Cố Thiếu Hằng vừa chuyển trường đã tán tỉnh hết các cô gái xinh đẹp trong trường.
Hoa khôi kiêu ngạo, hoa khôi lớp lạnh lùng, cô em gái nhà bên đáng yêu…
Cuối cùng, có lẽ không còn thử thách gì nữa, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi.
Tôi hoàn toàn khác với những cô bạn gái trước đây của anh ta.
Một mọt sách, một cô bé ngoan, một học sinh giỏi, một kẻ ngốc, một người kỳ quặc…
Đó là những lời anh ta dùng để miêu tả tôi.
Sau này, anh ta chặn tôi ở góc tường, nói: “Phương Tuế Nhiên, anh thật lòng yêu em.”
Tôi lạnh lùng ngước mắt lên, hỏi lại: “Thế thì sao?”
1
Cố Thiếu Hằng vừa chuyển trường đã rất được yêu thích, vì vừa đẹp trai, gia thế lại không tầm thường.
Hiệu trưởng trường cấp ba trọng điểm của chúng tôi gặp anh ta cũng phải cười tươi hỏi thăm:
“A Hằng, dạo này sức khỏe bố cháu vẫn tốt chứ?”
Ai cũng chiều chuộng anh ta, chỉ có tôi là tỏ ra lạnh nhạt.
Lúc Cố Thiếu Hằng mới bắt đầu theo đuổi tôi, có người đã nói:
“Trời ạ, Tuế Nhiên, đó là Cố Thiếu Hằng đấy, cậu đừng có làm giá quá!”
Tôi không hiểu.
Trong mắt mọi người, đó là Cố Thiếu Hằng, người mà mọi thứ anh ta muốn đều dễ như trở bàn tay.
Không ai là không muốn được anh ta chú ý, giống như thời vua chúa, chỉ cần anh ta hạ mình là như được ban thánh ân.
Vậy nên tôi đáng lẽ phải lập tức đỏ mặt thẹn thùng trước sự quan tâm của anh ta, cuối cùng lao vào vòng tay anh ta và trở thành bạn gái của anh ta.
Rồi sau đó, trở thành một trong vô số bạn gái cũ của anh ta.
Đúng vậy, bạn gái cũ.
Cố Thiếu Hằng nổi tiếng là một tay chơi đào hoa trong trường.
Trong vòng hai tháng sau khi chuyển trường, anh ta đã tán tỉnh hết các cô gái xinh đẹp trong trường.
Hoa khôi kiêu ngạo, hoa khôi lớp lạnh lùng, cô em gái nhà bên đáng yêu…
Mức độ đào hoa và đa tình của anh ta tỉ lệ thuận với sức hút mà anh ta sở hữu.
Cuối cùng, có lẽ vì chẳng còn gì thách thức, anh ta thấy nhàm chán.
Có người đùa rằng:
“Nếu cậu cưa đổ được Phương Tuế Nhiên, thì cậu đúng là đỉnh cao rồi.”
Anh ta cười nhạt, lười biếng ngẩng mắt lên, nói:
“Chuyện đó thì có gì khó?”
Rồi anh ta bắt đầu theo đuổi tôi.
Làm sao tôi biết được chuyện này?
Vì khi đó tôi ngồi ngay trước mặt họ, đang làm bài tập.
Tôi là huyền thoại trong trường, một huyền thoại về học tập.
Từ khi vào lớp 10, dù bài thi khó đến đâu, tổng điểm của tôi cũng chưa bao giờ dưới 680.
Trong bất kỳ kỳ thi lớn nhỏ nào, tôi luôn đứng nhất và bỏ xa người đứng nhì.
Ngoài việc học ra, tôi không mấy hứng thú với bất cứ chuyện gì khác.
Vì vậy mà họ mới lấy tôi ra để đùa với Cố Thiếu Hằng.
Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của họ, chỉ thấy chán ngán.
Nhưng Cố Thiếu Hằng thực sự coi chuyện này như một mục tiêu để chinh phục.
Anh ta bắt đầu theo đuổi tôi.
Ban đầu là những món đồ ăn vặt nhập khẩu trong ngăn bàn.
Sau đó là những bó hoa nhỏ tinh tế như cúc họa mi còn đọng nước, mẫu đơn còn đang nở rộ, hoa súng nhỏ nhắn xinh xắn…
Tất cả đều được đặt lặng lẽ bên cửa sổ bàn học của tôi, là sự lãng mạn trong mắt người khác.
Rồi đến những bữa sáng thịnh soạn, đôi khi là những món quà đơn giản nhưng đắt tiền.
Có lẽ đây là cách anh ta thường dùng để tán tỉnh các cô gái.
Tôi phớt lờ tất cả.
Anh ta cứ vậy mà theo đuổi tôi suốt một tháng, nhưng tôi không nói với anh ta dù chỉ một câu.
Cuộc đối thoại đầu tiên giữa chúng tôi diễn ra vào một buổi chiều nọ.
Anh ta cầm sách chỉ vào một bài tập nâng cao và hỏi tôi cách giải.
Bất cứ ai hỏi tôi về học tập, tôi đều sẵn lòng giúp đỡ.
Trong lúc tôi viết lời giải trên tờ nháp, anh ta ngồi cạnh tôi, đột nhiên hỏi:
“Cậu thích gì?”
Tôi rời ánh mắt khỏi tờ giấy nháp, nhìn lên khuôn mặt anh ta.
Anh ta chống tay lên cằm, lông mày sắc nét, đôi mắt sáng ngời, tóc mái rủ xuống khiến gương mặt càng thêm cuốn hút.
Đẹp trai hơn bất cứ thần tượng nào mà các cô gái trong lớp theo đuổi.
Nhưng tôi đặt cây bút bi xuống, nhìn anh ta lạnh lùng và nghiêm túc:
“Nếu cậu không tập trung vào học tập, thì đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Anh ta bật cười, ánh mắt lướt qua tờ giấy nháp, cuối cùng nói:
“Đáp án là căn bậc hai của 3, tôi hiểu rồi.
Vậy, cậu thích gì?”
Tôi không để ý đến anh ta.
Sau đó, tôi bắt đầu bị bắt nạt một cách vô lý.
Những hình vẽ bậy đen sì trên bàn, ghế và sách vở bị biến mất, rồi cả việc bị nhốt trong nhà vệ sinh.
Những trò bạo lực học đường ấu trĩ và tầm thường này cứ liên tục xảy ra.
Cố Thiếu Hằng tìm đến tôi, như một vị thần cứu thế giáng trần để giải cứu cô gái bị bạo lực học đường.
Anh ta mở cửa nhà vệ sinh bị khóa, nhìn tôi ướt sũng từ đầu đến chân, vừa cởi áo khoác đưa tôi vừa cau mày hỏi:
“Ai làm thế?”
Trông anh ta như muốn đứng ra bảo vệ tôi, đòi lại công bằng vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc anh ta một cái, không nhận lấy áo khoác, chỉ nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói:
“Anh làm tôi mất mười lăm phút học vật lý rồi.”
Anh ta nhướng mày, hỏi:
“Liên quan gì đến tôi?”
Nhìn thái độ đó của anh ta, cuối cùng tôi mất kiên nhẫn.
Tôi nhìn anh ta, từng chữ từng câu rõ ràng:
“Thứ nhất, tôi sống khiêm tốn, hòa nhã, chưa từng đắc tội ai.”
“Thứ hai, trước khi anh tuyên bố muốn theo đuổi tôi, không ai bắt nạt tôi cả.”
“Thứ ba, nếu không phải do anh xúi giục, thì chẳng ai dám động vào người mà thiếu gia nhà họ Cố muốn theo đuổi.”
Biểu cảm giả vờ quan tâm của anh ta biến mất, thay vào đó là một nụ cười nửa miệng đầy hờ hững.
Anh ta thu lại chiếc áo khoác, nhìn tôi với ánh mắt thích thú, cười:
“Ồ, bị cậu phát hiện rồi à.”
Thật là nhàm chán.
Tôi lạnh lùng quay đầu, không nói thêm câu nào, lướt qua anh ta để đi ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc chúng tôi lướt qua nhau, anh ta nắm lấy cổ tay tôi, buộc tôi phải dừng lại.
Anh ta nghiêng đầu, nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi:
“Phương Tuế Nhiên, có phải cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt không?”
Câu nói đó làm tôi bật cười.
Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào anh ta, cười nhạt:
“Vậy thì anh cứ bình tĩnh mà chờ, đừng làm phiền tôi nữa.
Đến khi nào tôi lộ đuôi cáo, anh sẽ biết tôi có phải đang lạt mềm buộc chặt hay không.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt chăm chú rơi trên gương mặt tôi.
Một lát sau, anh ta bỗng nhiên bật cười.
Anh ta nói:
“Thú vị thật.”
2
Tôi không thích Cố Thiếu Hằng.
Nhưng hình như chẳng ai tin điều đó.
Làm sao có người không thích Cố Thiếu Hằng được?
Anh ta vừa giỏi, vừa đẹp trai, thông minh, lại có sức hút.
Sự lạnh nhạt của tôi dường như khiến anh ta vô cùng bối rối.
Tôi thường xuyên thấy anh ta nhìn tôi với ánh mắt dò xét đầy suy tư.
Giống như một thợ săn kiên nhẫn, anh ta bắt đầu lên kế hoạch cẩn thận.
Anh ta trở thành bạn cùng bàn với tôi.
Ban đầu, các bạn trong lớp đều xem đây là một trò vui, thậm chí còn lập hẳn một cuộc cá cược.
Tôi vẫn không bận tâm, cứ học bài, làm bài tập, ôn sách của mình.
Anh ta ngồi bên cạnh tôi chẳng khác gì không khí.
Sau đó, dường như mọi người ngầm mặc định chúng tôi là một cặp.
Thầy dạy toán rất thích gọi chúng tôi lên bảng làm bài cùng nhau.
Mỗi lần thầy gọi tên, cả lớp lại ồn ào trêu chọc.
Còn anh ta, giữa những tiếng cười đó, nghiêng đầu mỉm cười nhìn tôi đầy chăm chú.
Một vẻ mặt như thể đầy tình cảm sâu sắc vậy.
Tất nhiên, mỗi lần làm bài cùng nhau, anh ta chưa bao giờ thắng tôi.
Bạn cùng bàn cũ của tôi từng nói tôi là một “khúc gỗ không hiểu phong tình”.
Cô ấy nói:
“Làm ơn đi, Tuế Nhiên, đó là Cố Thiếu Hằng đấy!
Tớ biết anh ta đào hoa, nhưng ai mà chẳng muốn yêu thử anh ta một lần.
Không cần kết quả gì cả, chỉ cần từng có là đủ rồi.”
Tôi không nói gì, chỉ đặt bài kiểm tra vật lý vừa đủ điểm qua của cô ấy trước mặt, bảo:
“Trước tiên hãy để điểm vật lý của cậu đơm hoa kết trái đi.
Những bài tớ chỉ cậu rồi mà cậu vẫn làm sai.”
Cô ấy gào lên bất lực, bực bội nói:
“Tuế Nhiên, cậu đúng là khúc gỗ!
Cố Thiếu Hằng thật đáng thương.”
Tôi không hiểu Cố Thiếu Hằng có gì đáng thương.
Thứ anh ta dành cho tôi chỉ là hứng thú nhất thời, không phải chân thành.
Chỉ là cảm giác muốn chinh phục mà thôi.