấy chưa tỏ ý gì với con cả.”
Chắc mẹ nghĩ đến Cố Lạc Dật, vội vàng nói:
“Thế thì không được, mình phải để con trai nói trước.”
Tôi cười:
“Nhưng nếu anh ấy không nói thì sao?”
Mẹ im lặng một lúc lâu, rồi kiên quyết trả lời:
“Vậy thì không cưới nữa! Mẹ nghĩ thông rồi, sẽ không ép con nữa. Khi nào con cưới cũng được, mẹ chỉ mong con luôn vui vẻ, hạnh phúc.”
“Thôi nào, con đùa thôi. Yên tâm đi, anh ấy sẽ nói mà.”
Tôi ngẩng lên nhìn trần nhà, híp mắt lại.
Nếu anh ấy không nói… thì tôi sẽ khiến anh ấy phải nói.
Hà Chu Thần… anh nhất định phải thích tôi đấy.
Đúng lúc đó, giọng nói trầm ấm của cha dượng vang lên qua điện thoại:
“Dao Dao, là ba và Cố Lạc Dật có lỗi với con.”
Hóa ra ông vẫn ngồi bên cạnh nghe từ đầu.
“Không sao đâu ba. Chuyện đã qua rồi, ba và mẹ đi ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều. Con sống rất tốt.”
Mẹ gọi tên tôi một tiếng, nhưng lại ngập ngừng. Một lúc lâu sau, bà mới nói:
“Dao Dao, ngủ ngon nhé.”
“Mẹ ngủ ngon, ba ngủ ngon.”
25.
Có lẽ vì đã giải quyết được một vấn đề khiến tôi đau đầu bấy lâu, tối đó tôi ngủ rất ngon. Và, tôi lại mơ thấy cụ cố của Hà Chu Thần rồi.
“Nhóc con! Lại gặp nhau rồi!”
Ông vẫn mặc bộ đồ lần trước, nụ cười hiền từ đầy nếp nhăn của năm tháng. Lần này tôi vẫn không thể cử động, nhưng điều đó không ngăn tôi nhiệt tình chào hỏi:
“Chào cụ cố ạ!”
Ông cười, những nếp nhăn càng hằn rõ, giọng điệu vô cùng ấm áp:
“Tốt, tốt! Lần này ta tới để xác nhận với cháu, cháu thích người thẳng thắn, đúng không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Ông vuốt râu dê, sau đó lại nhanh gọn buông một câu rồi biến mất. Hiệu suất làm việc cực cao.
“Ta hiểu rồi! Giờ ta sẽ kiếm cho cháu một người thẳng thắn! Nhóc con cứ đợi nhé!”
Tôi: …
Cụ cố ơi, cụ có thể thảo luận thêm với cháu không? Sao cụ vội thế… huhu.
26.
Tôi vốn có thói quen đến công ty sát giờ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng hôm nay, bầu không khí của phòng ban lại khác hẳn, yên tĩnh lạ thường, chẳng giống như mọi ngày.
Tôi tò mò bước về chỗ ngồi, và rồi thấy…
Hà Chu Thần đang ngồi trên ghế của tôi.
Vì trước mặt đồng nghiệp, tôi thấy mình không nên làm quá, nên thay vì đá ghế nhắc anh ngồi nhầm chỗ, tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh, giọng điệu dịu dàng, thân thiện:
“Sếp ơi, anh ngồi nhầm chỗ rồi.”
Hà Chu Thần giật mình đứng phắt dậy, lưng thẳng như cây thước, ánh mắt lảng tránh, hệt như học sinh bị thầy cô bắt gặp đang lén lút làm gì đó.
Lúc này, tôi mới nhận ra hôm nay anh đã cắt tóc, xịt nước hoa nam (lại là mùi mà tôi từng bảo thích nhất), còn mặc bộ vest được phối thêm cặp khuy áo rất tinh tế. Có vẻ như anh còn cạo râu, và đeo chiếc đồng hồ tôi từng nói là đẹp nhất.
Hôm nay rõ ràng chẳng có sự kiện quan trọng nào, thế mà người này lại “chỉnh chu” đến vậy…
Nhìn “con công đực đang xòe đuôi” trước mặt, tôi không kiềm được mà thốt lên câu hỏi đầy chân thành:
“Anh… định quyến rũ ai à?”
Tôi nghĩ rằng mình sẽ nghe anh phản bác kiểu:
“Quyến rũ ai là sao? Cố Tiểu Dao, em nói chuyện không suy nghĩ à?”
Nhưng không, anh lại căng thẳng vò tay, trả lời:
“Quyến rũ em.”
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy những tiếng xì xào kinh ngạc của đồng nghiệp xung quanh.
Còn tôi thì…
Gia đình ơi, hình như tôi chưa tỉnh ngủ.
Để xác minh có phải mình đang mơ hay không, tôi không chút do dự, véo một cái vào cánh tay Hà Chu Thần:
“Đau không?”
Anh ấy thay đổi sắc mặt, rõ ràng là đau, nhưng lời nói ra lại là:
“Em véo, chắc chắn không đau.”
Tôi: Hả?
“Sếp ơi, hôm nay anh uống nhầm thuốc gì à?”
Tôi đặt câu hỏi đầy chân thành, Hà Chu Thần không trả lời, chỉ kéo tôi vào phòng trà không người, nhanh nhẹn đóng cửa lại, rồi giơ tay chặn tôi dựa vào cánh cửa.
“Cố Tiểu Dao.”
Anh cúi thấp người, mũi gần như chạm vào mũi tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, theo phản xạ ép sát vào cửa:
“Anh… gọi tôi làm gì?”
“Hôm qua cụ cố báo mộng cho tôi…”
Hả?
Tôi như dự đoán được cụ cố đã nói gì trong giấc mơ.
“Ông nói, em thích những chàng trai thẳng thắn.”
Quả nhiên…
“Anh… đừng mê tín!”
Tôi giơ tay nhẹ nhàng đẩy vào ngực Hà Chu Thần, muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay. Tôi kinh ngạc nhìn vào đôi mắt anh, gần đến mức đáng sợ, mắt tôi mở to tròn, còn phát hiện không biết từ khi nào mà vành tai anh đã chuyển sang màu đỏ.
Ngại thế cơ à?
Chậc, ban đầu tôi có chút sợ, nhưng thấy Hà Chu Thần ngượng ngùng như vậy… tự nhiên tôi lại muốn nghịch một chút.
Nghĩ là làm, tôi khẽ nheo mắt, tay đặt trên ngực anh khẽ cử động, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bộ vest của anh, giọng nói dịu dàng như gió xuân:
“Sếp lớn… tai anh đỏ rồi kìa.”
Hà Chu Thần thoáng sững người, sau đó khẽ động tay, nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của tôi, đôi mắt ánh lên ý cười:
“Ừ, đỏ rồi.”
Ủa? Thừa nhận luôn hả? Tôi còn tưởng anh sẽ ngại ngùng thêm một lúc nữa cơ!