Giang Bạch vặn nắp chai nước đưa cho tôi, rồi nhìn Tô Tuyết, nói: “Năm đó em không đi, thì cũng chẳng có chuyện gì của em ở đây.”
Tô Tuyết nhìn Giang Bạch, không tin nổi: “Anh! Anh thích em từ trước giờ! Sao lại không chịu thừa nhận chứ? Ba năm em đi du học, anh lúc nào cũng gọi điện hỏi thăm, sợ em không quen cuộc sống ở nước ngoài. Từ nhỏ đến lớn, anh đưa đón em đi học mỗi ngày. Cấp hai, cấp ba, chúng ta luôn ở bên nhau!”
Nghe đến đây, tôi lập tức căng tai lên nghe ngóng!
Đúng là tôi cũng từng nghĩ, Giang Bạch và Tô Tuyết rất xứng đôi. Năm đó, khi Tô Tuyết đi, Giang Bạch buồn bã đến vậy.
Nếu không phải vì tôi bám lấy anh ấy suốt bao năm qua, chờ đợi đến khi Tô Tuyết quay lại, chẳng phải hai người họ sẽ tái hợp sao?
Giang Bạch quay sang, đột nhiên nhéo mạnh vào tai tôi một cái.
Tôi xoa tai, hơi ấm ức nhìn anh ấy. Gì chứ, tôi là fan hâm mộ CP của hai người họ bao nhiêu năm, chẳng lẽ không được chờ đợi một cái kết đẹp sao?
“Tô Tuyết, năm đó mẹ anh nằm viện, bà nội bệnh nặng, dì của em đã giúp anh rất nhiều. Nếu không có bà ấy nấu cơm và mang phần cho anh mỗi ngày, chắc anh đã chết đói rồi.”
Giang Bạch nói chậm rãi và rõ ràng, “Khi em học cấp hai và bị đám lưu manh từ trường khác quấy rối, dì em rất lo nên nhờ anh đưa đón em mỗi ngày.
“Khi em đi du học, không quen môi trường mới nên khóc rất nhiều, dì của em đã tìm đến anh, nhờ anh gọi điện hỏi thăm em mỗi khi rảnh.
“Từ trước đến nay, anh luôn coi em như em gái.”
Anh ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, năm em đi du học, em đã tỏ tình với anh, và anh đã từ chối em một cách rõ ràng.
“Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thích em.”
“Em không tin!” Tô Tuyết như muốn phát điên: “Nhưng… nhưng ở trường, em mang nước cho anh, cùng biểu diễn với anh, anh chưa từng từ chối em!”
Giang Bạch im lặng một lúc, rồi thở dài: “Lúc đó em đi khắp nơi nói anh thích em. Em lại nhạy cảm, nên nếu anh từ chối em trước mặt mọi người, người ta sẽ đàm tiếu về em.”
Nghe đến đây, tôi ngớ người ra! Cái CP mà tôi thích bao lâu nay hóa ra là giả! Nào là mang nước, nào là diễn chung, hóa ra đều không thật!
“Chị vui lắm đúng không! Thấy tôi như một trò hề!” Tô Tuyết tức đến nỗi khóc òa, gào lên, “Nếu không phải chị được bao nuôi thì cũng chỉ là đứa khoe mẽ giả tạo, đồ nhái đồ hiệu! Chị không xứng đáng với anh tôi chút nào!”
Tôi khẽ bặm môi, liếc nhìn Giang Bạch, còn chưa nghĩ ra cách nào để kể cho anh ấy nghe sự thật về mình.
Đúng lúc đó, đám bạn cùng phòng của tôi xông vào.
“Không hay rồi! Thằng khốn Lâm Tiểu Long dẫn bố nó và thầy Thanh đến gây chuyện rồi!” Tiếu Tiếu thở hổn hển, nói, “Bọn mình phải làm sao đây?”
Bạn cùng phòng thứ hai cũng lo lắng: “Tớ nghe nói lần này bố Lâm Tiểu Long đến có chuẩn bị, định quyên góp một triệu tiền thiết bị dạy học cho trường, ép trường xử lý cậu đấy.”
“Chết rồi.” Bạn cùng phòng thứ ba gãi đầu nói, “Dù là Lâm Tiểu Long khốn nạn quấy rối Kim Kim trước, nhưng Kim Kim lại động tay động chân, giờ bọn mình khó lòng mà cãi lại.”
“Thực ra thì…” Tôi yếu ớt nói, “Tớ không sợ Lâm Tiểu Long đâu, vì bố tôi là Kim Triệu Phú mà.”
“Lúc nào rồi còn khoác lác!” Tiếu Tiếu bực mình đập vào vai tôi, “Bố cậu mà là Kim Triệu Phú thì bố tớ là Vương Tư Thông!”
Bạn cùng phòng thứ hai, Mã Nguyệt, lập tức nói: “Vậy bố tớ là Mã Vân!”
Bạn cùng phòng thứ ba, Lưu Duệ, cũng không chịu thua: “Thế thì bố tớ là Lưu Cường Đông!”
Tôi: “…”
10
Lâm Tiểu Long dẫn bố anh ta đến chặn chúng tôi ngay trong lớp học, thái độ hung hăng như thể muốn giết chết tôi vậy.
Bố anh ta, ông Lâm Đức Quân, là chủ một công ty phần mềm tầm trung, chuyên cung cấp hệ thống thanh toán thông minh cho các trung tâm thương mại khắp cả nước.
Đi cùng còn có thầy chủ nhiệm của chúng tôi, Trương Thông, biệt danh là “Thầy Hành.”
Thầy Hành đúng là một người hai mặt, chơi trò nịnh bợ thì giỏi nhất trường.
Sinh viên có quyền thế tìm đến là thầy nhiệt tình hơn cả chó cưng.
Sinh viên không quyền thế mà nhờ vả, thầy lập tức nghiêm mặt, bày vẻ quyền lực ra mà gây khó dễ.
Thầy đặc biệt không ưa tôi, vì chuyện tôi bị bôi nhọ, thầy còn gọi riêng lên nói chuyện, bảo là tôi chẳng ra dáng sinh viên tử tế, quen thói tán tỉnh, làm bại hoại phong khí trường.
Tôi thừa biết thầy ghim chuyện của Vương Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu năm nào cũng xin học bổng quốc gia, điểm của cậu ấy đứng nhất nhì khoa nên chắc chắn là được.
Ngoài ra, bố tôi còn hợp tác với một số doanh nghiệp để tạo quỹ học bổng hỗ trợ sinh viên khó khăn của Đại học Nam.
Theo học nghệ thuật tốn kém vô cùng, Tiếu Tiếu lại không có điều kiện, nên tôi nhờ bố mỗi năm chừa thêm một suất cho cậu ấy.
Ai ngờ thầy Hành lại tự ý đổi suất học bổng đó cho một nam sinh bên khoa Kinh tế. Vấn đề là cậu ta chẳng có chút khó khăn nào!
Tiếu Tiếu dẫn chúng tôi đến tìm thầy Hành để lý luận, vậy mà thầy lại bảo rằng những đứa học nghệ thuật như chúng tôi chẳng có giá trị xã hội gì, làm Tiếu Tiếu giận đến xanh cả mặt.
Thế là tôi quay sang mách bố, sau đó thầy Hành không bao giờ còn được phân công xét duyệt học bổng nữa.
Từ đó, thầy căm ghét phòng ký túc xá của chúng tôi, thường xuyên kiếm cớ làm khó dễ.
Bây giờ chuyện của Lâm Tiểu Long chắc hẳn là cơ hội ngàn vàng cho thầy, còn gì mà không “thể hiện quyền uy” cho thiên hạ xem.
Thầy Hành nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh: “Ông Lâm, đây chính là nữ sinh đã đánh Tiểu Long, tên là Kim Kim.”
“Bắt cô ta phải xin lỗi con trai tôi ngay hôm nay! Trường học nhất định phải đuổi học cô ta!”
Lâm Đức Quân tức giận đến nỗi mặt mày co giật,
“Nhìn xem, cô ta đã đánh con tôi thành cái dạng gì rồi! Không đuổi cô ta, nhà họ Lâm chúng tôi nuốt không trôi cục tức này!”
Tôi không nhịn được liền nói:
“Nuốt trôi cục tức thì chết đấy, cả nhà họ Lâm mà nuốt hết thì tuyệt tự luôn rồi. Phân ăn bậy được, nhưng lời nói thì phải cẩn trọng, trời cao có mắt, nhỡ đâu ông trời nghe thấy rồi cho thành thật thì sao?”
“Nhìn xem! Nhìn xem! Đây là kiểu sinh viên mà Đại học Nam đào tạo ra đây!” Lâm Đức Quân giận dữ đến mức muốn cho tôi một cái tát ngay tại chỗ.
Lâm Tiểu Long bực tức nói: “Một đứa sinh viên bình thường mà dám kiêu ngạo thế này! Chắc chắn có ông chống lưng! Thầy chủ nhiệm, phải điều tra tới cùng! Không thể để cô ta làm bại hoại danh tiếng của trường!”
“Hay là điều tra xem bố tôi là ai, tôi chắc chắn sẽ có bất ngờ cho ông đấy.” Tôi cười mỉm nói.
Thầy Hành nghiêm mặt, giận dữ nói: “Kim Kim! Em còn ra dáng một sinh viên nữa không? Đánh bạn giữa chốn đông người, không biết hối cải, còn thách thức gây chuyện. Em có biết hiện tại có bao nhiêu đơn khiếu nại về em không!”
Lâm Đức Quân lên giọng đạo đức giả: “Thầy chủ nhiệm! Thầy nói trong hệ thống giáo vụ không tìm thấy thông tin của cô ta, chẳng phải điều đó chứng tỏ cô ta không phải sinh viên chính thức của trường Nam sao? Chỉ là treo tên thôi, chuyện này nghiêm trọng đấy.”
Thầy Hành cười tươi với Lâm Đức Quân: “Ông Lâm yên tâm, trường Nam tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ sinh viên nào vi phạm! Hiện trường đã quyết định kỷ luật cảnh cáo với Kim Kim. Còn về thông tin của cô ta, tôi đã báo cáo với nhà trường. Nếu cô ta chỉ vào trường để treo tên, nhất định sẽ xử lý nghiêm túc!”
“Thầy chủ nhiệm, vậy là quá bất công!” Tiếu Tiếu sốt ruột, “Rõ ràng là Lâm Tiểu Long có lỗi trước, chính anh ta mới là người quấy rối Kim Kim!”
Thầy Hành đập bàn, giận dữ quát: “Ở đây không có phần cho các em lên tiếng! Kim Kim hành vi không đứng đắn, làm mất uy tín nhà trường, gây rối loạn. Nếu còn cãi thêm, tất cả sẽ bị kỷ luật!”
“Thật không ngờ, sinh viên phản ánh vấn đề mà cũng bị dọa kỷ luật.”
Thầy Hành quay lại, ngạc nhiên nói: “Phó hiệu trưởng, ngài đến từ lúc nào! Chuyện nhỏ này để tôi xử lý là được rồi.”
Bên cạnh phó hiệu trưởng là một nhóm bốn người, trong đó có một người khiến Lâm Đức
Quân vừa nhìn thấy liền chạy ngay tới, đưa tay ra bắt, thân thiết nói: “Anh Kim! Anh đến đây sao, thật là trùng hợp!”
Bố tôi chẳng thèm nhìn Lâm Đức Quân, đi thẳng tới, túm lấy tai tôi và mắng: “Giỏi lắm, giỏi chỉ biết vênh váo ở nhà! Bị người ta bắt nạt đến thế mà không gọi điện cho bố! Sao hả, họ có bố mà con không có? Nếu không nhờ Minh Châu báo tin, bố còn chẳng biết con gái mình ở trường bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà chửi!”
“Những lời đó! Bố nhìn thấy mà đau lòng, mẹ con ở nhà khóc mãi, hối hận vì đã ép con quá nhiều trong ba năm qua.” Nói đến đây, mắt bố tôi cũng đỏ lên, “Đồ vô tâm! Cứ để người khác bắt nạt!”