Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, ánh mắt, đôi môi… năm năm trước, đó là những thứ tôi từng yêu thích biết bao. Giờ đây, chỉ cần nhìn thêm một giây thôi cũng khiến tôi thấy ghê tởm.

Cố Lạc Dật bước vài bước về phía tôi, ánh mắt đầy đau buồn:

“Dao Dao, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?”

Ngay khi anh ta tiến lại gần, tôi lập tức lùi hai bước để kéo giãn khoảng cách, và bất ngờ dựa vào vòng tay của Hà Chu Thần không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

Lồng ngực anh rộng rãi, ấm áp, lại vào đúng lúc này truyền cho tôi một chút sức mạnh. Đồng thời, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên tay tôi đang nắm chặt cần kéo vali, khẽ vuốt vài cái như để an ủi.

Trái tim tôi vốn đang căng thẳng vì sự tiếp cận của Cố Lạc Dật, lại chậm rãi thả lỏng trước sự trấn an của Hà Chu Thần. Bằng một cách kỳ lạ, có vẻ như tôi cũng không muốn rời khỏi vòng tay của anh, không muốn anh buông tay.

Tôi muốn có một chỗ dựa, ngay trước mặt Cố Lạc Dật.

Toàn thân tôi đột nhiên thả lỏng, lần hiếm hoi chủ động tựa cả người vào vòng tay của Hà Chu Thần. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh bằng tay còn lại, ngẩng đầu, chớp chớp mắt như đang nịnh nọt anh.

Anh đừng đẩy tôi ra nhé, không thì tôi mất mặt chết mất…

Thực tế chứng minh, tôi và Hà Chu Thần vẫn khá ăn ý.

Không những anh không đẩy tôi ra, mà bàn tay đặt trên tay tôi còn di chuyển xuống eo, siết tôi vào lòng chặt hơn.

Khoan đã… anh ơi, không cần phải dính sát thế đâu mà!

Hà Chu Thần nhìn về phía Cố Lạc Dật, người đang sững sờ, với nụ cười lịch sự nhưng xa cách, rồi buông một câu đầy bất ngờ:

“Anh vợ, hôm nay sao tự nhiên lại ghé qua vậy? Không báo trước một tiếng à?”

Tôi chết lặng, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn hét lên: Hà Chu Thần, anh đang sủa bậy cái gì đấy?! Gì mà anh vợ chứ!

Hơn nữa… tại sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của anh như đang khoe khoang thế này?!

Dù trong lòng tôi đầy hoảng hốt, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, thậm chí còn phối hợp bằng cách tựa đầu vào ngực anh.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể Hà Chu Thần cứng đờ, lưng anh thẳng hơn như vừa được thưởng hoa hồng đỏ trong lễ trao giải mầm non.

Thật đáng yêu.

Tôi không nhịn được, khẽ cong môi cười, nhưng khi quay lại, ánh mắt của tôi chạm phải đôi mắt đầy đau đớn và không thể tin nổi của Cố Lạc Dật.

Anh ta đau lòng sao?

Anh ta có tư cách gì mà đau lòng chứ?

Không phải tất cả những chuyện này đều do anh ta tự gây ra sao?

Tôi cười lạnh trong lòng.

Cố Lạc Dật nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, hỏi một cách khẩn thiết:

“Em thực sự ở bên anh ấy rồi sao?”

Tôi mỉm cười:

“Liên quan gì đến anh?”

Tất nhiên là có liên quan!

Cố Lạc Dật bất ngờ kích động, khuôn mặt đầy giận dữ, giọng nói còn mang theo vài phần trách móc:

“Em rõ ràng đã nói sẽ luôn ở bên cạnh anh!”

Khi nghe câu này, đầu tôi như bị nhét vào một quả bom, “bùm” một tiếng, khiến tôi mất hoàn toàn khả năng suy nghĩ.

Bởi vì… câu này tôi thực sự đã từng nói.

Không chỉ một lần, mà rất nhiều lần.

Tôi từng mơ về việc sống trọn đời bên anh ta, từng nói sẽ mãi mãi ở bên anh ta. Khi ấy, anh ta ôm tôi vào lòng, dùng nụ hôn để đáp lại những lời hứa của tôi.

Nếu đó là tình yêu đúng nghĩa, những ký ức đó có thể rất đẹp. Nhưng giữa tôi và Cố Lạc Dật, tất cả những điều đó chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm!

Nói thẳng ra, chúng giống như một lớp đường bao quanh một cục phân. Khi lớp đường biến mất, chỉ còn lại sự kinh tởm không gì tả nổi! Đến mức mỗi lần bị nhắc lại, mỗi lần nhớ đến, tôi đều thấy buồn nôn tận cùng.

20.

Tôi siết chặt lấy vạt áo Hà Chu Thần, toàn thân run lên từng đợt. Những ký ức gây buồn nôn ập đến, nhanh chóng xâm chiếm và phá vỡ bức tường phòng thủ mà tôi đã xây dựng suốt năm năm qua. Cố Lạc Dật vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh:

“Dao Dao, em từng nói, em sẽ mãi bên cạnh anh trai Lạc Dật của em mà… Dao Dao, về nhà với anh trai nào…”

“Anh có thể cút đi không?”

Hà Chu Thần bất ngờ lên tiếng, giọng nói lạnh băng cắt ngang lời của Cố Lạc Dật. Tay anh ôm chặt eo tôi hơn, gần như muốn ghì tôi vào người để che chở. Anh cúi đầu, cằm chạm nhẹ vào trán tôi, giọng nói dịu dàng như gió xuân:

“Không sao đâu, Cố Tiểu Dao, tôi đưa em về nhà nhé?”

Cố Lạc Dật không hề từ bỏ dù bị cắt ngang. Anh ta vẫn tiếp tục nói những lời đường mật, những lời đã từng là ngọt ngào với tôi, lời nói đan xen với sự an ủi của Hà Chu Thần:

“Dao Dao, anh đưa em đi ăn nhé? Gọi những món em thích, chụp ảnh cùng nhau, ôm nhau, hôn nhau…”

“Đừng nói nữa, tôi xin anh đấy!” – Tôi gào lên giận dữ.

Cố Lạc Dật lại nở một nụ cười:

“Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi, Dao Dao. Đi nào…”

Đột nhiên Hà Chu Thần buông tôi ra, lao thẳng đến đấm mạnh vào khuôn mặt giả dối của Cố Lạc Dật, cắt đứt lời anh ta. Cố Lạc Dật ngã nhào xuống đất, khóe miệng nhanh chóng rỉ máu. Anh ta cố đứng dậy, nhưng lại bị Hà Chu Thần ấn xuống, đấm thêm vài cú nữa.

Khi rời khỏi vòng tay Hà Chu Thần, tôi mới nhận ra mình đang run rẩy đến mức nào. Tôi cảm giác như mình vừa quay lại cơn mưa năm đó, ngồi giữa con đường lớn, chịu đựng nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần, để những ký ức kinh tởm dần dần xâm chiếm tâm trí.

Luân lý, dối trá, tình yêu, giả tạo…

Đột nhiên, tôi nhớ đến người đã đưa tôi vào bệnh viện sau khi tôi ngất đi hôm ấy.

Người đó đã ôm tôi, gọi tên tôi…

Anh ta làm sao biết tôi tên gì…?

“Hà Chu Thần…”

Tôi khẽ gọi tên anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng anh vẫn nghe thấy ngay lập tức. Anh lập tức quay người, bước nhanh về phía tôi, dịu dàng nâng khuôn mặt tôi lên:

“Cố Tiểu Dao, không sao rồi.”

Tôi chớp mắt:

“Ôm em một cái được không?”

Hà Chu Thần khựng lại một giây, sau đó nhanh chóng kéo tôi vào lòng, bàn tay ấm áp đặt lên sau đầu tôi, nhẹ nhàng xoa xoa.

Vòng tay này… sao lại có chút quen thuộc nhỉ?

Tôi chủ động vòng tay ôm lấy eo anh, đầu tựa vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ:

“Anh không đánh anh ta bị gì nghiêm trọng chứ?”

Hà Chu Thần quay đầu nhìn về phía Cố Lạc Dật, giọng nói trầm ấm khiến lồng ngực anh khẽ rung động:

“Không sao đâu. Em lên nhà trước đi, tôi gọi 120 đưa anh ta vào viện kiểm tra.”

Nghe vậy, tôi bỗng cảm thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi có gì đó hài hước, tôi khẽ bật cười. Hà Chu Thần lập tức hỏi:

“Không khó chịu nữa rồi à?”

Tôi lắc đầu trong vòng tay anh, ngẩng lên nhìn vào mắt anh. Ánh mắt anh chứa đầy sự lo lắng và quan tâm. Tôi mỉm cười:

“Sếp lớn à, anh lại làm sụp đổ hình tượng rồi.”

Hà Chu Thần không ngờ tôi sẽ nói vậy, sững người một giây rồi cười bất lực:

“Cố Tiểu Dao, trong đầu em rốt cuộc nghĩ gì thế hả?”

Tôi cười hì hì, rồi khẽ nhón chân, nhìn qua vai anh về phía Cố Lạc Dật đã đứng dậy. Khóe miệng anh ta rỉ máu, chiếc áo hoodie trắng sạch sẽ giờ bị nhuốm bẩn, nhăn nhúm, trông vô cùng thảm hại.

Khi tôi ló đầu ra nhìn, ánh mắt Cố Lạc Dật tràn đầy thất vọng, như thể tôi vừa làm điều gì có lỗi với anh ta. Tôi im lặng rụt đầu lại, kéo áo Hà Chu Thần:

“Sếp lớn, mình lên nhà thôi.”

“Không quan tâm anh ta nữa?”

“Không muốn quan tâm.”

21.

Hà Chu Thần tiễn tôi đến tận cửa căn hộ. Trước khi bước lên lầu, tôi quay đầu lại, ánh mắt chạm vào Cố Lạc Dật, anh ta đứng yên bất động, lặng lẽ nhìn tôi.

“Nhìn anh ta làm gì, nhìn tôi đây này.”

Hà Chu Thần bất ngờ ghé sát tai tôi, giọng nói mang theo chút bực bội. Tôi thu ánh mắt lại, mỉm cười rồi đi vào trong cùng anh:

“Được, nhìn anh, nhìn anh.”

Đừng để ý nữa, Cố Tiểu Dao.

Không sao đâu, ai mà chẳng từng có vài mối tình thất bại cơ chứ?

22.

“Lúc nãy… cảm ơn anh nhé.”

Đứng ở cửa căn hộ, tôi nhận vali từ tay Hà Chu Thần, nghĩ đến cái ôm vừa rồi mà tự nhiên thấy ngại ngùng, câu cảm ơn nói ra khiến mặt tôi nóng bừng, tim đập loạn.

“Không có gì.”

Anh khẽ hất cằm về phía cửa:

“Vào nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”

Nghe vậy, tôi như bị ai điều khiển, buột miệng nói:

“Hay anh đừng về vội…”

Nói xong, cả tôi lẫn Hà Chu Thần đều ngây ra.

Anh cười:

“Ý em là mời tôi vào nhà uống trà à?”

Tôi giấu tay ra sau, lo lắng nắm lấy góc áo, không dám nhìn anh:

“Nhà tôi không có trà.”

Hà Chu Thần nhướng mày:

“Thế không về để làm gì?”

Tôi ấp úng:

“Thì… vào nhà ngồi… chơi chút ấy mà.”

Anh khẽ chép miệng một tiếng.

“Vậy tôi đành miễn cưỡng ghé thăm nhà em, để nó thêm phần long trọng.”

Tôi bật cười:

“Hà Chu Thần! Một câu của anh mà sai đến mấy lỗi đấy!”

Anh im lặng, đi theo tôi vào nhà, phải một lúc sau mới chậm rãi nói:

“Chắc là ở bên em… nói chuyện không cần nghĩ.”

Tôi cúi người lấy giày cho anh, động tác khựng lại. Lời nói của anh khiến tôi thoáng suy nghĩ mông lung, nhưng ngay sau đó đã lập tức tự ngăn mình lại.

Đặt đôi giày xuống dưới chân anh, tôi cười bình thản:

“Anh đúng là không nghĩ thật, đừng đổ lỗi.”

“Não tôi bị em ăn mất rồi.”

“Anh mới là xác sống ấy!”