Ban đầu tôi không thấy uất ức, nhưng nghe bố nói vậy, không hiểu sao lại òa khóc.
“Được rồi, được rồi.” Bố tôi ôm lấy tôi, cũng khóc theo, “Con gái ngoan, bố đến rồi, bố đến rồi đây.”
Việc bố tôi là Kim Triệu Phú khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Lâm Đức Quân đứng bên cạnh, toát mồ hôi lạnh. Công ty nho nhỏ của ông ta chẳng là gì so với bố tôi.
Bố tôi tuy sống giản dị, nhưng ai cũng biết ông là người giàu nhất thành phố, số tiền ông ấy quyên góp mỗi năm còn nhiều hơn cả lợi nhuận công ty của Lâm Đức Quân.
Hai tòa nhà mới của trường Nam là do bố tôi tài trợ.
“Anh Kim yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm vụ này.”
Phó hiệu trưởng cam kết, “Trường Nam từ khi thành lập luôn duy trì nề nếp trong sáng, tuyệt đối không chứa chấp bất kỳ hành vi sai trái nào.Chúng tôi đã bắt đầu điều tra những người đăng tải, tung tin bôi nhọ Kim Kim trên diễn đàn của trường, một kẻ cũng không bỏ qua!”
“Anh Kim, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Lâm Đức Quân tát vào mặt Lâm Tiểu Long một cái, hét lên, “Còn không mau xin lỗi con gái Kim tổng! Đồ vô dụng này!”
“Ông Lâm, đừng làm trò nữa.” Bố tôi nói cứng, “Chuyện nào ra chuyện nấy. Đây là luật sư của công ty chúng tôi, tất cả sẽ được giải quyết qua pháp luật.”
“Còn về thầy chủ nhiệm.” Bố tôi lạnh nhạt nói, “Thầy không tìm thấy thông tin của Kim Kim vì con bé đã đổi tên. Hồi nhỏ nó từng suýt bị bắt cóc, nên tôi đã nhờ trường học ẩn thông tin của nó. Phó hiệu trưởng biết rõ việc này.”
Thầy Hành nghe đến đờ người, lắp bắp xin lỗi không ngớt.
Còn về Tô Tuyết, cô ấy đứng ngây ra như thể bị sốc.
Không cam lòng, cô ấy chỉ thẳng vào tôi và mắng: “Cuối cùng thì sao? Hóa ra chị là một kẻ lừa đảo! Chị là tiểu thư nhà giàu, giả nghèo để yêu anh tôi, đây chỉ là trò đùa với chị đúng không? Chị hoàn toàn không chân thành!”
Nghe đến chuyện này, tôi cũng thấy hơi chột dạ.
Tôi liếc sang bên cạnh, thấy Giang Bạch bình thản nhìn mọi chuyện, chỉ là anh ấy nắm tay tôi rất chặt, chặt đến nỗi tôi cảm nhận rõ sức mạnh từ tay anh ấy.
Còn về đám bạn cùng phòng của tôi…
Emmm, ánh mắt sắc như dao của họ thì không giấu đi đâu được.
11
Lâm Tiểu Long bị đuổi học, còn những người dùng tài khoản giả để bôi nhọ tôi đều bị kỷ luật nặng.
Còn Tô Tuyết…
Lý do cô ấy về nước là vì bị phát hiện đạo văn ở nước ngoài. Gia đình cô ấy đã cố gắng ém nhẹm chuyện này, nhưng giờ người bị đạo văn đang kiện Tô Tuyết.
Tin tức nổ ra, danh tiếng của Tô Tuyết tụt dốc không phanh, Đại học Nam cũng lập tức xử lý cô ấy.
Về phần bố tôi! Ông ấy đã cho tôi một lần khoe của hết cỡ!
Bố tôi lập quỹ mang tên tôi tại Đại học Nam, gọi là “Quỹ Khởi Nghiệp Tiền Kim Kim”.
Tất cả sinh viên Đại học Nam, chỉ cần dự án của họ được duyệt, sẽ được tập đoàn của bố tôi tài trợ kinh phí.
Chưa hết, bố tôi còn tặng cho trường một lô máy điều hòa, mỗi cái đều khắc chữ “Tiền Kim Kim” thật to.
Trời nóng như đổ lửa, đến mức kiến bò ngoài đường còn cháy khô, có lô điều hòa này, ai cũng muốn dựng tượng tôi mà tôn thờ.
Bố tôi còn thành lập một đội ngũ luật sư, chuyên bảo vệ quyền lợi cho tất cả nữ sinh của Đại học Nam.
Từ nay về sau, nếu có bất kỳ ai gặp phải vấn đề về quấy rối tình dục, vu khống, hoặc bị ảnh hưởng danh dự, đội luật sư nhà tôi sẽ ra mặt để bảo vệ công lý cho họ.
Sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, cuối cùng tôi cũng phải đối mặt với cơn “bão tố” từ đám bạn cùng phòng!
Tôi ngồi ghế giữa phòng, bị họ tổ chức một “phiên tòa xét xử” đúng nghĩa.
Vương Tiếu Tiếu, lấy ra cái túi Hermès lần trước, tay run run: “Nghĩa là, cái túi Hermès này là thật? Là loại phải chi hơn chục triệu mới mua được?”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Mã Nguyệt, chỉ vào chiếc đồng hồ từng mượn của tôi, mắt ngân ngấn nước: “Chiếc Vacheron Constantin này là thật? Là loại trên website bán với giá 230 triệu thật à?”
Tôi ho một cái, rồi tiếp tục gật đầu.
Lưu Duệ kéo chiếc váy đang mặc, cẩn thận vuốt phẳng các nếp gấp: “Nghĩa là… chiếc váy tớ mượn để đi hẹn hò cũng là đồ thật của Chanel, còn là phiên bản đặt may cho sàn diễn sao?”
Tôi không dám nhìn họ, chỉ cúi đầu tiếp tục gật.
“Kim Kim! Cậu tiêu đời rồi! Thật sự tiêu đời rồi!” Vương Tiếu Tiếu hét lớn, tuyên bố “bản án” dành cho tôi.
“Cuối cùng thì sao? Trong phòng ký túc của chúng ta lại có con gái của đại gia giấu mặt…” Mã Nguyệt ngất ngây nói, mắt như đảo tròng.
Lưu Duệ nhìn tôi với ánh mắt sáng rực: “Bố cậu là Kim Triệu Phú! Thế chẳng lẽ bố tớ thật sự là Lưu Cường Đông? Hay để tớ thử đến nhận làm con xem sao?”
Tôi ngượng ngùng nói: “Tớ thật sự không cố ý lừa các cậu đâu! Ba năm nay mẹ tớ đã cắt viện trợ tài chính của tớ, cuộc sống cũng khổ sở lắm. Mẹ tớ tính khí siêu cứng rắn, đối xử với tớ không chút khoan nhượng.”
“Chuyện này không thể cho qua dễ dàng được, lừa tụi tớ suốt ba năm trời!” Vương Tiếu Tiếu lên tiếng quyết định, “Vậy đi! Đãi chúng tớ một bữa ăn ngon mỗi người hai trăm là được!”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Tôi gật đầu ngay, “Cứ thoải mái mà ăn!”
“Thế mới đúng chứ.” Mã Nguyệt xoa đầu tôi, cảm thán, “Nghĩ lại mà thấy rùng mình, phòng ký túc của chúng ta để cả đống tài sản vài triệu, lại còn hay quên khóa cửa!”
Lưu Duệ nắm tay tôi, thương cảm nói: “Kim Kim, chúng tớ dễ tính, một bữa ăn ngon là giải quyết xong, cậu nghĩ xem Giang Bạch đi, từ khi bố cậu đến đây đến giờ, cả tuần rồi mà anh ấy chẳng đến gọi cậu đi học nhóm nữa.”
“Ừ, nghĩ mà cũng tội. Nếu tớ là Giang Bạch, tớ cũng không biết làm sao đối mặt với cô nữa.”
Vương Tiếu Tiếu lắc đầu thông cảm, “Cậu ấy là hot boy nghèo nổi tiếng của trường, còn cậu thì là tiểu thư nhà giàu giấu mặt.”
“Người ta nói chung hoạn nạn thì dễ, hưởng sung sướng mới khó. Kim Kim, giờ tớ thấy giới tính của tớ có thể thay đổi đấy, cậu thử nghĩ xem có chọn tớ không? Dù sao chúng ta cũng hiểu rõ nhau, còn ngủ chung bao lần rồi.”
Mã Nguyệt và lưu Duệ cũng đùa rằng sẽ đá người yêu, quyết tâm tranh nhau “ăn bám” tôi.
Tôi biết họ đang cố tạo không khí để giúp tôi bớt căng thẳng.
Tôi thở dài, lòng không biết phải đối mặt với Giang Bạch thế nào, suy cho cùng tôi đã lừa dối anh ấy trước.
Điện thoại tôi bỗng có thông báo, là tin nhắn của Giang Bạch.
“Anh cho em nghỉ một tuần rồi, nghỉ đủ thì ra thư viện tìm anh.”
Giang Bạch nhắn, “Đến thì khỏi phải mua trà sữa, anh đã mua cho em trà xanh chanh rồi, Gối tựa, gối ôm, ba lô, sạc điện thoại, iPad của em, anh đều mang đi rồi.”
Vài giây sau, Giang Bạch nhắn tiếp: “Kim Tiền Tiền, chỉ cần em đến, anh sẽ ở đây đợi em.”
“Áááá!” Tôi hét lên, “Các đồng chí! Để bữa tiệc mai ăn nhé! Giờ tớ phải đi học nhóm!”
Trời ơi, tôi chưa bao giờ háo hức đi học nhóm đến thế!
- Tự truyện của Kim Tiền Tiền
Tôi tên là Kim Tiền Tiền, biệt danh Kim Kim. Tên thân mật là Kim Nguyên Bảo, do ông nội tôi đặt. Còn biệt danh “Kim Tiền Báo” là do bạn thân Minh Châu gọi.
Bố tôi là đại gia nổi tiếng Kim Triệu Phú, còn mẹ tôi là nữ luật sư tài sắc vẹn toàn Tiền Mỹ.
Nói thật, tôi sinh ra với chiếc thìa vàng trong miệng, nhưng cuộc sống của cô tiểu thư nhà giàu này lại có phần khổ sở.
Từ ba đến tám tuổi, tôi bị bảo mẫu hành hạ trong suốt năm năm.
Năm đó, bố tôi bận đến mức không về nhà, mẹ tôi thì đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, người ở bên tôi chỉ có bảo mẫu.
Nói thế nào nhỉ, có lẽ vì quá thiếu tình thương, thiếu cảm giác an toàn, nên tôi thực sự coi bảo mẫu như người thân của mình.
Dì bảo mẫu à, tôi thật sự rất thích dì ấy.
Dì ấy lúc nào cũng thơm phức, ôm tôi ngủ và gọi tôi là “Tiểu Nguyên Bảo” một cách rất dịu dàng.
“Tiểu Nguyên Bảo rất thích dì phải không? Vậy thì dì sẽ luôn ở bên con, được không?
“Tiểu Nguyên Bảo, nhất định phải nghe lời dì nhé, nếu không dì sẽ rời đi đấy. Khi đó, con sẽ không có ba mẹ bên cạnh, cũng không có dì, sẽ rất cô đơn đấy.
“Tiểu Nguyên Bảo, dì mặc đồ của mẹ con có đẹp không?
“Tiểu Nguyên Bảo, có bạn rủ con đi chơi nhưng dì từ chối giúp rồi. Để dì chơi cùng con ở nhà nhé.”
Những năm học mẫu giáo, tôi không có lấy một người bạn, cũng chẳng có bất kỳ hoạt động xã hội nào.
Khi tôi không nghe lời, dì sẽ nhốt tôi vào phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, chỉ có chút ánh sáng từ quạt thông gió le lói.
Có lần dì nhốt tôi năm phút, có lần thì mười phút.
Dì sẽ thỉnh thoảng nói một câu, giọng dì giúp tôi xua tan bóng tối, làm tôi càng thêm dựa dẫm vào dì.
Mãi đến khi ba mẹ phát hiện tôi có dấu hiệu bất thường, tôi đã tám tuổi và được chẩn đoán mắc Hội chứng Asperger, hay còn gọi là tự kỷ mức nhẹ.
Ngày hôm đó, mẹ ôm tôi và khóc suốt đêm.
Tôi biết bà ấy cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng tôi không trách mẹ.
Không phải người phụ nữ nào cũng có năng khiếu làm mẹ, mẹ coi trọng sự nghiệp và đã bỏ lỡ thời gian tôi lớn lên, chuyện tôi bị bệnh cũng không phải là điều bà mong muốn.
Còn về bố, ông ấy tức đến mức vài năm sau tóc rụng thành cả vùng trọc.
Ông bà nội từ quê lên, đánh bố tôi một trận nên thân!
“Mấy người cứ bảo Nguyên Bảo quá nhút nhát, ít nói, lớn lên là sẽ ổn thôi!”