“Tôi thường nghĩ, nếu em ở đây thì tốt biết bao. Nhưng rồi tôi lại thấy may mắn vì em không ở đây, những lão già đó sẽ không làm phiền em.”
“A Minh, thật ra tôi đã lén nhìn em rất nhiều lần. Nhìn em tham gia các cuộc thi cùng bạn học, nhìn em giơ cao chiếc cúp, nói lời cảm ơn khi nhận giải. Nhìn em cùng bạn bè dự tiệc, chụp ảnh.”
“Tôi rất vui khi thấy em sống tốt, thấy em biết tự chăm sóc bản thân.”
“Tôi từng nghĩ, A Minh của tôi là một bông hoa mềm mại. Giờ tôi mới biết, A Minh của tôi là một cây bạch dương kiên cường.”
“A Minh, tôi từng nói, chúng ta chưa tính xong món nợ mà.”
“Nhưng hôm nay, em nhìn tôi với ánh mắt đầy đau khổ, nói về nỗi đau của em, rõ ràng chỉ một giây trước, ánh mắt ấy trong buổi tiệc còn đầy ý cười.”
“A Minh, cười nhiều hơn nhé. Từ giờ, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Trong mơ màng, tôi cảm nhận một cái chạm nhẹ lên trán mình, đầy ấm áp.
Cùng với đó là một giọt nước ẩm ướt.
Dột nước chăng?
Hay có ai đó đang khóc?
Tôi mơ hồ nghĩ, rồi chìm sâu hơn vào bóng tối.
25
Khi tỉnh dậy, Cố Trạch Việt đã rời đi.
Như thể anh chưa từng đến.
Tôi bận rộn xử lý những việc về nước, cố gắng gạt hình bóng anh ra khỏi tâm trí.
Ngày cuối cùng trước khi trả phòng, tôi làm một chiếc bánh nhỏ mang tặng bà chủ nhà.
Bà là một phụ nữ người Hoa, khoảng hơn 40 tuổi.
Khi trước, lúc tôi đang tìm nhà, tôi đã đăng một bài tìm phòng, và bà ấy là người chủ động liên lạc với tôi.
Ngôi nhà rất mới, mới đến mức trông như chưa từng có ai ở, lại rất rộng rãi, và cách bài trí hoàn toàn đúng sở thích của tôi.
Tôi nuốt nước bọt, nói rằng mình không có khả năng thuê nổi.
Nhưng giá mà bà ấy đưa ra lại rẻ đến mức khó tin.
Rẻ đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu căn nhà này có vấn đề gì không.
Sau nhiều lần bà ấy đảm bảo rằng nhà không có vấn đề gì, tôi đành chấp nhận mức giá rẻ không tưởng ấy.
Bà ấy sống ở căn nhà bên cạnh.
Thường xuyên làm đồ ăn rồi mang qua cho tôi, hầu như gánh vác luôn cả bữa tối và bữa khuya của tôi.
Bà còn rất kiên nhẫn dẫn tôi đi làm quen đường xá, giúp tôi nhanh chóng hòa nhập với nơi này.
Khi nào tôi rớt cúc áo, bà ấy lại may giúp; thậm chí còn dạy tôi làm những món bánh ngọt mới lạ.
Thời gian trôi qua, ở nơi đất khách quê người, chúng tôi dần có cảm giác nương tựa vào nhau.
Khi bà chủ nhà mở cửa, bà đang nói chuyện điện thoại, vừa nhìn thấy tôi bưng bánh đến thì sững lại.
Rồi, tôi nghe thấy giọng nói của Cố Trạch Việt qua điện thoại:
“Ừ, hai năm qua cô đã làm rất tốt. Sau khi cô ấy về nước, tôi sẽ chuyển thêm tiền cho cô.”
Ngay sau đó, cuộc gọi kết thúc.
“……”
Tôi lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, người từng chăm sóc tôi như một người mẹ.
Ngồi trên ghế sofa, bà cười gượng gạo:
“Tôi đúng là do Tổng giám đốc Cố phái đến. Trước khi cô đến đây, anh ấy đã tìm tôi rồi. Nhà họ Cố cũng có sản nghiệp ở đây, tôi là quản gia chịu trách nhiệm quản lý các căn nhà bên này.”
“Vậy còn căn nhà bà cho tôi thuê…”
Như nhận ra điều gì, tôi ngập ngừng hỏi.
“Căn nhà đó… cũng là Tổng giám đốc Cố mua trước khi cô đến, cố tình chọn chỗ gần trường học của cô, vừa được trang trí xong, môi trường lại tốt. Mọi thứ bên trong đều do Tổng giám đốc Cố tự tay sắp xếp từng chút một.”
Mỗi lời bà nói ra, trái tim tôi lại đập mạnh hơn.
Tất cả những suy nghĩ trong đầu dần xâu chuỗi lại.
Không lạ khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy căn nhà đó, tôi đã thích ngay lập tức.
Từ phong cách trang trí đến sofa, giường, các thiết bị trong nhà.
Tất cả đều đúng sở thích của tôi.
Sofa?! Giường?!
Tôi bỗng nhớ lại, trước đây khi ở nhà Cố Trạch Việt, tôi từng phàn nàn rằng sofa nhà anh mềm quá, giường cũng mềm quá, nằm không thoải mái, đau lưng.
Và trong căn nhà này, độ cứng của sofa và giường lại vừa vặn đến kỳ lạ.
Tôi cũng từng nói với anh rằng tôi thích những cách bài trí với gam màu ấm, vì trông sẽ rất ấm cúng.
Và căn nhà này, ấm cúng đến mức khiến tôi chẳng muốn rời đi.
“Còn gì nữa không?”
Tôi hít sâu, nhìn bà chằm chằm.
Bà chủ nhà chà xát tay, vẻ mặt hơi lúng túng:
“Và cả những bữa ăn tôi nấu cho cô, đều do chuyên gia dinh dưỡng phối hợp thực đơn.”
“Bánh sinh nhật hai năm qua tôi mang đến cho cô, thực ra đều là Tổng giám đốc Cố tự tay làm.”
“Ngay cả việc cô ăn uống ra sao, thức khuya thế nào, tôi cũng phải báo cáo hàng ngày.”
Nghe những lời bà nói liên tiếp, tôi cảm thấy một cơn sóng lớn cuộn trào trong lòng, từng đợt từng đợt, không cách nào ngừng lại được.
Sau khi nói hết, bà im lặng vài giây rồi dùng ánh mắt van nài nhìn tôi:
“Xin cô giữ bí mật giúp tôi. Tổng giám đốc Cố đã dặn dò tôi rất nhiều lần rằng cô không được phát hiện ra. Cô có thể…”
Tôi cứng đờ nặn ra một nụ cười:
“Yên tâm, tôi sẽ không nói với Cố Trạch Việt đâu.”
Bà chủ nhà thở phào một hơi, đặt tay lên ngực như để trấn an bản thân.
Tôi liếc trộm chiếc bánh nhỏ trên bàn.
Mỉm cười, tôi đẩy chiếc bánh về phía bà ấy.
Khi tôi vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, bà ấy gọi tôi lại:
“Cô Giang, còn một chuyện nữa, tôi nghĩ nên nói với cô.”
“Tổng giám đốc Cố thực ra mỗi tháng đều đến đây. Sau khi cô vào nhà, anh ấy chỉ đứng từ xa nhìn, ngắm cô cả đêm rồi sáng hôm sau lại rời đi.”
Tôi không đáp lại, im lặng rời đi.
26
Khi trở về nước và bước ra khỏi sân bay, mùi hương quen thuộc trong không khí bao trùm lấy tôi.
Tôi nhanh chóng đến trung tâm nghiên cứu dược học để báo danh, trở thành một thành viên trong nhóm nghiên cứu.
“Này, cậu biết gì chưa? Hình như tập đoàn Minh An vừa đầu tư cho chúng ta một khoản lớn làm kinh phí nghiên cứu đấy.”
“Thật hay giả vậy?”
“Tớ nghe lén được mà!”
“Chủ tịch tập đoàn Minh An chẳng phải là người tên gì… Cố Trạch Việt sao?”
“Đúng rồi, chính là anh ta!”
……
Trong phòng thí nghiệm, mọi người thì thầm bàn tán về tin đồn mới nhất.
Tay tôi đang làm thí nghiệm khựng lại.
Cố Trạch Việt quả thực giữ lời hứa, không liên lạc với tôi, cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Mỗi tối khi kéo rèm cửa, tôi đều theo thói quen nhìn xuống dưới.
Nếu để ý kỹ, sẽ thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở góc khuất không xa.
Gần đây, dưới nhà tôi xuất hiện cả một dãy cửa hàng bán bữa sáng và đồ ăn khuya.
Thực đơn phong phú, dinh dưỡng cân bằng, giá lại rẻ đến bất ngờ.
Góc phố còn có một tiệm hoa, mỗi lần tôi đi qua đều có người kéo tôi lại chơi bốc thăm trúng thưởng.
Và lần nào tôi cũng trúng giải nhất, ngày nào cũng nhận được những bó hoa tuyệt đẹp, miễn phí.
Mấy chiếc đèn đường hỏng lâu năm ở cổng khu chung cư cũng đã được sửa xong hết.
Chẳng cần nghĩ cũng biết ai là người đứng sau tất cả.
Tôi khẽ thở dài.
“A Minh, em sao thế? Dữ liệu có vấn đề à?”
Sư huynh thấy vậy liền lại gần.
“Sư huynh, anh biết không, câu đó chẳng khác gì một lời nguyền đấy.”
Tôi lườm anh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh vội vàng giả bộ nhổ ba lần, rồi thần bí nói:
“A Minh, gần đây anh nghe về một ngôi chùa rất linh nghiệm, chỉ chia sẻ cho người thân thiết thôi.”
“Chúng ta chẳng phải nên tin vào khoa học sao?”
Tôi nheo mắt nhìn anh.
“Lúc dữ liệu không ra gì, thì cũng có thể tin vào tâm linh.”
Anh nói với dáng vẻ của một người từng trải.
“Cảm ơn sư huynh, nhưng từ nhỏ em đã không tin vào thần thánh.”
Tôi từ chối ý tốt của anh một cách khéo léo.
“Thế em tin gì? Chúa à?”
Tôi chỉ mỉm cười nhìn anh, rồi tiếp tục làm thí nghiệm.
Tôi chỉ tin vào chính mình.
Từ đầu đến cuối.
26
Hiếm khi có một ngày nghỉ.
Tôi mua một bó hoa tươi để đi thăm bố mẹ.
Những cơn mưa lâm râm khiến nghĩa trang thêm phần trang nghiêm và u tịch.
Tôi đứng trước ảnh của bố mẹ, nói với họ rất nhiều điều.
Khi rời đi, tôi tình cờ gặp ông quản lý nghĩa trang.
Trước đây mỗi năm tôi đều đến đây, từng vài lần chào hỏi ông ấy.
Ông nhìn tôi, rồi lại nhìn bia mộ, ngạc nhiên hỏi:
“Thằng bé đó sao không đi cùng cháu?”
“Hai năm nay cháu không đến, lần nào cậu ấy cũng thay cháu đến, mỗi lần cũng mang đúng loại hoa này.”
“Có lần tôi hỏi cậu ấy, cháu và cậu ấy có quan hệ gì, cậu ấy nói cháu là người cậu ấy yêu, đang đi du học nước ngoài.”
Chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ, không sao nhấc lên được.
Đúng lúc đó, điện thoại hiện thông báo mới:
“Chủ tịch tập đoàn Minh An, Cố Trạch Việt, gặp tai nạn trên cầu Tĩnh An, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện.”
Tai nạn? Cấp cứu?